“Ta bất quá chỉ trày da, còn ở chỗ này chờ cái gì.” Tang Vô Yên ngồi trên băng ghế phòng cấp cứu.
Bành Duệ Hành thần bí tắt di động của Tang Vô Yên, cười cười, “ Ta vừa rồi cứu ngươi một mạng, thuận tiện giúp ta làm thí nghiệm.”
“Thí nghiệm cái gì?”
“ Nghiệm chứng tốc độ Tô Niệm Khâm đối với tình yêu là bao nhiêu.” Bành Duệ Hành nói xong liền giải thích cuộc gọi vừa rồi.
“ Ngươi sao lại lấy chuyện đó ra giỡn được” Tang Vô Yên bắt đầu thấy đau đầu.
“ Nhìn bộ dạng thống khổ của ngươi, nên ta mới giúp thôi. Cũng là giúp lão tỷ nhà ta, cho cô ấy sớm hết hy vọng.” Bành Duệ Hành nhìn nhìn đồng hồ, “ Qua 10 phút. Một lát ngươi hãy bình tĩnh quan sát vẻ mặt của hắn, có thể biết được hắn có thật sự quan tâm ngươi không.”
Nghe xong lời của hắn, Tang Vô Yên cảm thấy mình dường như cũng rất mong chờ.
10 phút,
20 phút……
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Người đến kiểm tra sức khỏe cũng đi hết, Tô Niệm Khâm vẫn không xuất hiện. Tang Vô Yên bình tĩnh lại.
“ Đi thôi,” Tang Vô Yên rốt cục tuyệt vọng đứng lên nói, “Bất quá, vẫn là cám ơn ngươi.” Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Bành Duệ Hành là người đáng yêu như vậy.
Bành Duệ Hành nói: “ Chờ một chút đi, đoạn đường này kẹt xe rất nghiêm trọng.”
Tang Vô Yên lắc đầu, ở chỗ này chờ tuyên án không bằng đi trước, không cần đốimặt với kết quả tàn nhẫn kia. Nàng vẫn thích trốn tránh.
Lúc này, Bành Duệ Hành nhận được điện thoại.
“ Alo–”
“ Bành tiên sinh.” Tô Niệm Khâm cố hết sức ức chế giọng run run nói: “ Ngươi ít ra nên nói cho ta biết là bệnh viện nào.”
Bành Duệ Hành vỗ sọ não, hắn lại quên chuyện này.
“ Vô Yên.” Hắn quay người lại gọi Tang Vô Yên, lại phát hiện không thấy bóng người.
Mới vừa rồi Tô Niệm Khâm muốn tiếp điện thoại thì đã muốn treo máy. Bành Duệ Hành cũng không nói rõ ràng, lại gọi tới tới tổng đài. Tô Niệm Khâm vừa kêu Tiểu Tần kiểm tra nạn nhân của các tai nạn vửa xãy ra đã đưa tới bệnh viện nào, vừa tìm Bành Đan Kì hỏi thăm số điện thoại Bành Duệ Hành. Vì vậy mà chậm nửa giờ.
Sau khi biết tin, Tô Niệm Khâm liền phóng tới, trên hành lang làm ngã rất nhiều xe thuốc.
Bành Duệ Hành cúi đầu, giải thích với hắn, trong lòng cân nhắc Tô Niệm Khâm có thể hay không cho hắn một quyền vào đầu. Không nghĩ tới Tô Niệm Khâm lại thở ra một hơi dài, xoa thái dương nói, “ Không có việc gì là tốt rồi.” Thần sắc kinh hoảng còn chưa hoàn toàn rút đi, trên mặt cực kỳ tiều tụy.
Ra đến ra khỏi bệnh viên, Tô Niệm Khâm bị dọa tới tái mặt còn chưa khôi phục.
Tiểu Tần nhìn đến lối đi bộ, nói: “ Là Tang tiểu thư.”
Tô Niệm Khâm lập tức ngồi dậy, “Dừng xe!” Không đợi xe ngừng ổn, hắn liền trực tiếp mở cửa đi xuống.
