“ Đương nhiên có thể!”
Ở sân bay, đây có thể nói là lần đầu tiên nàng gặp Dư Vi Lan. Có khuôn mặt xinh đẹp giống Tiểu Lộ nhưng lại cực kỳ ôn nhu tao nhã. tuy rằng trẻ tuổi, nhưng vì thân phận nên cách ăn mặc vừa lịch sự mà sang trọng.
Tang Vô Yên như trước không biết nên xưng hô với nàng như thế nào.
Tô Niệm Khâm sắp đi, quay đầu: “Nguyên tắc cũ, mỗi tối đều ngoan ngoãn ở nhà chờ điện thoại của ta.”
“Anh rất phiền.” Tang Vô Yên bĩu môi.
“ Dám chê ta phiền?” Tô Niệm Khâm hung ác nói.
Tô Niệm Khâm rời đi đã hai tuần, liền cảm thấy buồn khổ. Tiểu Lộ và dì Hứa đều đến thăm nàng, nhưng sự nhớ thương hắn không hề giảm. nhớ những mệnh lệnh ngang ngược của Tô Niệm Khâm này, khi tức giận sẽ nhíu mày, còn có tham lam hôn mình.
Ra khỏi siêu thị, thấy dưới lầu có quầy bán kẹo hồ lô. Lần đầu tiên lừa Tô Niệm Khâm ăn núi tra (một loại xí muội hình tròn dẹp), hai hàng lông mày dính chặc với nhau. Một nam nhân vừa ngoan cố vừa tàn bạo như vậy, cư nhiên sợ chua.
Tang Vô Yên về nhà, chưa kịp mở đèn thì có điện thoại.
“ Tang Vô Yên, trễ như vậy em còn đi đâu?” mới bắt máy đã nghe thấy tiếng Tô Niệm Khâm gầm lên.
“ Niệm Khâm, em nhớ anh.” Tang Vô Yên không để ý cơn giận của hắn, nhẹ nhàng nói.
Đầu bên kia hoảng hốt một chút, không nói gì.
“ Rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ……” Tang Vô Yên nói tiếp.
Bên Tokyo đã là đêm khuya, hắn vừa mới đàm phán xong với luật sư đối tác, trên đường về khách sạn gọi cho nàng. Cho nên Tang Vô Yên nghe thấy tiếng bước chân của người đidường còn có hô hấp của Tô Niệm.
“ Em ở nhà một mình phải ngoan nha, anh sẽ nhanh chóng trở về.” Hắn nói.
Sau đó có người tìm Tô Niệm Khâm, hắn đành phải vội vàng treo điện thoại. Tang Vô Yên nhìn đồng hồ trên tường, 9h10. Nàng mới về trễ 10 phút mà thôi, hắn đúng là không nhẫn nại, có như vậy mà cũng muốn phát giận.
Sau đó, nam nhân như sét đánh không kịp bưng tai làm xong mọi việc, quyết định về trước một tuần.
Tiểu Tần đi theo, mỗi lần nhớ lại hiệu suất làm việc của ông chủ liển cảm thấy đáng sợ: “Nếu nhiều việc hơn nữa chắc sẽ thấy tai nạn ૮ɦếƭ người.
Sau khi bọn họ chuyển về nhà cũ, theo yêu cầu của Tang Vô Yên đem lầu hai đổi thành vườn hoa trong nhà. Sau đó quyết định thời gian đính hôn là 6 tháng cuối năm.
Tang Vô Yên gọi hỏi má Tang trước, đột nhiên nói với Tô Niệm Khâm: “ Ta hình như nên về nhà anh một chuyến.”
“ Em nói thật?”
“ Đương nhiên.”
Cho dù chắc chắn như vậy, nhưng trên đường đi Tang Vô Yên vẫn như cũ rất khẩn trương.
“ Gặp tỷ tỷ của Tiểu Lộ, ta nên xung hô thế nào?” Vấn đề này như thảm họa trong lòng nàng.
“ Bà Dư, Dư Vi Lan, Tô bá mẫu, Tô phu nhân, chị của Tiểu Lộ…… Tùy em chọn.”
“ Anh kêu gì.”
