“ Ta làm sao mà biết ngươi là ai?” nàng nhăn mặt nghiêm nói, “ Khẳng định là con quỷ đáng ghét.”
“ Ta là Tô Niệm Khâm.” Hắn lại nhỏ giọng.
Hắn đầu hàng, hắn hối cải.
“ Không có khả năng.”
“Sao lại không có khả năng.” Tô Niệm Khâm mặt sụp xuống.
“ Tô Niệm Khâm sẽ không bao giờ nói chuyện với ta như vậy. Hắn chỉ biết rống: Tang Vô Yên ngươi câm miệng, Tang Vô Yên ngươi tránh ra, Tang Vô Yên ngươi đừng ầm ỹ.”
Tô Niệm Khâm nghe đến mấy câu này, trong lòng chua chát:“ Ta về sau cố gắng không phát giận với em.”
“ Cái gì gọi là cố gắng?”
“ Chính là giống như bây giờ.”
“ Thật?”
“ Thật. Vô Yên, lại đây ta muốn ôm em.”
Nàng không tranh cãi ầm ĩ, ngoan ngoãn bước qua sô pha ngồi trên đùi hắn, sau đó lại ngoan ngoãn cho Tô Niệm Khâm cởi giày nàng.
“ Ta khó có thể tưởng tượng, quần áo và sô pha này của ta bị em làm thành bộ dáng gì nữa.” Hắn đem cái chai đặt lên bàn trà, cũng đem giầy nàng đặt lên bàn trà.
“ Sao lại đem giầy đặt lên bàn?” Tang Vô Yên quay đầu hỏi hắn.
“ Bởi vì vô luận ta đặt ở chỗ nào em đều đá nó đến giữa phòng khiến ta té, để chỗ này có tốt hơn.”
“ Ta hư như vậy sao?”
“ không chỉ vậy. Có một lần em không đem bình thủy đặt tại chỗ cũ, tùy ý đặt cạnh bếp gaz, hại ta bị phỏng.”
“ Ta không nhớ ah.”
“ Đó là vì em đang say bằng không khẳng định sẽ không quên. Lúc ấy em khóc rất nhiều, ta chỉ có thể giả bộ không đau, để an ủi em.” Tô Niệm Khâm theo thói quen gác cằm lên hõm vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.
Hắn ngửi thấy hơi thở Tang Vô Yên mang theo hơi cồn, còn có vì uống rất nhiều tiếng hít thở cực kỳ nặng. Nàng im lặng thật lâu, Tô Niệm Khâm cơ hồ nghĩ đến nàng đang ngủ.
Bỗng nhiên, Tang Vô Yên ở hắn trong lòng chuyển động, nâng ngón tay sờ lông mi hắn.
“ Hình như dài hơn.” Nàng cảm khái, “ Vì sao lại dày như vậy, như cây quạt nhỏ vậy. Có thể lấy xuống mọc trên mắt ta hay không.”
Tô Niệm Khâm cười.
“ Ngươi cười,” Tang Vô Yên cười ngây ngô đáp lại,“ Về sau chỉ cho phép ngươi cưới với ta, bằng không sẽ làm cô gái khác muốn phạm tội.” Nàng lại sờ mũi hắn tiếp.
Tô Niệm Khâm không chịu nổi ngứa, bắt lấy tay nàng, khẽ hôn.
“ Niệm Khâm, ngươi chỉ thuộc về ta thôi phải không?”
Tô Niệm Khâm mặc một hồi trả lời: “ Ta vốn chỉ thuộc về một mình em.”
“ Cô ấy thì sao?”
“ Không có cô ấy, tất cả đều trôi qua. Thật đó, Vô Yên.” Tô Niệm Khâm nhắm mắt lại nói.
“ Nói cho ta biết, ngươi là của ta.”
“ Tốt.”
“ Ngươi nói nha.”
“ Ngươi là của ta.”
“ Uh.” Tang Vô Yên cười mỹ mãn, sau đó hơi mệt ngã vào trong lòng hắn.
Qua nửa ngày, nàng mới giật mình đứng dậy, bỗng nhiên nói: “ Không đúng.”
“ Như thế nào không đúng?”
“ Ngươi nói ngược.”
Tô Niệm Khâm nhíu mày: “ Xem ra đầu em còn rất thanh tỉnh. Ta cũng không cần khách khí.” Lập tức, ôm nàng tới giường, ϲởí áօ nàng, cúi đầu hôn môi.
Tang Vô Yên kháng nghị, “ Ngươi còn chưa nói.”
“ Ta là của ngươi. Tô Niệm Khâm là của Tang Vô Yên, vĩnh viễn mãi mãi đều là cùa Tang Vô Yên.” Hắn đem đôi môi nóng rực của mình dừng lại trước иgự¢ tuyết của nàng.
“ Vô Yên?”
Hắn dừng lại động tác, phát hiện nàng không có phản ứng, say đến hô hấp nặng nề.
Tang Vô Yên cư nhiên đang ngủ.
Ngày hôm sau, nàng tỉnh lại, Tô Niệm Khâm đã ra ngoài.
Bên ngoài, trên bàn cơm có canh giải rượu. Tang Vô Yên đói muốn ૮ɦếƭ, đầu cũng đau muốn ૮ɦếƭ, ăn mấy miếng, quyết định tấm trước, phát hiện phòng tắm cư nhiên quần áo đúng số đo của nàng, đại khái là Tiểu Tần chuẩn bị.
Tấm rửa sạch sẽ nàng trở về ngủ.
Nàng nhớ lại lời Tô Niệm Khâm “Không có cô ấy, tất cả đều trôi qua.” Mỉm cười ngọt ngào. Còn có ba chữ quan trọng nhất, Tô Niệm Khâm chưa nói với nàng, trước khi ngủ nàng cân nhắc.