“ Tô tiên sinh, đang giữa đường, nguy hiểm!” Tiểu Tần vội vàng hô to, cũng không kịp ngăn lại.
Tô Niệm Khâm làm như không nghe thấy, bước tiếp.
“ Vô Yên–” Hắn kêu.
Xe đang chạy trên đường lập tức phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Lái xe đỏ mắt, đưa đầu ra cửa xe mắng: “ Đi đường không có mắt àh!”
Tang Vô Yên nghe thấy động tĩnh vừa quay mặt liền nhìn thấy giữa dòng xe có một nam nhân sắc mặt tái nhợt.
“ Tô Niệm Khâm!” Nàng hét lên:“ Ngươi không nên cử động!”
Tô Niệm Khâm nghe được giọng nàng, xác định phương hướng, tiếp tục đi tới.
“ Kêu ngươi không nên cử động!” Tang Vô Yên lo lắng, lập tức bay qua, tránh thoát một chiếc taxi mới giữ chặt hắn, gắt gao túm lấy, sau đó thật cẩn thận mang hắn trở lại ven đường.
“ Ngươi!!!!” Tang Vô Yên gấp vô cùng, không biết nên nói như thế nào hắn.
“ Ngươi có biết sẽ ૮ɦếƭ người hay không đó!” Nàng tức giận.
Tô Niệm Khâm lần đầu tiên không nổi giận với nàng, lại nở nụ cười ôn nhu, tay ᴆụng đến hai má nàng đã đỏ lên vì giận, “ Có thể nghe được tiếng ngươi vui vẻ mắng người, cũng là một chuyện rất tuyệt vời.”
Tang Vô Yên ngẩn ra.
trên mặt hắn vẫn mỉm cười, nhưng môi lại trắng bệch vì hồi hợp, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, hơn nữa người còn hơi hơi run. Hắn không phải vì lo sợ sinh tử của mình, mà vì trò đùa dai của Bành Duệ Hành.
Bọn họ trêu cợt hắn, hắn chẳng những không có một chút tức giận, ngược lại cảm thấy may mắn, may mắn Tang Vô Yên hoàn hảo không bị tổn thương gì.
Tang Vô Yên hơi áy náy đem mặt chôn bàn tay hắn.
“ Thực xin lỗi.” Nàng nhịn không được xin lỗi, sau đó không muốn xa rời lại cọ cọ tay hắn.
“Trán của ngươi……” Tô Niệm Khâm cảm giác được trên mặt nàng có một miếng băng.
“ Vừa rồi bị ngã. Vết thương rất nhỏ cực kỳ nhỏ” Tang Vô Yên lấy tay hắn sờ sờ.
---3---
Tiểu Tần xuống xe, sau đó đi tới.
“ Cám ơn trời đất, ta về sau cũng không dám trên xe nói ba chử Tang tiểu thư này nữa.” Tiểu Tần nói.
Tang Vô Yên thay Tô Niệm Khâm xin lỗi Tiểu Tần, ngượng ngùng cười cười.
Tô Niệm Khâm còn lưu luyến khối băng trên mặt nàng, ngón tay vẫn nhẹ nhàng lập đi lập lại ma sát chỗ đó, hoàn toàn không để ý đây là giờ tan ca đường bộ rất nhiều người.
Từ một khắc kia, Tiểu Tần mới phát hiện, nguyên lai Tô Niệm Khâm cũng là một nam nhân dị thường ôn nhu.
Hắn nói: “Vô Yên, em có biết em đối ta rất quan trọng hay không?” giọng Tô Niệm Khâm hòa lẫn với tiếng xe cọ. Giờ phút này dòng xe cộ tấp nập, người đi đường lại rất ít.
Tang Vô Yên bị hắn cảm động.
Nhưng nàng vẫn bắt buộc mình phải tỉnh táo trước sự ôn nhu của hắn, sau đó hỏi: “So với Dư Vi Lan còn quan trọng hơn?”
