Đồng hồ báo thức reng, Tô Niệm Khâm có chút cảm thấy tiếc nuối.
Nếu thế giới này không có ánh sáng, hắn vẫn có thể sống như một người bình thường.
“ Vô Yên chúng ta kết hôn đi.” Tô Niệm Khâm đột nhiên nói.
“ Ách?” Tang Vô Yên giật mình.
“ Em suy nghĩ một chút, không cần lập tức trả lời anh.” Tô Niệm Khâm nhanh chóng nói như sợ Tang Vô Yên nói đáp án trong miệng cô.
Lúc này là giữa hè, Tô Niệm Khâm muốn dẫn Tang Vô Yên về nhà.
“ Thật sự nguyện ý?” Tô Niệm Khâm muốn xác định.
“ Thật.” Tang Vô Yên nói.
Lúc này, Tang Vô Yên không dám lại ngỗ nghịch hắn, thật cẩn thận đáp ứng.
” Ngày mai em nên mặc cái gì đi?
“ sau khi tan tầm phải đi mua quần áo mới, hình như mặt em lại nổi mụn.”
“ Đi cắt tóc không đây, nhìn hơi loạn?”
“ Em nên xưng hô họ như thế nào?”
…
Tang Vô Yên ríu ra ríu rít chuẩn bị nửa ngày, dường như rất áp lực.
Tô Niệm Khâm mỉm cười, “ Tùy ý một chút là tốt rồi, chỉ đi ăn cơm thôi, không cần khẩn trương như vậy? Cứ đi bên anh là được rồi.”
Tang Vô Yên nhíu mày, “ Họ là người nhà của anh, có quan hệ huyết thống đó, nếu họ không thích em, anh sẽ rất khó xử, cho nên em muốn lấy lòng bọn họ.”
Tô Niệm Khâm thoáng ngẩn ra, sờ sờ đầu cô, suy nghĩ một chút.
“ Nha– bị muộn giờ làm rồi.” Tang Vô Yên không dám chậm trễ nữa, cầm túi xách mang giày chạy vội ra cửa.
Giữa trưa cô và Vương Lam đi ăn mì hải sản. Trong nhà hàng Nhật gặp được một đồng nghiệp của ba ba.
“ Chú Triệu.” Tang Vô Yên mở tiếng chào hỏi trước.
“ Vô Yên?” Ông thấy Tang Vô Yên có điểm cao hứng.
“ Một nhà chú đều chuyển lại đây?”
“ Đúng vậy nghe nói con đi làm ở chỗ này, ba con đỡ bệnh chưa?”
“ Ba con bệnh? Khi nào vậy?” Tang Vô Yên nghi ngờ.
“ Tháng trước chú trở về một chuyến vừa vặn có gặp ông ấy, nghe nói não xuất huyết ah hình như rất nguy hiểm?”
Tang Vô Yên hoảng sợ.
“ Vương Lam, ta không ăn cơm nữa.” Tang Vô Yên cáo từ chạy ra khỏi quán.
Vương Lam đuổi theo, cầm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của nàng: “Cố gắng đừng suy nghĩ gì nữa, ngươi nên xác nhận lại.”
Tang Vô Yên hoang mang lo sợ gọi về nhà.
Trong nhà không ai tiếp, sau đó gọi di động mà Tang.
“ Uy?”
“ Mẹ.”
“ Vô Yên a, nhận được ảnh của con rồi, chụp không tệ.” Giọng má Tang như không có chuyện gì.
“ Ba ba đâu?”
“ Ông ấy đi công tác a.”
“ Mẹ, vì sao muốn gạt con?” Tang Vô Yên hỏi.
Má Tang có điểm ngoài ý muốn, trầm mặc một lát:“ Vô Yên, sao con biết?”
“ Vì sao không nói?”
“ Con có chuyện của con, ba con nói ông ấy không muốn bởi vì ông không khỏe mạnh mà bắt buộc con về nhà, huống hồ thời kỳ nguy hiểm nhất đã qua đi, lúc ấy cũng không kịp thông báo cho con.”
