Đến trước cửa, Tang Vô Yên giãy dụa lần cuối, “ Ta có thể không đi được không.” Những trường hợp như vậy nàng thật sự không biết ứng phó như thế nào.
“ Không được.” Bạo quân tiếp tục tàn sát.
Tiểu Tần không muốn cô tranh cãi với Tô Niệm Khâm mà tạo ra một tình huống đột ngột gì nữa, khuyên: “ Tang tiểu thư, không có vấn đề gì. Chỉ là một bữa tiệc nhỏ, bên trong người đến người đi, không nhất định phải nói chuyện.”
Tang Vô Yên dùng sức xoa thái dương.
Tô Niệm Khâm mạnh mẽ lấy tay cô khoác vào cánh tay mình, “ Ngươi dẫn đường cho ta.”
Sau đó cửa lớn được bồi bàn mở ra.
Tang Vô Yên hít vào một ngụm khí lạnh, đây được gọi là bữa tiệc nhỏ àh. Một đại sảnh hình tròn to như vậy, đền thủy tinh màu ngọc bắn mắt, bên phải còn có một dàn nhạc giao hưởng, tiếng đàn violon du dương uyển chuyển.
Tang Vô Yên nhìn nhìn áo khoác, quần bò, ahh muốn xách dẹp chạy quá.
Đang muốn rút tay ra khỏi cánh tay Tô Niệm Khâm, lại bị hắn hung hăng bắt lấy.
“ Ngươi muốn đi đâu?” Tô Niệm Khâm nói nhỏ, mang hơi thở hung ác, mà vẻ mặt vẫn bảo trì mỉm cười.
“ Không được, hiện tại ta hồi hộp muốn ૮ɦếƭ.”
“ Ngươi vẫn biết cãi lại, vậy có thể chứng minh ngươi còn sống, chưa có dấu hiệu sắp ૮ɦếƭ.” Hắn tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười.
“ Ngươi đúng là mặt người dạ thú.” Nhiều năm không gặp, hắn cư nhiên luyện thành loại người vừa ăn nói độc địa vừa vô hại mỉm cười.
“ Nếu muốn thừa dịp ta không chú ý vụng trộm đào tẩu, ta còn làm ra chuyện càng ác độc hơn.”
“ Cái gì?”
“ Giống như trước mặt nhiều người như vậy, hôn lên miệng ngươi.”
Tang Vô Yên khẩn trương che miệng, “ Ngươi , cầm thú.”
“ Thử xem?” Tô Niệm Khâm nhướng mày.
Rất nhiều người nhìn về hướng này, bởi vì chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm mang theo bạn gái ở nơi công cộng. Hơn nữa hắn còn vừa đi vừa nói chuyện thân mật với bạn gái, làm cho các cô gái ở hiện trường cực kỳ hâm mộ. những cô gái cùng xuất hiện với Tô Niệm Khâm trừ phi là việc công, hay là muốn tới bắt chuyện với Tô Niệm Khâm, còn bạn gái thì so với gà trống đẻ trứng còn khó hơn.
Tiểu Tần cũng chú ý tới ánh mắt của những người khác, muốn ngăn cản hai người bọn họ “Ngọt ngào” cãi nhau. Dù sao hôm nay Tô Niệm Khâm cũng là nhân vật chính, còn rất nhiều việc chính phải làm.
Có vài cá nhân bưng chén rượu theo xa xa hướng Tô Niệm Khâm đi tới.
Tang Vô Yên hi vọng nói: ” Ta thật sự không biết ứng phó, hơn nữa Tiểu Tần có thể giúp ngươi mà.” Sau đó nhìn Tiểu Tần chớp mắt vài cái.
Tiểu Tần thuận thế nói:“ Tô tiên sinh, ta giới thiệu tổng giám đốc bộ phận thiết kế của Toro cho ngài quen.”
Tang Vô Yên thừa cơ rút thủ, giao hắn cho Tiểu Tần.
“ Ngươi đi đâu?” Tô Niệm Khâm nghiêng đầu hỏi.
“ Đi toilet.” Chỉ có thể đi chỗ này
“ Nhớ kỹ lời ta vừa nói.” Hắn uy Hi*p nàng.
“ Ta cam đoan không chuồn mất, ngươi làm việc chính đi.” Sau đó Tang Vô Yên vẫy tay với Tiểu Tần.
Tiểu Tần thay thế Tang Vô Yên dìu Tô Niệm Khâm giúp hắn lấy ly rượu, sau đó dẫn đường đến chỗ hàm huyên, những thanh âm Tô Niệm Khâm nhớ rõm nếu không nhớ liền nhắc khéo hắn. Giả như kéo tay áo một lần chính là người đó bên phải Tô Niệm Khâm, nếu là kéo hai lần chính là bên trái hắn. vẻ mặt nổi giận lôi đình lúc trên xe của Tô Niệm Khâm được thay bằng bộ mặt mỉm cười, khách khí.
Giả như muốn chạm cốc, Tiểu Tần lấy tay nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Tô Niệm Khâm, chỉ dẫn phương hướng.
Phối hợp vô cùng thích hợp, Tang Vô Yên vừa chọn mỹ thực vừa nghĩ.
Nàng đang mở to miệng chuẩn bị ăn mỳ Ý thì phía sau lưng có người nói: “ Tiểu thư ăn rất vui nha.”