Tay Tô Niệm Khâm tức khắc lạnh cứng trên trán nàng, hồi lâu cũng không biết trả lời như thế nào.
Cảnh tượng này giống như ba năm trước đây, nàng hỏi: “Nếu ta và Dư Vi Lan cùng rớt xuống sông, chỉ có thể cứu một người, ngươi cứu ai trước?”
Bọn họ đi hai vòng lớn, vốn nghĩ rằng qua nhiều như vậy hai người sẽ thành thục hơn, hoàn toàn tiếp nhận đối phương, kết quả gần đến giờ phút cuối cùng mới phát hiện vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.
Tang Vô Yên cúi xuống, thản nhiên nói: “Ta muốn đi về, trong nhà có chuyện.” Nàng đáp ứng về nhà ăn cơm với má Tang.
Tô Niệm Khâm việc nói: “Ta…… Chúng ta đưa em đi.”
“ Không cần, ngươi lo việc của mình đi.” Sau đó nàng giả bộ tươi cười tạm biệt hai người.
Lí Lộ Lộ khuyên nàng: “Kỳ thật vị trí thứ hai trong tim hắn cũng không tệ.”
Tang Vô Yên về nhà nói cho Trình Nhân nghe.
Trình Nhân phát hỏa nói: “Cái gì thứ hai hả, bậy bạ!” Tang Vô Yên biết, Trình Nhân không phải giận ý kiến của Lí Lộ Lộ, khiến cô ấy tức giận chính là người kia.
Trước kia ngủ, Trình Nhân còn không quên mắng một câu, “tmd Tô Niệm Khâm, thứ gì!”
Ngày hôm sau, mấy radio trong thành phố tổ chức một chương trình. Tổng giám nói mời một DJ nổi tiếng của thành A tới, Tang Vô Yên cảm thấy rất có thể là Nhi*p Hi, vì thế còn chưa tới giờ làm đã tới radio, kết quả không phải.
Tang Vô Yên hơi thất vọng.
Sau ngày đó, nàng và Nhi*p Hi chỉ còn quan hệ tiền bối và hậu bối.
Rất lâu sau đó, trong lễ trao giải nàng gặp được Nhi*p Hi.
Nhi*p Hi lúc ấy thấy nàng liền hỏi: “ Hai ngươi thế nào……” buổi tối, Tang Vô Yên nhận được điện thoại của nàng.
“ Ta ngượng giáp mặt nói chuyện với ngươi, ta rất hối hận lúc ấy nói với ngươi những lời đó. Ta dường như là một đầu sỏ gây nên cuộc chia tay của hai người, cũng làm cho Niệm Khâm thống khổ lâu như vậy.”
“ Không phải. chuyện đó không thể trách ngươi.”
Nhi*p Hi cười khổ, “Ta nói trắng ra như vậy, vì ta cũng có tư tâm. Cho nên ta áy náy. Nào biết vô luận là không còn Dư Vi Lan và mất đi ngươi, hắn vẫn như cũ không chọn ta.”
“ Như vậy Hi tỷ, ngươi cảm thấy hai chúng ta, ai có vẻ may mắn hơn?” Tang Vô Yên nhẹ giọng hỏi.
Nhi*p Hi nghĩ nghĩ, thực còn thật sự nói: “ Nếu như ta nói, ta sẽ lựa chọn làm ngươi. Dù sao ngươi còn có cơ hội, hơn nữa nói không chừng chính là ngươi hiểu lầm, có lẽ hắn đã quên cô ấy.”
Tang Vô Yên cười chán nản, “ Chỉ cần hắn yêu một người, sẽ dám trước mặt người khác thừa nhận hắn yêu nàng, làm sao có thể hiểu làm. Hắn chính là người như vậy. Chúng ta đều biết.”
Hắn cũng không lừa nàng, cũng sẽ không nói chút không hề dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa nàng vui, dường như chuyện hắn không làm được sẽ không hứa hẹn. Nhưng Tang Vô Yên phát hiện bị người yêu lừa kỳ thật là một chuyện mang lại cảm giác hạnh phúc.