“ Mẹ–” Tang Vô Yên trên đường rơi lệ,“ Có phải hay không ba mẹ không cần con nữa? Có phải hay không bởi vì con tùy hứng cho nên ba mẹ bắt đầu trừng phạt con? Không muốn lo lắng con, cũng không muốn cho con biết tin tức của ba mẹ.”
“ Vô Yên……”
“ Chúng ta chỉ không muốn ràng buộc bước chân của con. Con lớn rồi cuối cùng cũng phải rời đi.”
Tang Vô Yên treo điện thoại, nói với Vương Lam:“ Lam lam, giúp ta xin phép, ta muốn về.”
“ Về đâu?”
“ Nhà cũ.”
“ Nhưng ngươi không phải nói ngươi đáp ứng ngày mai muốn đi thăm cha hắn.”
“ Ba ta quan trọng hơn.”
Trên taxi, Tang Vô Yên nghĩ: Có phải mình đã sai rồi không.
Ấn chuông cửa là Dư Vi Lan.
Tô Niệm Khâm có điểm giật mình, “ Tiểu Lộ đi ra ngoài.”
“ Ta không phải đến tìm cô ấy.” Dư Vi Lan mỉm cười. “ Không mời ta đi vào ngồi?”
Tô Niệm Khâm cứng ngắc nghiêng người cho nàng vào cửa.
“ Nghe nói ngày mai ngươi muốn dẫn bạn gái về nhà.”
“ Đúng vậy.”
“ Hôm nay sau khi cha ngươi nhận được điện thoại, có thể tự mình ngồi xuống ăn cơm. Có thể thấy được hắn rất cao hứng.”
Tô Niệm Khâm khóe miệng cười lạnh.
“ Ngươi vẫn cố chấp như vậy.”
“ Không. Ta đối với chuyện của mình cũng không cố chấp.”
“ Niệm Khâm,” Dư Vi Lan theo thói quen định ngồi cạnh Tô Niệm Khâm, vỗ vỗ tay hắn, “ Nếu Tô phu nhân còn trên đời khẳng định rất vui mừng.” nhiều năm rồi, cô vẫn gọi mẹ Tô Niệm Khâm như vậy.
“Bây giờ ngài chính là tô phu nhân.” Tô Niệm Khâm lấy tay ra, chế nhạo.
Với châm chọc của Tô Niệm Khâm, Dư Vi Lan không để ý, hiền lành nói: “ Ta cũng thay ngươi cao hứng.”
Tô Niệm Khâm đột nhiên giận dỗi,“ Ngươi đương nhiên là cao hứng nhất rồi. Bởi vì không có chuyện làm ngươi rầu nữa. ruốt cục ông ấy cũng từ bỏ tình yêu của mình, cô cũng không còn gì lo lắng nữa ! Tô phu nhân hoàn toàn không cần đa tình như vậy, con riêng của cô cũng chưa bao giờ thích cô!”
Sắc mặt Dư Vi Lan trắng bệch, hồi lâu mới khôi phục huyết sắc,“ Nhiều năm như vậy, ngươi rốt cục cũng đem những lời này nói ra. Có thể thấy được ngươi thật tình thích Tang tiểu thư.”
“ Ta thích cô ấy hay không cùng cô không có quan hệ.”
“ Ngày mai người một nhà hòa hòa bình ăn bữa cơm, miễn cho Tang tiểu thư chê cười. Ta về, Niệm Khâm.”
Dư Vi Lan vừa lên xe liền nhìn thấy một cô gái tóc ngắn vào nhà Tô Niệm Khâm, từ trong túi lấy chìa khóa, nghĩ cả nửa ngày đành phải ấn chuông cửa.
Cô ấy là Tang Vô Yên đi, cô gái nhỏ người miền nam. Vi Lan đóng cửa xe, mệt mỏi tựa vào ghế,kêu xe chạy.
Tang Vô Yên có chút gấp, nàng không có mang chìa khóa, chỉ mong Tô Niệm Khâm có ở nhà. Nghĩ lại liền nhấn chuông cửa.