Tang Vô Yên quay đầu lại, thấy người nói chuyện có một cái ánh mắt anh tuấn, quần áo thời trang, nhếch miệng mỉm cười với nàng, lộ ra một vẻ mặt chỉnh tề đẹp mặt nha. Bị người bắt được hình tượng bất nhã của mình nàng cũng hơi ngượng.
“ Hơi đói.” Tang Vô Yên giải thích, vì bảo trì hình tượng còn sót lại đành phải đặt đĩa mỳ xuống bàn.
“ Ta dường như gặp qua ngươi ở nơi nào.”
Hiện tại bắt đầu lưu hành lại cách bắt chuyện này àh, Tang Vô Yên nghĩ, lúc trước nàng truy Tô Niệm Khâm cũng không dùng những câu này rồi.
“ Trong mật hiệu 007 àh?” Tang Vô Yên trừng mắt nhìn.
Nam nhân cười, “ Tiểu thư, ngươi rất ý tứ.” mỉm cười rực rỡ lộ ra hàm răng trắng sáng.
Tang Vô Yên quay đầu đi chỗ khác ăn nho, lại không cẩn thận ᴆụng rớt mấy quả xuống đất.
Từ lúc “dính” vào Tô Niệm Khâm, nàng luôn bảo trì khoảng cánh với trai đẹp. Một người đã quá sức rồi, nếu lại trêu chọc thêm một người không phải bị tra tấn đến ૮ɦếƭ sao. Đẹp trai đều khó đối phó, cho nên tốt nhất kính trọng mà không gần gũi, đây là tổng kết tâm đắc của nàng từ khi còn học đại học.
“ Ta không có ác ý.” Đối phương phát giác nàng đang lảng tránh, vì thế giải thích.
“ Ta sợ ta có.” Tang Vô Yên lùi xa hai bước.
Nam nhân nhìn Tang Vô Yên nói“ lý lẽ của ngươi rất đặc biệt.”
” Ta chỉ là một người qua đường bình thường, không ngờ có một nơi tốt như vậy.”
“ Ngươi vào như thế nào?”
“Từ cửa vào.” Tang Vô Yên liếc hắn xem thường, sau đó lại ăn tiếp.
“ Ngươi là phục vụ?” Nam nhân cho ra kết luận.
Tang Vô Yên không muốn cùng hắn nhiều lời lẽ, vì thế ra vẻ “Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi” .
“ Ngươi là phục vụ cư nhiên trốn ở chỗ này ăn?” Nam nhân vẫn hứng thú.
“ Ta giúp các ngươi thử xem món ăn ngon không, có thể nuốt xuống không, có độc không.” Tang Vô Yên uống nước, nuốt xuống sau nói, “ Tiên sinh, hình như ngươi rất nhàm chán.” Liều mạng quấy rầy thèm ăn của nàng.
“ Không có biện pháp,” Nam nhân nhún nhún vai, “Cô gái bây giờ mang tình yêu cao cả của người mẹ, đối với đàn ông hoàn mỹ không sứt mẻ không hứng thú.” Nói xong hắn dùng cằm chỉ chỉ hướng Tô Niệm Khâm.
“ Hắn đến bàn việc chính, không giống mục đích của ngươi.” Tang Vô Yên không thích người khác nói xấu Tô Niệm Khâm,“ Xem ra ngươi là hoa hoa công tử.”
“ Từ hoa hoa công tử này theo ý ta cũng không phải nghĩa xấu, chỉ có thể thấy ta chưa tìm được vật yêu thích nhất, cho nên càng không ngừng tìm kiếm.”
Lúc này Tang Vô Yên lại cười.
“ Ta rất bội phục Tô tiên sinh.” Nam nhân nói, “Từ chỗ thiếu hụt, có thể thấy được hắn đã cố gắng từng bước chắc chắn cần nghị lực rất lớn. Còn là nửa đường mới xuất đạo, cho nên quá trình còn gian khổ hơn. Kỳ thật hắn hoàn toàn không cần như thế, tài sản Tô gia cũng đủ hắn tiêu xài cả đời. Mà hắn dường như muốn chứng minh cho người ta xem, một người bình thường có thể làm hắn cũng có thể.”
Tang Vô Yên cúi đầu xuống. Nàng có lẽ biết được Tô Niệm Khâm muốn chứng minh cho ai xem.
Nàng có điểm khổ sở, vì thế nói: “ Ta đi rửa tay.”
Vừa đi không nghĩ tới lại ᴆụng ngã nguyên đĩa nho, “ Cạch” mấy quả nho đã nát hết, sau đó nàng bị trợt chân. Tang Vô Yên hoảng quá, bắt lấy cái bàn, kết quả kéo món cơm trên bàn rớt xuống. dùng sức đứng dậy, bố trí trên bàn theo một trật tự nhất định, ly trên bàn nghiêng qua nghiêng lại. “ Phanh–” rớt xuống, rượu vang đầy đất.
Nam nhân thấy thảm không đành lòng vỗ vỗ cái trán. Tất cả mọi ánh mắt hướng qua bên này.
Tang Vô Yên xấu hổ muốn đào một lỗ chui vào.
Nam nhân hơi đau đầu vẫy vẫy tay, “ Không có việc gì, không có việc gì. Ta gọi người dọn.”