Thẳng đến có một lần, đoàn người người rủ nhau đi ca, Tang Vô Yên uống say, ôm microphone hát.
Nàng ồn ào: “ Lộ Lộ giúp ta chọn Bình minh màu xanh, ta muốn hát…… Mười lần.”
Đừng nói mười lần, Tang Vô Yên vừa hát đến câu thứ ba, một đám người liền trợn tròn mắt. Đây là ca hát sao, quả thực là ma âm công tâm. Nhưng mà lúc đó nàng đã uống say, hoàn toàn mặc kệ cảm giác người khác, túm chặc microphone không buông tay, muốn hát hết bài.
“ Vô Yên, không nên hát như vậy.” Ngụy Hạo dỗ nàng.
“ Hát như vậy là sao?” Nàng dừng lại hỏi.
“ Ta hát cho ngươi nghe?”
“ Hảo…… A. Hát không đúng ta sẽ…… Phạt tiền!” Tang Vô Yên dựa vào hơi rượu mà làm càn, “Không đúng, không đúng, là phạt…… Rượu.”
Nàng nói xong thả lỏng tay.
Ngụy Hạo thấy thế mới đem microphone từ tay nàng lấy ra.
Lúc ấy là lần đầu tiên Ngụy Hạo thật sự hát trước mặt mọi người. Hát bài Bình minh màu xanh cư nhiên so với ca sĩ chính còn cuốn hút đại chúng hơn.
Chỉ hát qua một lần, toàn trường đều kinh diễm, lại nghe được Tang Vô Yên một mình mang theo men say ngây ngốc cười nói: “Cũng không tệ lắm, chính là hát so với ta…… Kém một chút.”
Nay, Lí Lộ Lộ lại nhắc tới bài này, đơn giản là muốn hai người bọn họ lại tiếp tục duyên phận.
Giai điệu quen thuộc lại vang lên, Ngụy Hạo dùng giọng trầm hát.
Gió hiu hiu thổi qua mặt của ta
Làm cho ta biết
Trời đã hiểu
Hiu hiu là khuôn mặt tươi cười của nàng
Làm cho ta nghe được
Tiếng cười của nàng
Hiu hiu, a, kia hiu hiu
Gió hiu hiu thổi đưa
Đưa tới tóc hương của nàng
Để cho ta đi bắt giữ trong gió mạnh
Hương vị của nàng
Thừa dịp trời chưa hiểu
Thừa dịp bí mật này nàng còn không biết
Ta ởdưới ánh sáng trời xanh
Cười với nàng
Hiu hiu là ôn nhu của nàng
Làm cho lòng ta say
Của nàng tốt…
Nhạc chưa xong, Tang Vô Yên cũng rốt cuộc không muốn nghe tiếp, cầm lấy túi xách đứng dậy, đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Bỏ lại sau lưng những âm thanh ồn ào, nàng nhẹ nhàng thở ra.
Nàng đột nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó, nàng đứng ở bên hồ liền hát bài này một cách ngu ngốc, có lẽ không phải ngẫu nhiên, mà là nàng trong lòng vẫn là mang theo một chút quyến luyến.
Đột nhiên, còn có một chút, nàng bắt đầu chán ghét bài này.
Nhưng mà Ngụy Hạo lại đuổi theo.
“ Vô Yên.” Ngụy Hạo giữ chặt nàng.
“ Ta đi ra thông khí.” Nàng bỏ tay hắn ra.
“ Vì sao trốn ta?”
“ Ta không có.”
“ Đổi số điện thoại, chuyển ra ký túc xá, trong trường thấy ta liền đi đường vòng, còn không có?” Ngụy Hạo nói,“ Nếu có thể chuyển trường, phỏng chừng ngươi đều lập tức đổi.”
“ Ta chuyển đi ra ngoài ở, không phải bởi vì ngươi. Đổi dãy số cũng là bởi vì ta là người thất thường. Ta đường vòng là vì……” Tang Vô Yên dừng một chút, ở trong đầu nhanh chóng tìm lí do thoái thác, “Là vì ngươi Ngụy Hạo là đại minh tinh trong tường, ta sợ đường không đủ rộng cho ta đi, e cản đường ngươi.”
Đây là sở trường của nàng mà.
Ngụy Hạo bất đắc dĩ cười cười, “Thật không, không muốn cùng ta có quan hệ.”
“ Chưa nghĩ qua.”
“ Vì sao?”
“ Chính là không nghĩ.”
“ Ta đều nói qua, ta và nàng chỉ là bằng hữu (bạn).”
“ Bằng hữu?” Tang Vô Yên ngẩng đầu,“ Bằng hữu cũng hôn môi sao? Hôn môi trước mặt của ta, là chuyện bằng hữu có thể làm sao?”
“ Kia là nàng uống rượu, ta cũng uống hơi nhiều, liền nhất thời không chú ý……”
“ Ngụy Hạo,” Tang Vô Yên đánh gãy hắn,“ Cái gì ta cũng không muốn nghe nữa.”
“ Vì sao?”
“ Chính là không muốn nghe.” Nàng nói.
“……”
Hai người tranh luận.