“ Ngươi đủ! Dư Vi Lan!” Nàng thấy cửa mở liền nghe Tô Niệm Khâm rít gào.
Cô thấy vẻ mặt giận dữ của Tô Niệm Khâm, giật mình, “Em quên mang chìa khóa.”
Sau đó không để ý Tô Niệm Khâm đang xấu hổ, vội vàng vào phòng thu dọn hành lý.
“ Em làm sao vậy?” Tô Niệm Khâm phát hiện khác thường.
“ Thu dọn này nọ.” Cô nói, “Xin lỗi cha anh nha, ngày mai em không đi được.”
Tô Niệm Khâm gắt gao cầm lấy tay cô, “ Đi đâu?”
“ Về nhà…….” cô không biết giải thích với anh như thế nào nữa. Tang Vô Yên cảm thấy anh thực khó hiểu, cổ tay muốn giãy, lại bị nắm đến rất đau.
Tức giận của Tô Niệm Khâm càng thêm ngưng tụ. Vì sao mỗi lần hắn nói muốn mang cô về Tô gia, cô sẽ đào tẩu. Lần này cư nhiên về nhà, lại đến chỗ anh không thể tìm thấy.
Cô hối hận? Hối hận vì yêu phải người mù như anh? Hay là đợi đến ngày này?
“ Ba em, thân thể……” Tang Vô Yên chịu đựng đau, lại không biết giải thích như thế nào.
“ Ta biết!” Tô Niệm Khâm тһô Ьạᴏ cắt ngang. “Bất quá anh chỉ là một người mù! Họ khinh thường ta, cho rằng ta không tiền đồ, cho rằng ta sẽ liên lụy em. Nay còn muốn dùng thủ đoạn để em về!”
“ Tô Niệm Khâm!” Tang Vô Yên trừng mắt nhìn anh, “ Anh không thể chửi họ.”
“ Khinh bỉ như vậy, trong mắt Tô Niệm Khâm, cũng không giá trị!” Tô Niệm Khâm lửa giận càng ngày càng tăng.
“ Tô Niệm Khâm, anh không cần gây sự được không. Buông!”
“ Trừ phi em không đi.” Hai mắt Tô Niệm Khâm không có tiêu cự tràn đầy vẻ lo lắng.
“ Ta phải về.”
“ Anh sẽ giữ em lại!”
“ Anh làm không được!”
Lần thứ hai, Tô Niệm Khâm nghe nói như thế, giận tới cực điểm, đem điện thoại trong tay hất văng ra. Di động ᴆụng tới tường, bắn ngược về vừa vặn ᴆụng trúng khung ảnh trên đầu giường. Ảnh chụp hai người trong lễ tốt nghiệp của Tang Vô Yên.
Hai vật cùng rơi xuống. Thảm rất dầy, cho nên chỉ phát ra một tiếng động nhỏ.
Trầm mặc.
Tô Niệm Khâm mở miệng nói: “ Trừ phi em muốn vĩnh viễn không trở về.” Tiếp theo buông ra tay Tang Vô Yên.
“ Tô Niệm Khâm nếu anh nguyện ý…, chúng ta lập tức đi đăng ký kết hôn.” Tang Vô Yên có chút bất đắc dĩ nói ra lời này rồi suy sụp ngồi vào trên giường, giật giật cổ tay phải bị hắn Ϧóþ.
“ Người mù như ta không cần thương hại của các ngươi.” Tô Niệm Khâm châm chọc.
Tang Vô Yên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn, sau đó cầm lấy hành lý rời đi.
---6---
Trình Nhân nói: “ Ta vẫn nghĩ hai người rất yêu nhau.”
“ Ta cũng nghĩ như vậy.”
“ Tính tình hắn luôn luôn không tốt, ngươi cũng biết.”
“Sao lúc nào cũng đối với ta tệ nhất?”
“ Có lẽ bởi vì hắn yêu ngươi nhất.”
“ Thật?”
