Phương Húc bước vào nhà rất tự nhiên mà ngồi xuống sôpha ở phòng khách. Nhìn bóng dáng mảnh mai của người con gái hắn yêu đang bận rộn trong bếp thì không biết sao hắn cứ cảm thấy như đã quay về 7 năm trước. Cô vẫn vậy, vẫn lạnh nhạt nhưng đôi khi rất dịu dàng chăm sóc hắn, bây giờ Phương Húc thật sự hối hận khi đó lại buông tay cô ra. Nếu không thì bây giờ người ở trong căn hộ này cùng cô là hắn chứ không phải người đàn ông ngoài kia. Chỉ có trời mới biết khi hắn nhìn thấy người đàn ông tuấn tú kia ra mở cửa thì trái tim hắn như bị rạch một nhát. Hắn biết, một người lạnh nhạt như cô nếu chấp nhận sống cùng người nào thì chắc chắn người kia rất có tầm quan trọng trong lòng cô.
Nhưng thì sao chứ. Hắn rất tự tin rằng chỉ cần trong lòng cô còn có hắn thì nhất định cô sẽ quay trở về bên cạnh Phương Húc hắn.
Du Linh từ phòng bếp bưng ra ba ly nước ép cam, khi thấy Phương Húc đang đánh giá nhìn xung quanh căn hộ của mình thì nhẹ nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Đặt xuống bàn cho hắn một ly, cô một ly và Phùng Nhạc một ly.
"Uống nhanh đi rồi về. Tôi không tiếp khách muộn."
Lời ngắn, ý gọn thể hiện tất cả ý cô muốn nói. Nhưng Phương Húc hình như lờ đi sự đuổi thẳng của cô mà cằm ly nước lên hớp nhẹ một hớp rồi mỉm cười nói.
"Căn hộ rất đẹp. Đều do em bầy trí hết hay sao?"
"Đúng vậy."
"Ừm rất ấm áp. Em cũng biết anh không quan tâm đến mấy cái này cho lắm nên cũng chả biết trang trí nhà cửa như thế nào. Hay là dù sao chúng ta cũng là hàng sớm với lại em lại hiểu tính cách của anh nên có thể giúp anh bài trí sơ căn hộ kế bên được không."
Nhưng đối với sự hăng hái mời mộc của Phương Húc thì Du Linh chỉ nhàn nhạt đáp.
"Phương công tử hình như đã quên. Bây giờ chúng ta dường như chả có quan hệ gì cả. Với lại tôi bây giờ bận rất nhiều việc, nếu anh muốn trang trí căn hộ thì nên đi tìm mấy người kĩ sư nội thất thì hơn. Đến đây tìm tôi có ích gì."
Trong khi hai người nói chuyện thì Phùng Nhạc chậm rì rì từng bước một tiến vào. Du Linh ngồi quay lưng về phía cậu nên không nhìn rõ nhưng Phương Húc lại thấy rất rõ. Sự ghen gét hiện rõ lên đáy mắt của Phùng Nhạc khi hắn nhìn Phương Húc. Hắn không chịu được khi có một người đàn ông đi vào thế giới hai người của hắn và Du Linh. Tâm trạng vốn nặng nề lại càng thêm bùng nổ khi nghe Phương Húc nói chuyện thân mật với cô. Cả người Phùng Nhạc gần như bốc lên làn khí lạnh lẻo ngồi xuống cạnh Du Linh.
Đột nhiên cảm nhận kế bên có người ngồi xuống Du Linh hết hồn nhưng nhìn Phùng Nhạc vẫn cuối gằm mặt thì cô liền không biết vì sao hắn lại bị như vậy. Trong thời gian này cô rất hiểu rõ tính cách của Phùng Nhạc. Nếu hắn cúi mặt xuống như bây giờ thì biểu hiện là hắn không vui. Tại sao lại không vui thì Du Linh không biết. Nhưng vì một tháng này quen dỗ dành cậu nên bây giờ cũng vậy. Bưng ly nước cam trên bàn lên đưa đến bên miệng Phùng Nhạc dụ dỗ.