Ngụy Hạo nhất thời cảm thấy vô lực, cùng Tang Vô Yên hoàn toàn không thể nói đạo lý.
“ Ta muốn về nhà.” Nàng nói.
“ Ta đưa ngươi.”
“ Không cần.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật, chuyện xưa vẫn là cái kia chuyện xưa, chính là trước kia ở chỗ không hợp lý cần sửa chữa.~~~
---4---
Về đến nhà, Tang Vô Yên buồn bực trèo trên giường.
Trong phòng im lặng cực kì, chủ nhà không đặt sẵn tivi, nàng cũng không dư tiền để mua, cho nên tiêu khiển duy nhất ở nhà chính là đọc sách, hát và nghe thu âm.
Lúc nàng bắt đầu làm phát thanh radio tại trường, thích sưu tầm đủ các loại nhạc êm tai và thịnh hành, cho nên mỗi lần dọn dẹp CD so với quần áo còn nhiều hơn, có thể sắp xếp thành một hộp lớn.
Nhưng mà giờ phút này, nhạc gì nàng cũng không muốn nghe.
“ Vì sao không để hắn nói rõ ràng?” Trình Nhân hỏi.
“ Đúng vậy, ta vì sao lại không muốn nghe hắn giải thích? Tò mò quái.” Tang Vô Yên hỏi lại.
“……” Trình Nhân trầm mặc.
“ Chẳng lẽ là trong tiềm thức của ta cảm thấy tình yêu chân chính không thể làm bẩn?”
“ Ai biết được.”
Buồi tối thứ bảy là thời gian Tang Vô Yên gọi diện thoại về nhà báo cáo lại tình hình thời gian gần đây.
“ Ba ba, ta muốn ăn bánh trôi.” Tang Vô Yên làm nũng.
“ Hảo hảo hảo, tiền tiêu vặt còn đủ không, nếu không ta ngày mai lại đi chuyển cho con để mua bánh trôi ăn.” Tang ba ba nói
Má Tang ngồi kế bên lải nhải, “Phí sinh hoạt hàng tháng của con mình còn nhiều hơn Tiểu Quỳnh nhà bên cạnh rất nhiều lần, ngươi còn sợ bát bánh trôi con cũng không có tiền mua.”
“ Nhưng mà ta chỉ muốn ăn bánh trôi nhân mè tự tay ba ba làm thôi.” Tang Vô Yên không để ý má Tang, tiếp tục làm nũng.
“ Ngày mai ta làm, tuần sau chú Dư của con sẽ đi họp trong thành phố, ta kêu hắn đem nhân bánh cho con. Nhưng mà con phải tự mình bao.”
“ Không muốn, ta muốn ba ba làm, ta nhớ ba ba, còn nhớ nhà.”
“Vậy……” Tang ba ba khó xử, “Yên Yên àh, không bằng con tuần sau trở về đi.”
“ Đi học thì sao?”
“ Khóa không nhiều, ta xin phép.”
“ Hồ nháo!” Má Tang một phen đoạt điện thoại nói,“ Vô Yên, con với ba ba con một kẻ xướng một người hoạ*. Hắn thương ngươi đến vô pháp vô thiên. Không nhớ đến chính mình còn là lão sư nữa, làm sao giáo dục học sinh.”
(* kẻ tung người hứng)
Tang Vô Yên hắc hắc cười.
Má Tang tiếp tục nói: “Vô Yên, tháng sau bắt đầu báo danh nghiên cứu sinh, ngươi có thể suy nghĩ thử coi là đi thi hoặc là vào xã hội đi làm. Con thật muốn thi thì nên chuyên tâm ôn tập, đừng đi radio làm những chuyện không cần thiết nữa, mất nhiều thời gian. Còn nữa, không cần đặt hy vọng ở ba sẽ giúp con liên hệ với người ta. Con của một giáo sư danh tiếng trong B đại cần cái đơn cư nhiên đi cửa sau, đề tài này đúng là nói ra rất dọa người,”
“Uh.” Má Tang nói rất có đạo lý, Tang Vô Yên chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Nhà khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, nhà nàng là nghiêm mẫu từ phụ.
“Lời ta nói con đều nhớ kỹ chưa?” Má Tang hỏi.
“ Nhớ kỹ.”
“ Tiểu tử Ngụy Hạo kia, tuần trước gọi điện thoại đến nhà hỏi di động con, sốt ruột như vậy, ta xem chắc là có chuyện. Con nếu thực không muốn cùng người ta thì phải nói rõ ràng, bằng không về sau ba con và chú Ngụy làm sao sống chung.”
Cái gì mà bất quá, mẹ nàng nói chuyện chính là trực tiếp.
Giữa nàng và Ngụy Hạo là không có khả năng.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh.
Khóa học không nhiều lắm, Tang Vô Yên mỗi ngày đều đi thư viện chiếm chỗ, ôn tập. Nhưng là, trừ bỏ cuối tuần đi hai ban học bổ túc, thời gian còn lại đều trong phòng radio.
Kỳ thật, thi đối nàng mà nói không phải rất khó.
Theo lời Trình Nhân thì là: “Đừng nhìn ngươi bình thường đần độn, sọ não thiếu căn cân, nhưng mà học tập cũng không ngu ngốc.”