Bởi vì nhiều nguyên nhân, nàng và Tô Niệm Khâm cũng không phải lúc nào cùng dính lấy nhau, thậm chí hai ba ngày cũng chưa gặp mặt.
Hai người gặp mặt nhiều nhất là trong nhà Tô Niệm Khâm.
Nàng thích ngồi bên cạnh, nhìn Tô Niệm Khâm đánh đàn. Thấy ngón tay hắn lướt trên phím đàn, lúc thì chậm chạp dịu dàng khi thì sôi sục mạnh mẽ, tất cả đều là hưởng thụ của giác quan.
Nàng rất khó tưởng tượng hắn thật sự ở cô nhi viện lớn lên, giáo viên và các dì trong cô nhi viện làm thế nào dạy hắn tốt như vậy.
“ Ngươi bắt đầu học đàn từ khi nào vậy?”
“ Sáu tuổi.”
“ Học giỏi không?”
“ Không tốt lắm.”
“ Họ đối với ngươi tốt không?” Tang Vô Yên đột nhiên hỏi, “ Ý ta là a di chiếu cố ngươi.”
Tô Niệm Khâm cực kỳ bình tĩnh nói: “Không thể là tốt hay không. Chiếu cố cô nhi là công việc của bọn họ, cũng không phải xuất phát từ tình yêu hoặc là tình cảm khác. Đương nhiên, bọn họ sẽ có thiên vị một vài đứa nhỏ. Hơn nữa, ta cũng không nhớ rõ những chuyện đó nữa.”
“ Vì sao?”
“ Ta chỉ ở đó tới sáu tuổi.”
“ Vì sao?”
Hắn dừng lại động tác, thản nhiên nói: “Ta không muốn tiếp tục đề tài này.”
Tang Vô Yên hơi giật mình, lại có chút đau đớn?
Lúc này, di động Tang Vô Yên rung.
“ Vô Yên, tại sao con không có ở nhà?” Là má Tang.
Tang Vô Yên nhìn thoáng qua Tô Niệm Khâm, ứng phó với mẹ mấy câu rồi ra khỏi phòng.
“ Cuối tháng, con về nhà một chuyến. Ta với ba con đã liên hệ được trường rồi, tuy rằng người ta chỉ chọn sinh viên mới, nhưng hiện tại có thể thêm ngươi vào.”
“ Mẹ–”
“ Mang theo sơ yếu lý lịch, còn có giấy chứng nhận này nọ. Chính con cũng chuẩn bị một chút, trường học muốn phỏng vấn.”
Tang Vô Yên thở dài, “Bây giờ con không muốn cùng mẹ thảo luận vấn đề này, trở về nói sau.”
“Sao lại không tiện? con đang ở trên trời àh, gần nay luôn lén lút vậy.” Má Tang than thở treo điện thoại.
Tang Vô Yên đang say nắng, cũng có thể xem như là ở trên trời vậy. Nếu người nhà biết việc của nàng cùng Tô Niệm Khâm, chắc chắn sẽ không để yên.
Nàng quay lại phòng, Tô Niệm Khâm hỏi: “ Ai điện thoại?”
“ Mẹ ta, hỏi ta chuyện công tác.”
“ Uh.” Hắn không hỏi đến chuyện ĐH và việc thực tập của Tang Vô Yên, có đôi khi Tang Vô Yên rất hoài nghi, hắn có biết nàng học trường nào không.
Buổi chiều, thời tiết đột nhiên tốt lên. Ánh sáng mặt trời chiếu đầy sân, cực lỳ mê người. Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Khâm đi công viên.
Thời tiết tốt lắm, rất nhiều người ra phơi nắng.
Tang Vô Yên nằm trên cỏ, đầu đặt trên đùi Tô Niệm Khâm. Hắn ngồi tựa vào thân cây, mắt nhắm hờ, nghe radio.
Lâu lâu lại vuốt tóc Tang Vô Yên, tóc nàng vửa dày vừa mịn, sờ vào rất mềm mại, mà lại là tóc ngắn, lông xù, rất giống lông mèo. (_ _!)
Nhớ tới “lông mèo” , Tô Niệm Khâm nhịn không được khóe miệng cong lên, lông mi hơi hơi động.
“ Cười ngây ngô cái gì vậy?” Tang Vô Yên hỏi. Nàng nằm ngưỡng mặt, vừa vặn nhìn hết biểu tình của hắn không sót cái gì.
Trên thế giới này cũng chỉ có nàng nói cười như vậy là cười ngây ngô.