"Sao nửa rồi? Ai chọc anh mất hứng? Mau uống miếng nước cam bớt giận đi."
Nhưng ngưòi nào đó gần như là lửa giận đốt toàn thân khiến tính tình bướng bỉnh của hắn bùng phát. Tránh né ly nước đang kề bên miệng mình quay đi chỗ khác.
Gì đây? Không uống à?
Du Linh thật sự không biết mình lại chọc giận đại thiếu gia này cái gì mà bây giờ lại chơi trò giận dỗi rồi. Hừ mũi một cái cô đặt ly nước xuống bàn không để ý tới Phùng Nhạc nửa.
Nhưng cô lại không biết hành động sơ ý này của mình lại càng kích thích thần kinh của Phùng Nhạc hơn. Hắn nghe tiếng "cạch" khi ly nước bị đặt xuống trong lòng liền rối loạn.
Linh Linh sao lại không dỗ hắn. Không phải mọi lần nếu hắn giận thì cô sẽ theo dỗ dành hắn hay sao. Sao bây giờ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến hắn nửa? Tại sao??? A. Hay tại người đàn ông này? Tại người đàn ông này ở đây nên cô không còn chú ý đến hắn. Lúc nảy thì la trách hắn, không ngó ngàng đến hắn, bây giờ lại không để ý đến hắn. Đau ! Nơi bên иgự¢ trái của hắn thật đau ! Nghĩ đến cô sẽ cùng người đàn ông này quan hệ mà mặc kệ hắn khiến tâm trí Phùng Nhạc hoang mang. Cả người hắn gần như có ảo giác chìm vào bóng tối. Nắm tay lại đặt lên phía иgự¢ trái, hơi thở của Phùng Nhạc ngày một nhanh. Cả gương mặt gần như trắng bệt nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn người con gái bên cạnh mình.
Du Linh không biết người bên cạnh mình khác lạ nên cũng không để ý cho lắm. Cô nhìn người đàn ông trước sau vẫn mang bộ mặt nhã nhặn nói.
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Tại sao ba lần bảy lượt muốn gặp cô. Bây giờ còn chuyển đến kế bên nhà cô ở. Hắn muốn gì không phải 7 năm trước cô đã nói hết rồi sao.
Nhưng dường như Du Linh xem nhẹ độ mặt dày của Phương Húc rồi. Đối với sự lạnh nhạt của cô hắn vẫn bình thường mà nở nụ cười ấm áp cho cô biết đáp án.
"Anh muốn gì? Không phải em là người rõ nhất hay sao. Linh Linh. Chúng ta có thể bắt đầu lại hay không. Anh biết em cùng Phùng gia có giao dịch nên mới đồng ý chăm sóc người đàn ông này." Nói rồi anh nhìn qua phía Phùng Nhạc một cái rồi tiếp tục nhìn cô chăm chú nói tiếp. "Anh biết mình đã sai. Anh không mong em tha thứ nhưng.... Linh Linh. Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm năm xưa hay không."
Lời nói chân thành, Phương Húc cũng không ngại khi có mặt Phùng Nhạc bên cạnh mà thẳng thắng nói với Du Linh.
"Anh điều tra tôi."
Cô nghe ra được sự bất thường trong lời nói của Phương Húc. Chuyện cô cùng Phùng đại lão gia giao dịch rất ít người biết, nên khi nghe Phương Húc nói cô liền lạnh lùng nhìn anh. Không ngờ anh lại cho người điều tra cô.
"Đúng." Phương Húc không do dự mà nhận.
Nghe đến chính miệng hắn thừa nhận Du Linh rất tức giận. Cô không khách khí nửa mà đứng dậy lên tiếng tiễn khách.
"Tôi thật sự không ngờ Phương công tử lại là kẻ lắm chuyện như vậy. Thật thất trách khi không tiếp được anh nửa. Xin mời về cho."
"Linh Linh."