Trình Nhân không có trả lời, nhưng trong lòng Tang Vô Yên đã tự nói với mình: Là thật, Tang Vô Yên, ngươi có thể hoài nghi Địa Cầu này toàn là biển, cũng không thể phủ nhận cảm tình Tô Niệm Khâm.
Tang Vô Yên tưởng: Có ta sai rồi sao.
Nàng có chút hối hận.
Sau khi lần trước cãi nhau hợp lại, thật vất vả hai người bọn họ mới có thể cùng một chỗ, Tô Niệm Khâm liền khẩn cấp cúi đầu hung hăng hôn cô, ôm chặt cánh tay của cô, hoảng cách càng thu càng nhỏ, giống như muốn cho mình trở thành một cái bộ phận trong cơ thể hắn. nụ hôn đó như dài một thế kỷ vậy, Tang Vô Yên chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm kinh hoảng bất an như vậy, cho nên hắn thiếu chút nữa làm cho cô hít thở không thông.
Hồi sau, Tô Niệm Khâm mới buông môi Tang Vô Yên ra, đem mặt vùi vào gáy nàng, hút sâu hương thơm của nàng, nói:“ Vô Yên, em có biết của anh rất sợ không?”
Tang Vô Yên chậm rãi bắt tay hắn đang rung, đau lòng vô cùng,“ không phải em đã trở lại rồi sao.” Trong đầu lại nhớ đến lời chế nhạo của hắn, những lời chất vấn của hắn. lại không có gì để nói.
Sau lại Dư Tiểu Lộ nói;“ Tang tiểu thư, cô có thể trở về thật tốt.”
Dư Tiểu Lộ vẫn đối cô lễ phép, nhưng là một câu kia, Tang Vô Yên cảm giác được nàng là thật tình.
“ Tiểu Lộ, cô nguyện ý gọi ta là Vô Yên.”
“ Vô Yên.” Dư Tiểu Lộ gọi một lần, mỉm cười, suy nghĩ một chút đột nhiên nhớ tới:“ Vô Yên, cô rất thích ăn bò viên?”
“ Uhm.”
“ Đi qua phố thịt bò chưa?”
Tang Vô Yên cười: “ Ta chưa đi, nhưng ta biết chỗ đó quả thật là thế gian mỹ vị làm cho ta thèm nhỏ dãi.” Nàng lại hỏi: “Làm sao cô biết?”
Dư Tiểu Lộ như hiểu ra, “ Ngày đó, bởi vì ta đi ngang qua trùng hợp mua chút, Tô Niệm Khâm mới từ bên ngoài về, nghe thấy mùi liền cười, “Vô Yên, em xem em thích……’ nói đến một nửa mới giật mình nhớ tới căn bản cô không ở đây.”
“ Mấy ngày nay hắn cả ngày lẫn đêm đều ngồi ở trên sô pha sững sờ. vẻ mặt thất hồn lạc phách thật sự là làm cho người ta khó chịu.”
Tang Vô Yên nghe được lời Dư Tiểu Lộ nói, quay lưng đi, hốc mắt một mảnh hơi nước.
Trên đường ra sân bay, cảm thấy mình quá xúc động, nên giải thích với Tô Niệm Khâm một chút, nhưng bấm xong dãy số, lại do dự, cuối cùng vẫn là gửi tin nhắn cho Dư Tiểu Lộ,“ Tiểu Lộ, bệnh tình bat ta rất nguy kịch, ta về nhà xem, nhờ cô nói với anh ấy.”
Chuyến bay đến thành B không phải rất nhiều, gần nhất có một chuyến vào 7h30 tối. nàng ngoại trừ tiền sinh hoạt không còn lại bao nhiêu.
Tang Vô Yên đứng ở ngân hàng ngây người: Nàng không có tiền mua vé máy bay.
Sau khi rúc ra kết luận, Tang Vô Yên bất đắc dĩ, liếc đồng hồ, gọi cho Ngụy Hạo. Nửa giờ sau, Ngụy Hạo cầm tiền chạy tới sân bay, thay Tang Vô Yên mua vé.
Cách thời gian kiểm vé còn có năm giờ, Ngụy Hạo và Tang Vô Yên đến quán cà phê nghỉ ngơi.
