Tháng tư, Tô Niệm Khâm bởi vì công việc nên phải đi Nhật Bản một chuyến.
“ Không cần nói cho ta biết, anh lại muốn đi đường bộ.” Tang Vô Yên chế nhạo hắn.
“ Vì sao phải đi đường, ta có thể đi máy bay.”
“ Không phải anh nói không thích ngồi máy bay sao?” Tang Vô Yên trừng lớn mắt.
“ Không thích cũng không phải không ngồi.”
Tang Vô Yên tức giận đánh giá nam nhân này càng ngày càng biết cách luồn lách ngôn ngữ.
“ Sao phải đi xa như vậy?”
“ Có một triễn lãm thời trang rất quan trọng, công ty vừa mới vào lĩnh vực này nên cần đi tuyên truyền.”
“ Khi nào trở về?”
“ Rất nhanh……”
Không đến 10h, Tô Niệm Khâm liền nằm trên giường ngủ. Hắn vì muốn chuẩn bị công việc chuyển giao cho Dư Tiểu Lộ, bận việc mấy ngày, cơ hồ chưa ngủ qua.
Tang Vô Yên cuộn mình trong lòng hắn, trên vai là tay trái của hắn.
Giờ phút này, điện thoại bên ngoài đột nhiên vang.
Tang Vô Yên nhanh chân nhanh tay chạy đến phòng khách đi tiếp. Khẳng định lại là Tiểu Lộ đã quên chuyện gì, lúc nhận cuộc gọi, Tang Vô Yên nghĩ.
“ Alo-”
Đối phương chần chờ một chút mới nói: “ Tang tiểu thư đi, ta là Dư Vi Lan.”
Tang Vô Yên ngẩn ra: “…… chào ……” Nàng không biết nên xưng hô như thế nào.
“ Niệm Khâm ngủ, ta đi gọi hắn.” Tang Vô Yên trả lời qua loa chuẩn bị chạy trốn.
“ Không, không, không.” Dư Vi Lan vội vàng ngăn lại, “ Ta tìm ngươi.”
“ Tìm ta?”
“ Tang tiểu thư giống như không hoan nghênh ta?”
“ Không có, ta……” Tang Vô Yên vụng về nói.
“ Không quan hệ, làm một mẹ kế từng bị Niệm Khâm chán ghét, da mặt đã sớm luyện đủ dày.” Dư Vi Lan nói một câu vui đùa, làm dịu không khí.
Tang Vô Yên hơi ngượng ngùng cười cười.
“ Vô Yên. Ta có thể giống như bọn Niệm Khâm và Tiểu Lộ gọi ngươi như vậy không,” Dư Vi Lan nói, “Trước kia, quan hệ của ta và Niệm Khâm rất xấu, suốt mười năm hắn chưa từng nói một câu đàng hoàng với ta.”
Đó chính là phong cách của Tô Niệm Khâm khi tức giận, Tang Vô Yên nghĩ.
“ Nhưng sau đó lại cải biến tốt hơn. Biết không? Vô Yên. Đây là vì có ngươi. Ngươi thay đổi hắn.”
“ Ta cái gì cũng chưa làm.”
“ Không, ngươi khiến hắn yêu ngươi, đây là chuyện quan trọng nhất. Thành tâm thành ý yêu ngươi, ánh mắt của hắn mới trở nên trong trẻo hơn. Tình yêu cửa các ngươi, làm cho hắn hiểu được, hắn đối với ta bất quá chỉ là tình thương đối với người mẹ không hơn không kém.”
“ Cám ơn ngươi.” Tang Vô Yên có chút hổ thẹn nói.
“ Không có gì phải cảm ơn, Vô Yên, đây là việc làm của một người mẹ thay con thuyết phục người yêu có thể thanh thản ổn định gả cho con mình. Đây vì ta có tư tâm mà?”
Tang Vô Yên cười.
“ Niệm Khâm đang làm gì?”
“ Hắn đang ngủ.”
“ Nga, hèn chi ta cảm thấy kỳ quái, ta nói chuyện ngươi lâu như vậy, mà hắn cũng chưa ngăn lại. Hắn đối với ngươi bảo hộ có chút quá độ.”
“ Kỳ thật hắn rất ghét ta.”
“ Nga?”
“ Chê ta hay làm loạn này nọ, không biết nấu cơm, còn nói ta hát rất tệ nữa.”
“ Aiz…… Dạy con vô phương. Vô Yên, ta sẽ hảo hảo sửa thành kiến của hắn.” Dư Vi Lan cười nhẹ, “Ngày mai hắn mấy giờ bay?”
“ Uh. Chín giờ sáng.”
“ Ta có thể đến tiễn không?” Dư Vi Lan hỏi.