Phương Húc biết cô tức giận liền đứng dậy theo cô rồi chộp lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Bùm. Bùng nổ. Phùng Nhạc vẫn một mực ngồi im lặng khống chế cơn giận một bên cho đến khi nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông kia nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vốn thuộc về hắn thì sự đè nén của Phùng Nhạc từ nảy giờ liền phun trào. Hắn không chịu được nửa. Ánh mắt hằng lên tia đỏ. Cả người mất khống chế bật dậy khỏi chỗ ngồi.
"Bốp." Một cú đấm ngay má không hề nương tay.
Cảnh tượng trước mắt khiến Du Linh hoảng hồn. Gì đây? Hành động chỉ trong nháy mắt khi Phương Húc vừa kéo tay cô thì người vốn im lìm một bên là Phùng Nhạc lại bật dậy ban ngay cho Phương Húc một cú đấm vào má phải. Chỉ cần thấy một người cao lớn như Phương Húc té ngã cũng đủ biết Phùng Nhạc ra tay mạnh cỡ nào.
Nhưng hành động này không chỉ dừng lại ở một cú đấm mà sau khi thấy Phương Húc ngã thì Phùng Nhạc còn điên cuồng hơn tiến lên tấn công người đang nằm dưới đất kia.
"Ai cho anh ᴆụng tay vào người Linh Linh. Ai cho phép. Linh Linh là của tôi. Cô ấy là của tôi.Không người đàn ông nào có thể chạm vào. Ngay cả anh cũng đừng hòng có ý đồ với cô ấy. Linh Linh là của tôi. Nghe rõ chưa, Linh Linh là của tôi."
Hắn không cho phép người đàn ông nào dòm ngó đến cô. Không cho phép.
Giọng nói lạnh lùng, hành động mạnh bạo. Phùng Nhạc gần như lâm vào trạng thái điên cuồng chỉ biết ra sức đánh.
Nhưng Phương Húc cũng đâu phải là mèo bệnh. Sau khi không hiểu bị Phùng Nhạc đánh mấy cú liền thì hắn liền phản công lại. Kẻ tám cân, người nửa lạng. Không phân biệt được ai thắng ai thua.
Một màn trước mắt khiến Du Linh xững sờ không động đậy. Nhìn hành động bạo lực một cách điên cuồng của Phùng Nhạc khiến cô hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên cô thấy Phùng Nhạc điên cuồng như vậy. Nhìn hai nam nhân đang vật nhau dưới sàn nhà khiến Du Linh liền tỉnh lại thừa lúc sơ hỡ chạy đến kéo Phùng Nhạc ra. Ôm eo cậu, Du Linh la lên.
"Ngừng tay. Mau ngừng tay. Còn đánh nửa sẽ xảy ra án mạng mất."
Cảm nhận vòng tay mảnh mai đang ôm lấy mình khiến Phùng Nhạc giật mình dừng lại để cô kéo lui vài bước.
Nhưng khi cô kéo lấy Phùng Nhạc thì Phương Húc liền bật dậy tống ngay cho Phùng Nhạc một cú đấm ngay bên má coi như hắn trả lại cú đấm hồi nảy.
"Đủ rồi đó Phương Húc. Tôi kêu dừng tay anh không nghe à. Mau đi ra ngoài. Đi khỏi nhà tôi nhanh."
Hét lên. Đây là lần đầu tiên trong đời Du Linh dùng giọng lớn như vậy để hét lên. Sự giận dữ của cô khiến hai người đàn ông đang như gà chọi kia liền dừng động tác. Một Du Linh như vậy họ chưa bao giờ thấy.
Đối với sự sững sờ của hai người Du Linh không thèm để ý. Cô vẫn cứ ôm lấy eo của Phùng Nhạc rồi nói với Phương Húc. Cô thật sự không dám buông ra như sợ một khi mà mình thả ra thì Phùng Nhạc sẽ lại điên cuồng mà lao vào đánh nhau nửa mất.
"Anh đi đi. Mau đi ra ngoài. Có việc gì hãy đợi sau mà nói. Mau đi nhanh."