“ Ngươi đừng sốt ruột, tình huống của chú Tang cũng đã ổn định, ta vừa gọi điện cho ba ta, ông cũng đang tới bệnh viện. ông ấy cũng đi công tác mới về, mới nghe người ta nói, cũng không nói ta biết.” Ngụy Hạo nói.
Tang Vô Yên gật đầu.
Ngụy Hạo chọn xong đồ uống, phục vụ đem menu hỏi Tang Vô Yên:“ Xin hỏi cô muốn chọn món gì?”
Hỏi hai lần, cũng không thấy Tang Vô Yên trả lời.
Đến lần thứ ba, vẻ mặt phục vụ đã có chút cứng ngắc, liền thay đổi loại phương thức hỏi:“ Muốn chọn một ly nước chanh không?”
“ Trà sữa đi. Ngươi chưa ăn gì phải không.” Ngụy Hạo nói,“ Vô Yên?”
“ Hảo.” Tang Vô Yên phục hồi tinh thần lại gật đầu.
“ Thêm đá không cần trân châu.” Ngụy Hạo thay nàng bổ sung,“ Đúng hay không?”
“ Uh.” Tang Vô Yên miễn cưỡng cười cười,“ Ngươi còn nhớ rõ.”
“ Sao không nhớ rõ. Ngươi trước đây đều uống trà sữa, chỉ uống nước loại này, sau khi uồng hết nước, thừa lại trân châu cho ta ăn.” Ngụy Hạo dở khóc dở cười.
Nàng từ nhỏ không ăn đồ chua, mua kẹo hồ lô ăn, cắn lớp đường trên mặt, còn lại đều ném cho Ngụy Hạo ăn.
Nhớ lại việc này, hai người đều nở nụ cười, cười xong lại có chút xấu hổ.
Tang Vô Yên quay đầu, cô không có tiền mua vé máy bay, người đầu tiên cô nghĩ đến cư nhiên là Ngụy Hạo. Nghĩ đến đây, giác thấy hơi thê lương.
Có lẽ ngay cả nàng thích ăn cay hay ăn ngọt, thích chanh hay dâu tây, thích uống canh trước khi ăn hay là sau khi ăn, chắc một cái Tô Niệm Khâm cũng không biết.
Mà trong lòng lại có một giọng phản bác; không phải như thế. Ngươi vừa cùng hắn cãi nhau, hiện tại lại muốn mượn tiến hắn, khẳng định làm không được, cho nên mới không nghĩ tới hắn thôi.
Nhưng là, nàng và Ngụy Hạo chẳng phải đang thời kỳ đóng băng sao?
“ Ta và Hứa Thiến quá vài ngày cũng trở về, đến lúc đó đi thăm ba ngươi.”
“ Ta nghe Hứa Thiến nói, các ngươi đều ký hợp đồng ở quê nhà?”
“ Đúng vậy. hai ta đều là con một, không về cũng không được. Dù sao ở quê nhà cũng tìm được việc nên quyết định trở về.”
“ Ta cũng con một, lại không nghĩ tới chuyện này. Ta đúng là rất bất hiếu.” Tang Vô Yên tự giễu.
“ Kia không giống, ba Hứa Thiến đã hơn sáu mươi, mẹ cô ấy gặp chuyện đó. Ba mẹ ngươi luôn sống đơn giản, lại có tiền về hưu, đến già cũng có nhà nước nuôi. Còn nhà họ có làm mới có ăn, không có gì bảo đảm cho cuộc sống.”
Tang Vô Yên nói với Ngụy Hạo:“ Ta đột nhiên hiểu được sao mẹ ta lại nói ngươi là con rể tốt.”
Nghe được câu này của cô, Ngụy Hạo nhất thời đỏ mặt.
“ Kỳ thật…… Ngươi rất thích Hứa Thiến àh?”
Ngụy Hạo nói:“ Đúng vậy. một năm sau khi tốt nghiệp, liền cầu hôn cô ấy.”
“ Vì sao phải đợi một năm?”