Không biết ngủ đến khi nào, nàng nghe được bên ngoài phòng ngủ có động tĩnh, vì thế hơi cao hứng chạy ra, thấy Tiểu Tần.
“ Tô Niệm Khâm đâu?”
“ Tô tiên sinh đang tắm.” Tiểu Tần vừa mỉm cười giải thích, vừa đem ánh mắt hướng phòng tắm. Tô Niệm Khâm có một tật xấu: Chỉ cần ra ngoài trở về tất nhiên tắm rửa trước, rửa hết những mùi lạ bên ngoài.
Khi nói chuyện, cửa phòng môn mở ra.
Tô Niệm Khâm ướt từ đầu đến thân, bên dưới chỉ bọc một khăn tấm màu trắng.
Tiểu Tần nói: “ Tô tiên sinh, Tang tiểu thư tỉnh.”
Tang Vô Yên chạy tới cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm Tô Niệm Khâm, nhìn từ trên xuống dưới, đến bộ phận trọng điểm bị che khuất.
Đứng trước cửa phòng tắm, Tô Niệm Khâm tựa hồ nhận thấy tầm mắt Tang Vô Yên, lúc trước hắn ngẫu nhiên cũng như vậy xuất hiện trước mặt Tiểu Tần, đều cảm thấy không có gì, hiện tại đột nhiên có một Tang Vô Yên lại cảm thấy khác, vì thế cố gắng trấn định, “ Ta đi vào thay quần áo.”
“ Không quan hệ, ăn mặc ít hơn nữa ta cũng xem qua rồi.” Tang Vô Yên nói.
Tô Niệm Khâm nghe như thế thiếu chút nữa ᴆụng vào cửa phòng ngủ. nữ nhân này cư nhiên trước mặt người khác làm hắn xấu mặt.
Tiểu Tần vốn tập mãi thành thói quen, hiện tại lại cảm thấy hơi xấu hổ, vì thế lặng lẽ rời đi.
Tang Vô Yên chạy đến che phía trước Tô Niệm Khâm,“ Ta có chuyện hỏi ngươi, rất quan trọng.”
“ Ta mặc quần áo nói sau.” Tô Niệm Khâm đè thấp giọng nói.
Tang Vô Yên nhìn xuống đánh giá hạ thân hắn một chút,“ Như vậy rất tốt. Ai biểu ngươi lúc thỏa thân, so với bình thường tính cách đáng yêu hơn, mặc xong quần áo sẽ không nói thật.”
Tô Niệm Khâm không nói gì.
Sau đó Tang Vô Yên nhắm mắt, hít sâu thở ra cho tinh thần hăng hái thêm nói: “ Tô Niệm Khâm, em yêu anh.” Giờ phút này Tang Vô Yên cảm thấy hai người bọn họ thật thú vị, lần đầu tiên thể hiện rõ tấm lòng mình với Tô Niệm Khâm là lúc thỏa thân, mà lần thứ hai là Tô Niệm Khâm thỏa thân.
Vẻ mặt Tô Niệm Khâm rất ôn nhu, lông mi rung rung.
Nàng dừng một chút nói: “ Như vậy có thể vì ta buông tha quá khứ, buông tha Dư Vi Lan được không?”
Tang Vô Yên từng nghe nói đàn ông có lông mi dài thì tình cảm cũng rất sâu đậm. Nàng thấp thỏm chờ đáp án của Tô Niệm Khâm, một giây trôi qua như dài cả vạn năm.
Từ giọt nước từ tóc Tô Niệm Khâm chảy xuống, bốn phía im lặng chỉ có thể nghe thấy nước rơi tí tách.
Hắn nói: “Vấn đề này em đã hỏi ta hai lần, ta cũng suy nghĩ rất lâu. Ta vẫn đang tìm một đáp án có thể đẹp cả đôi đường. Dư Vi Lan ở lúc ta gian nan nhất đã cổ vũ ta, nhân nhượng ta, cũng là trừ bỏ mẹ ta cô ấy là người đầu tiên đối xử tốt với ta.”
Tim nàng như bị mắc ngay cổ họng.
“ Bất quá nếu muốn ta lựa chọn tình thương của cô ấy và buông tha cho em, ta đây, càng không thể được. Nhưng đến tột cùng yêu em bao nhiêu, ngay cả ta cũng không biết. khoảng thời gian chúng ta tách ra ta nghĩ rất nhiều, từ từ nghĩ lại, sau khi quen em, cảm giác ta đối với Dư Vi Lan đã thay đổi, trở thành tình thân. Nếu khiến ta vĩnh viễn không thấy được em, so với việc ૮ɦếƭ còn khó chịu hơn. Cho nên, em mới là là người quan trọng nhất.”
“ Niệm Khâm, anh yêu em không?.”
Tô Niệm Khâm vươn tay đem nàng ôm vào lòng nói: “ Đương nhiên yêu, có thể nói yêu em còn hơn sinh mệnh mình.”
Tang Vô Yên nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đáng tiếc nước mắt vẫn không chịu thua kém, dũng mãnh tuôn ra. Nàng tựa vào иgự¢ Tô Niệm Khâm, lớn tiếng khóc. Tô Niệm Khâm vẫn không nói gì để nàng phát tiết, tay vòng qua ôm eo nàng, cằm tựa lên đầu nàng, cực kỳ ôn nhu.
Qua thật lâu, Tang Vô Yên ngừng khóc thút thít, xoa xoa nước mắt, hít hít cái mũi nói: “ Tô Niệm Khâm.”
“Huh.”
“ Khăn tắm của anh trượt xuống.”