"Nhưng Linh Linh......" Phương Húc do dự nhìn cô nhưng khi thấy sự tức giận toát ra từ ánh mắt của cô thì hắn không dám ở lại nửa, quay đầu bước đi ra ngoài cửa.
"Cạch."
Nghe tiếng cửa đóng lại cô liền thở phào buông Phùng Nhạc ra. Dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Phùng Nhạc đang ૮ɦếƭ trân ở một chỗ. Cô thật sự không hiểu lý do tại sao Phùng Nhạc thường ngày vốn ngoan ngoãn nghe lời mà lại có thể ra tay đánh người dã man như vậy. Việc này cô phải hỏi Phùng đại lão gia mới được. Nhìn Phùng Nhạc lúc nảy điên cuồng như vậy cô thật sự rất lo lắng nên liền đí kiếm điện thoại gọi qua bên Phùng gia.
Nghe tiếng reo trong điện thoại không bao lâu Du Linh liền nghe được một giọng nói của một ông lão bên đầu dây bên kia.
Người kia: "Alô."
Du Linh: "Alô ! Xin hỏi Phùng đại lão gia có nhà hay không?"
Người kia: "Có. Xin hỏi cô là ai? Kiếm lão gia chúng tôi có việc gì không?"
Du Linh nhìn Phùng Nhạc vẫn ngơ ngẩn đứng im một chỗ thì nói: "Tôi là Du Linh. Phùng Nhạc bên đây có vài rắc rối nên tôi có thể gặp Phùng đại lão gia nói chuyện một tí được không."
Người bên đầu dây kia nghe ra là Du Linh nói có liên quan đến đại thiếu gia nhà mình liền hối hả đáp: " Được, được. Cô chờ một tí. Tôi sẽ nối máy ngay."
... ........
Không bao lâu cô liền nghe một giọng nói già nua nhưng lại rõ ràng.
"Du tiểu thư. Phùng Nhạc như thế nào rồi."
Ngồi trong phòng Phùng đại lão gia sau khi nghe Du linh kiếm mình vì chuyện của Phùng Nhạc liền lo lắng bắt máy hỏi cô.
Du Linh cũng không muốn dấu. Vốn cô chẳng hiểu biết gì về Phùng Nhạc nên thấy hắn như vậy cô lo sợ nếu xảy ra chuyện gì thì thật sự cô không gánh nổi. Vì vậy liền đem đầu đuôi câu chuyện cùng biểu hiện của Phùng Nhạc một mạch đều nói cho Phùng đại lão gia nghe.
"Là như vậy đấy. Tôi rất lo lắng. Không biết Phùng đại lão gia có thể qua đây một chuyến rước hắn về xem như thế nào được không."
Nhưng vốn câu nói của cô chưa kịp nói hết thì điện thoại liền bị người ta giựt lấy. Không chờ cô lấy lại người kia đã nhanh nhẹn quăn chiếc điện thoại vốn là của Du Linh vào vách tường tạo ra một tiếng động lớn.
Nhìn các phụ kiện điện thoại nằm rãi rác dới đất khiến Du Linh không tin vào mắt mình mà nhìn người khiên ngang nhiên giựt rồi ném điện thoại của mình.
Nhưng dường như người kia không ý thức được ánh mắt bất ngờ của cô mà chỉ biết ôm đầu lẩm nhẩm.
"Tiểu Nhạc không đi. Tiểu Nhạc không đi. Tiểu Nhạc không đi..."
Tuy là lẩm nhẩm nhưng Du Linh vốn đứng gần nên nghe rất rõ. Vừa lo lắng vừa hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt vốn lúc nảy đang đứng yên tại một chỗ mà bây giờ lại ôm đầu, biểu hiện đau đớn. Nhìn ánh mắt thẩn thờ không có tiêu cự của hắn khiến trái tim Du linh co lại. Nhưng cô thật sự không biết bệnh tình của Phùng Nhạc nên bây giờ thấy hắn như vậy thì mang đầy nghi vấn.