Mà Tô Niệm Khâm không phải.
Bởi vì là Dư Vi Lan, cho nên Tô Niệm Khâm một chữ cũng không nói. Đây là phương thức lảng tránh yêu thích nhất của hắn.
Câu cuối cùng, Tang Vô Yên hỏi: “Người đó có khỏe không?”
“ Ngươi nói Niệm Khâm?”
“ Không.” Tang Vô Yên lập tức phủ nhận, nàng cũng không dám hỏi thăm tin tức hắn.
Nhi*p Hi hiển nhiên hiểu được “người đó” Là ai,“ Tốt lắm, trượng phu từ thoát được một kiếp sinh tử, càng thêm âи áι. Cô ấy là một phụ nữ có bản lĩnh, một gia đình tan rã hiện giờ bị nàng thu dôn không tệ.”
Hôm qua nàng lại một lần nữa nhắc tới tên Dư Vi Lan trước mặt Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm thế nhưng ngay cả một câu giải thích cũng không có.
Trán ngã bị thương, kỳ thật cũng không nhẹ. Nàng là lần đầu tiên nếm thử cảm giác bị kim châm. Lại đến bệnh viện thay thuốc, lần này sửa một chút là ok. Lại đi ngang qua cửa hàng thời trang đó, Tang Vô Yên nhìn ví tiền, nhịn đau mua cặp áo lông đó. nhân viên cửa hàng nhiệt tâm nói: “ Nếu bạn trai mặc vào không thích hợp, có thể cầm đến đổi.”
Tang Vô Yên cười khổ, có lẽ nó vĩnh viễn chỉ có bị mình để trong tủ áo thôi. Nàng ngồi ở ghế dài trong công viên, đem mặt dán vào áo lông, nó là lông dê và lông thỏ dệt thành chạm vào cảm giác rất tốt, rất giống vẻ mặt ôn nhu đếm trên đầu ngón tay của Tô Niệm Khâm. Mới nghĩ tới hắn, bất tri bất giác, Tang Vô Yên lại rơi lệ.
Bọn họ đều không hiểu, nhưng là nàng biết. Nếu Tô Niệm Khâm nói yêu là yêu, tình yêu là suốt đời, có thể sông cạn đá mòn; nếu hắn nói không thương, kia thật sự chính là không thương. Nhưng đối với chuyện Dư Vi Lan, hắn luôn lảng tránh, làm cho nàng rất khổ sở.
Buổi tối nàng đem cá hầm má Tang làm, đặt ở lò vi sóng hâm nòng cho Trình Nhân ăn.
Trình Nhân nói: “Ta đang cảm, một mình đi ăn cơm, nhìn thực đơn chọn món ít cay. Kết quả thiếu chút nữa ta bị cay ૮ɦếƭ”
Tang Vô Yên bật cười, “Do ngươi ăn không quen.”
“ Nhưng một khi mê rồi, không cay không ngon.”
Tang Vô Yên cũng biết ăn quán quê nhà, khẩu vị rất nặng, thích ăn cay và nóng, cho dù ăn đồ nướng cũng phải cay, cảm giác rất đã nghiền.
Trình Nhân lại nhìn đĩa cá, hít một ngụm lớn không khí vào bụng.
Tang Vô Yên nói:“ Buổi chiều ta lại gặp được Ngô Vu. Hắn đúng là người không tệ.”
“ Đáng tiếc ngươi không thích.”
“ Nếu ta gặp Ngô Vu trước ta sẽ thích hắn, sau đó lập tức gả đi, cho nên nói duyên phận là chuyện rât kỳ diệu, gặp một ít người liền bỏ lỡ một ít người khác.”
Trình Nhân trừng mắt nhìn,“ nhảm nhí? Có cái gì mà kỳ diệu, không phải chỉ là một đống shit chó sao.” (lời tg 100%)
Tang Vô Yên dừng phản ứng 3 giây, sau đó phun hết cơm trong miệng.