“ Dư Vi Lan.”
“……”
Giây lát, Tang Vô Yên lại hỏi: “Tính ba anh như thế nào, có dọa người không?” Người trong truyền thuyết đều rất cổ quái, huống chi còn sinh ra đứa con như vậy.
“ Làm sao có thể, ông ấy bây giờ là một người già nhiệt tình, tính tình tốt giống ta.” (= =)
“……”
---8---
Chiều hè, mặt trời vẫn chưa xuống núi, hai người ăn xong cơm chiều, Tang Vô Yên la hét đòi ra ngoài tản bộ.
Vì thế Tô Niệm Khâm đành phải cùng nàng xem phim.
Không phải phim tình yêu lãng mạn, Tang Vô Yên cũng để mặt xem, Tô Niệm Khâm cảm thấy kỳ quái. Nàng dựa đầu vào cổ hắn, lười nhác vừa uống nước trái cây vừa miêu tả tình tiết phim cho hắn.
“ Nash một mình đi tới Princeton.”
“Trời! cháu gái của bạn cùng phòng tên William thật đáng yêu.”
“ Hắn và bạn học ở quán bar uống rượu thấy được một cô gái tóc vàng xinh đẹp. Trong khi người khác nóng lòng muốn thử xem sao, Nash ngay lập tức thiết kế ra một kế hoạch bảo đảm thành công hẹn được mỹ nữ…… ah hắn không phải đi thực hiện nó, mà chạy vội về phòng ngủ, viết chữ lên cửa sổ thủy tinh.”
Tang Vô Yên mỗi khi nhìn thấy cảnh thú vị còn cười khanh khách, sau đó giọng thuật lại phim càng ngày càng nhỏ, làm cho Tô Niệm Khâm càng ngày càng khẩn trương.
“ Hắn đi xung quanh tìm William, nhưng không ai biết hắn, danh sách học sinh cũng không có tên hắn.”
“ Bác sĩ nói, William và tất cả nhũng thứ kia bất quá là…… Bất quá là……”
Tang Vô Yên lặp lại lặp lại câu nói kia, rốt cuộc không nói tiếp, chui vào trong lòng Tô Niệm Khâm.
Tô Niệm Khâm hôn trán nàng nói: “ Sao vậy?”
Tang Vô Yên vẫn không nói gì, ánh mắt gắt gao nhìn màn hình, thần kinh cả người đều căng thẳng, tay nắm chặc Tô Niệm Khâm đã sớm chảy ra mồ hôi lạnh.
Tô Niệm Khâm không dám hoạt động, đại khái đoán được tình tiết trong phim, cứ im lặng như vậy cùng nàng. xem phim xong, hắn phát hiện nàng đang yên lặng rơi lệ, khuôn mặt dán trước иgự¢ hắn, làm ướt một mảnh lớn.
Hắn liền lấy tay vỗ nhẹ nhàng lên lưng nàng, một chút một chút, giống như dỗ tiểu hài tử vậy.
Hôm sau, Tô Niệm Khâm ở công ty gọi Tiểu Tần tìm tư liệu về bộ phim kia. Khi Tiểu Tần đưa tài liệu qua, nhìn thấy câu giới thiệu, đọc ra: “He saw the world in a way no one could have imagined, một câu nói rất đặc biệt.”
Hắn dùng một loại ánh mắt quan sát thế giới mà những người khác không thể lý giải.
Chuyện kể là dự trên một nhân vật có thật, nhà toán học Jr.John Forbes Nash năm 1994 nhận được giải Nobel về kinh tế học, nhưng Nash và vợ đều có chứng vọng tưởng đối kháng.
Tô Niệm Khâm dong lại tư liệu, mở cửa sổ. Hắn lần đầu tiên cảm giác được người cô ấy hắn yêu rất kiên cường. Hắn đột nhiên rất muốn hút thuốc, nhưng nghĩ đến nàng sẽ vì việc này mà giương nanh múa vuốt liền nhịn xuống.
Gió từ cửaa sổ thổi vào, làm cho những tờ giấy trên bàn rơi xuống hết.
Trên giấy có một hàng chữ tiếng Anh: a beautiful mind