“ Ngủ không được.” nhắm mắt lại nhớ tất cả chuyện loạn thất bát tao hồi sáng.
“ Nếu không em hát bài ru con cho anh nghe” Tang Vô Yên gian tà nháy mắt.
“ Sợ là sẽ gặp ác mộng suốt ba ngày.”
“ Ôi, Tô Niệm Khâm, anh đúng là không có khẩu đức.” Nàng cắn hắn.
Tô Niệm Khâm vuốt tóc trên trán nặng nề cười ra tiếng.
“ Nguyên lai mẹ Niệm Khâm là ngồi máy bay ngoài ý muốn gặp nạn.”
“ Uh. Di thể đều không có tìm được, mộ trống không.” Tô Niệm Khâm thản nhiên nói.
“ Khó chịu lắm phải không?”
“ Từ ngày có Tang Vô Yên, sẽ không thấy khổ nữa.”
“ Khi anh rảnh, em muốn chính miệng anh kể những chuyện trong quá khứ.”
“ Được.” Tô Niệm Khâm nhận lời.
Tang Vô Yên vuốt bụng nhíu nhíu mày. Nàng không biết vừa rồi ᴆụng ở cầu thang, hay là mất nhẫn trong nhà, bụng có chút không quá thoải mái.
Bọn họ đến bãi đổ xe ở nhà trọ trong trung tâm thành phố. Tiểu Tần bước xuống nhìn nhìn, rất ít người biết chỗ này, không có phóng viên.
Tô Niệm Khâm trước xuống xe, sau đó vòng lại đây dìu Tang Vô Yên: “ Cẩn thận.”
“ Từ này, anh mỗi ngày ít nhất nói hơn hai mười lần.” Tang Vô Yên bất đắc dĩ.
Lúc này, Tang Vô Yên đột nhiên nhìn thấy có hai chiếc xe bước xuống vài người, cầm máy ảnh trong tay chạy về hướng họ. Nàng phản ứng mau hơn Tô Niệm Khâm, nhanh chóng kéo hắn ra sau người mình.
“ Tô tiên sinh, ta là phóng viên Tân Báo tên Trương Vĩ, muốn phỏng vấn ngài một chút.” Trong đó một người nói.
“ Trương Vĩ?” Tô Niệm Khâm nói, “Ngươi chính là người đưa tin sáng nay?”
Nam nhân kêu Trương Vĩ đắc chí nói: “Không sai.”
“ Ngày mai sẽ có cuộc họp báo, ngươi có vấn đề gì có thể tới đó hỏi.”
“ Nhưng có một số vấn đề, ta muốn lén biết, điều kiện tiên quyết là Tô tiên sinh không ngại công bố cho chúng ta.” Trương vĩ cười.
“ Tùy ngươi.” Tô Niệm Khâm cười nhẹ, nắm Tang Vô Yên chuẩn bị thượng thang máy.
Trương vĩ muốn theo vào, lại bị lái xe ngăn lại.
“ Tô tiên sinh!” Trương vĩ cao giọng nói,“ Không biết nếu ngày mai đăng cái đầu đề‘ mẹ kế trẻ tuổi cấu kết với với con riêng bị mù’ , không biết người khác sẽ gièm pha như thế nào về vấn đề này?”
Tang Vô Yên liền cả kinh, tiếp theo cả người giận lên như bị lửa đốt.
“ Xã hội này có rất nhiều chuyện đáng giá ngươi không phỏng vấn đưa tin vạch trần chân tướng, có rất nhiều nhi đồng khiếm khuyết chờ các ngươi đăng báo viện trợ, cũng có rất nhiều án oan chờ các ngươi đào móc phân tích, vì sao các ngươi liền cố tình quấy rối anh ấy không buông vậy?” Tang Vô Yên giận không thể át nói.