“ Lúc ấy, ta có thể độc lập về kinh tế, nếu người nhà phản đối ta cũng có thể nuôi cô ấy.”
“ Cô ấy cũng không cần ngươi nuôi.” Tang Vô Yên cười cười, nhớ tới lễ hội nghề nghiệp năm trước, lúc ấy Hứa Thiến rất được yêu thích.
Ngụy Hạo ngây ngô cười.
“ Còn một năm mới cầu hôn, sao nói với ta sớm như vậy?”
“ Ta muốn nhận được lời chúc của ngươi.” Ngụy Hạo đột nhiên nghiêm túc nói.
“ A Hạo, ta kể một chuyện xưa cho ngươi nghe.” Trà sữa bưng lên, Tang Vô Yên uống một ngụm. “ Một cô bé có con 乃úp bê. 乃úp bê này đã cùng nàng lớn lên. Nhưng đến một ngày, 乃úp bê lại đi theo người khác. Cô gái thương tâm muốn ૮ɦếƭ, cô bé mới phát hiện, nguyên lai món vật mình thích nhất liền bị người khác ςướק như vậy, đúng là thương tâm đến ૮ɦếƭ ah. Cô bé khóc rất lâu, không biết nên làm cái gì bây giờ. Rõ ràng rất thương tâm, lại muốn làm ra vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra. Và cô bé quyết định phải lấy lại 乃úp bê của mình . Vì vậy sau đó cô bé đãlàm rất nhiều chuyện hoang đường.”
“ Ta hiểu.” Ngụy Hạo nói.
“ Ngươi không hiểu. ví dụ đó không chính xác lắm, ngươi và Hứa Thiến đều là người ta yêu thương nhất.cô ấy là bạn thân nhất của ta, ngươi là ca ca ta yêu nhất. Ngày hôm ấy, các ngươi đều bị đoạt đi, quá đột nhiên, ta rất khó chấp nhận.”
Ngụy Hạo đứng lên, đứng trước mặt Tang Vô Yên, cúi xuống ôm lấy cô,“ Vô Yên.” Hắn rốt cục cũng đợi được cô suy nghĩ thông suốt rồi.
“ Ngươi biết ta nghĩ như vậy còn cùng ta hồ nháo.” Thậm chí hại nàng nghĩ rắng mình đã ςướק hắn lại từ tay Hứa Thiến.
“Đó không phải là hồ nháo. lúc ấy ta chỉ nghĩ nếu làm như vậy trong lòng ngươi sẽ dễ chịu hơn, thì ta làm cái gì đều không sao cả. Ta phải nói chuyện của ta và Hứa Thiến cho ngươi nghe trước, đúng là ta không đúng.”
Tang Vô Yên nín khóc mỉm cười,“ Nếu ngươi thích cô ấy, sao muốn nói cho ta biết trước, ngươi phải nói cho cô ấy trước mới đúng.”
“ Ngươi và cô ấy vĩnh viễn quan trọng giống nhau.”
“ Đừng dỗ ta, chắc chắn có chênh lệch. Một người không có khả năng trong lòng có hai vị trí vĩnh viễn giống nhau.”
Ngụy Hạo nghĩ nghĩ, thận trọng nói:“ Hình như là cô ấy quan trọng hơn một chút.”
“ Được được.” Tang Vô Yên đẩy ra hắn,“ Thật sự có là như vậy thì ngươi cũng cần nói thẳng ra.”
Một lát sau, Tang Vô Yên ra cửa sổ thấy có một máy bay vừa hạ cánh: “Kỳ thật, ta cũng vậy. sau khi yêu người đó, ta cũng từng cẩn thận suy nghĩ qua vấn đề này. Cái gì là không muốn xa rời, cái gì là yêu, hai cảm giác này hơi giống nhau, nhưng có lúc lại thấy hoàn toàn khác nhau.”
Lúc lên máy bay thì trời đã tối, Tô Niệm Khâm vẫn không có gọi lại. lúc đăng ký, Tang Vô Yên nhìn màn hình, lẳng lặng nhấn nút tắt máy.