“ Bởi vì Tô tiên sinh có tiền có địa vị lại nổi tiếng, độc giả thích nghe ngóng. Hắn vừa lên báo, lượng tiêu thụ liền gia tăng. Có lợi nhuận, chúng ta mới có thể tiền đi đưa những tin mà Tô phu nhân nói. Vô cùng đơn giản ăn khớp, đây là nhất cử lưỡng tiện.” Trương vĩ châm chọc nói.
“ Ngươi!” Tang Vô Yên tức giận xanh cả mặt.
Tô Niệm Khâm cầm tay Tang Vô Yên, nhẹ giọng trấn an nàng: “Vô Yên, đừng nóng giận.”
Sau đó hắn lại quay đầu chậm rãi nói với Trương Vĩ: “Phu nhân ta không hiểu biết đối với xã hội này, cho nên nói cái gì cũng có chút lý tưởng hóa. Nhưng là ngươi không nên kích nàng. Nàng hoài thai chín tháng, đi đường đều phải cần người đở, cho nên càng không thể động khí.”
Trương Vĩ không nói chuyện.
“ Hôm nay ngươi viết loại tin tức này có thể đăng báo, là sơ sẩy của ta. Bất quá ta có thể cam đoan loại sơ sẩy này không bao giờ xuất hiện lần thứ hai nữa.” ngữ khí hắn bình tĩnh làm cho người khác vừa kính vừa sợ.
“ Tô tiên sinh, ngươi uy Hi*p ta?”
“ Không phải uy Hi*p, chỉ là lời khuyên.” Hắn mỉm cười gật đầu xem như cáo biệt, sau đó cùng Tang Vô Yên xoay người vào thang máy.
Bước vào cửa thang máy, nàng nhịn không được dựa vào hắn. Vừa rồi khi những người đó xuất hiện, nàng còn theo bản năng muốn bảo hộ hắn, nhưng lại không biết theo khi nào bắt đầu, hắn sớm biến thành tâm phúc của nàng.
“ Anh sẽ bảo hộ gia đình này, em không cần lo lắng.” Hắn vuốt vuốt má nàng.
“ Em sợ trong lòng anh khó chịu.” Nàng nói.
“ em không nên nghĩ nam nhân của em sẽ yếu ớt như em vậy.” Hắn cười.
Nửa đêm tỉnh lại, nàng cảm thấy bụng có chút khó chịu, ngủ không an ổn, lại sợ kinh động Tô Niệm Khâm ở bên cạnh, vì thế liền lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị đến phòng khách ngồi xuống.
Không nghĩ tới nàng mới vừa bước tới cửa, chân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.
Nàng nhịn không được kêu một tiếng.
Tô Niệm Khâm đang ngủ mơ mơ màng màng, phút chốc đứng thẳng dậy: “Vô Yên?”
“ Niệm Khâm.” Nàng ՐêՈ Րỉ gọi hắn.
“ Ngã?” Hắn theo am thanh tìm đến chỗ nàng, lo lắng bước tới.
“ Ta đau.”
Tô Niệm Khâm quỳ xuống đất ôm nàng, ᴆụng trúng chất lỏng ấm áp giữa hai chân nàng cuồn cuộn trải không ngừng, lập tức hoảng muốn điên.
Hắn không dám lộn xộn, chỉ biết tìm điện thoại gọi, thật vất vả mới chờ xe cứu thương đến.
“ Vô Yên, Vô Yên, em đợi chút, lập tức tới ngay, lập tức tới ngay.” Khuôn mặt và đôi môi hắn đã trắng như giấy, ngay cả răng nanh cũng không ngừng run run.
“ Niệm Khâm……” Nàng ăn đau đến kêu hắn.
“ Đừng nói nói, tiết kiệm chút sức lực. Lập tức tới ngay, chúng ta lập tức đến, sẽ không đau, nếu em đau thì cắn ta đi.” Hắn nói năng lộn xộn an ủi nàng.
“ Anh đã nói muốn dạy baby của chúng ta đánh đàn.”
“ Không thành vấn đề.”
“ Anh phải có tính nhẫn nại, không thể dữ với baby.”
“ Ta tuyệt đối không phát hỏa với con, ta cam đoan.” Hắn còn cố gắng gật đầu.
Tang Vô Yên nhìn vẻ mặt của hắn, nhịn không được khóc:“ Thực xin lỗi, Niệm Khâm, thực xin lỗi, đều do ta. Nếu cục cưng không có chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
“ Sẽ không có, không có chuyện gì, chúng ta không cần con nữa.”
“ Anh thương con như vậy , như thế nào có thể nói không cần, không muốn vậy. Vậy nếu ta ૮ɦếƭ, anh cũng không cần em hả?”
“ Em dám!” Hắn giận,“ Không cho nói cái gì có ૮ɦếƭ hay không.”
“ Nếu ta thật sự ૮ɦếƭ thì sao?”
“Nếu em dám bỏ lại ta, đi một mình, ta liền lập tức một lần nữa tìm người khác, sau đó hai ba ngày liền rồi quên em luôn.”
“ Gạt người.” Tang Vô Yên hữu khí vô lực cười cười,“ Anh sẽ luyến tiếc quên được em.”
Hắn nghe vậy hung hăng hôn lên mặt nàng.
---6---
Tang Vô Yên chỉ nhớ rõ nàng một việc khi nàng bị đưa đi cấp cứu, Tô Niệm Khâm gắt gao cầm tay nàng, y tá nói: “Tiên sinh, mời ngươi buông tay, chúng ta muốn đưa bệnh nhân vào phòng phẩu thuất.”
Tiểu Tần nói: “Tô tiên sinh, ngươi buông tay.”
Một y tá lớn tuổi nói: “Ngươi không muốn bác sĩ chữa trị cho nàng àh? Nàng là sinh non, kéo dài thời gian chúng ta không phụ trách.”
Một giọng khác nói: “Chạy qua kéo hắn ra đi!”
Sau đó, nàng cái gì cũng không có nghe thấy.
Giữa ௱ôЛƓ lung, có người kêu: “Vô Yên, Vô Yên……”
Nàng mở to mắt, nhìn thấy một ánh sáng trắng cực kỳ chói mắt, đứng trước mặt là Trình Nhân. Nàng thắt hai bím tóc, mặc một chiếc váy liền màu xanh, y như lúc hai nàng bị kẹt ở thang máy.
“ Vô Yên.” Trình Nhân nói, “Ta phải đi.”
“ Vì sao?”
“ Ngươi có trượng phu, bây giờ còn có đứa nhỏ, không cần ta nữa.”
“ Vậy……” Tang Vô Yên hỏi,“ Ngươi còn trở về xem ta sao?”
Trình Nhân cười: “ Không trở lại.”
Tang Vô Yên gục đầu xuống: “ Ta luyến tiếc ngươi.”
“ Nếu luyến tiếc ta, liền theo ta đi?” Trình Nhân nghịch ngợm hỏi.
Tang Vô Yên nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “ Ta cũng luyến tiếc bọn họ.”
“ Vậy đúng rồi, ngươi có cuộc sống của mình. Mà ta cũng sẽ có một bắt đầu mới. Cho nên chúng ta không thể không nói gặp lại sau.”
Trình Nhân đến gần, nhẹ nhàng ôm nàng: “Tạm biệt, Vô Yên.”
Một lát sau Trình Nhân biến thành trong suốt, cuối cùng biến mất trước mặt mình, Tang Vô Yên nhịn không được đưa tay bắt lấy, muốn lưu lại ảo ảnh này.
Không nghĩ tới bàn tay quơ giữa không trung lại có người bắt lấy, sau đó kêu nàng Vô Yên- là giọng của Tô Niệm Khâm.
Nàng mở mắt ra, thấy Tô Niệm Khâm ngồi ở bên giường, ánh mắt có chút sưng lên, cầm có rất nhiều ria mép.
“ Baby của chúng ta, khỏe không?” Nàng hỏi.
“Rất tốt.” Hắn cười.