“nghe thấy truyện cười thôi.” Hắn bỏ tay nghe xuống.
“ Nghe đài gì?” Nàng phát hiện nếu hắn không đọc sách, không đánh đàn, không phải xem tin tức trên TV, thì sẽ nghe radio.
“Bình luận sách.”
“Sao lại không nghe nữa?”
“ Đang quảng cáo.”
“ Ngươi có nghe đài chúng ta không?”
“ Ngẫu nhiên cũng nghe.”
Hắn mở to mắt, nhìn về hướng mặt trời.
“ Nhìn thấy không?”
“ Hơi mờ mờ.”
“ Trị không hết sao?” Trên người hắn có nhiều bí mật, nàng rất muốn biết tất cả.
“ Không thể trị.” Hắn thản nhiên nói, “Là thần kinh thị giác có vấn đề, bẩm sinh.” Giọng nói cực kỳ bình thản, nhưng Tang Vô Yên vẫn thấy được tia khổ sở rất nhanh rồi biến mất.
“ Ngươi có đem sách theo không?” Tang Vô Yên nói sang chuyện khác.
“Uh. Như thế nào?”
“ Sau này, ngươi muốn xem sách gì ta đọc cho ngươi nghe, tiện hơn.”
Tô Niệm Khâm nghĩ một chút, đưa sách cho nàng: “Ngươi đọc đi.”
“…… Sách này không được, ta không biết chữ nổi.”
Ngay lúc này, cách đó không xa một tiếng nhạc truyền đến, là bài ( Bình minh màu xanh). Tang Vô Yên hơi nhíu mi, “Lời nhạc hát lăn lộn, câu này ở đoạn thứ hai.”
Tô Niệm Khâm nhíu mày: “Ngươi biết?”
“ Đương nhiên.” Tang Vô Yên ngang đầu, “Muốn nghe ta hát không?”
“ Đừng!” Tô Niệm Khâm vội vàng nói, “Đừng.”
“ Ngươi khinh bỉ ta? Ngươi chê ta hát không hay?”
Tô Niệm Khâm không nói lời nào, hiển nhiên là không muốn đả kích nàng.
Tang Vô Yên nóng nảy: “Tô Niệm Khâm ta nói cho ngươi biết, mọi người đều nói giọng ta rất dễ nghe, bằng không cũng không tuyển ta làm phát thanh.”
“Ý kiến này ta sẽ nghĩ lại.”
Tang Vô Yên quay lại ký túc xá lấy này nọ, trên đường gặp Hứa Thiến. Hứa Thiến gọi nàng.
“ Nghe nói ngươi quen bạn trai.”
“ Đúng vậy, rốt cục ngươi có thể yên tâm.” Tang Vô Yên ngượng ngùng nói.
“ Ta cùng Ngụy Hạo đều làm việc ở thành phố B, hợp đồng cũng đã ký, tháng sáu trở về làm.”
“ Chúc mừng.”
Hứa Thiến lắc đầu: “Tang Vô Yên, ngươi chừng nào thì mới có thể lớn lên đây?”
“Như vậy không rất tốt sao. Ta như vậy mới bị các ngươi gạt nhiều năm như vậy, một chút cũng không biết.” Tang Vô Yên nói: “Ta sẽ không tha thứ các ngươi.”
“ Ngươi……” Hứa Thiến cười khổ.
“ Làm bằng hữu quan trọng nhất chính là thẳng thắn, các ngươi dựa vào cái gì lừa gạt ta?”
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên ngồi trong lòng Tô Niệm Khâm, kể lại chuyện ngày hôm qua gặp Hứa Thiến. Nàng thuộc dạng người có chuyện gì đều nói ra hết, cứ giữ trong lòng sẽ rất khó chịu.
“ Nếu ngươi có chuyện lừa gạt ta, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.” Tang Vô Yên oán hận nói.
Tay Tô Niệm Khâm đang sờ đầu nàng, nghe xong lời vừa rồi liền hơi hơi ngừng lại.
Tang Vô Yên ở nhà Tô Niệm Khâm được một lát, thì Trình Nhân gọi tới: “Mẹ ngươi lại gọi điện thoại, kêu ngươi về.”
“ Nga.” Tang Vô Yên nhất thời như quả bóng sì hơi, sắc mặt liền ảm đạm.
“ Nên hảo hào nói chuyện với mẹ ngươi, dù sao cũng vì muốn tốt cho ngươi.”
“ Nhưng họ không có quyền lợi quyết định tương lai của ta. Ta muốn làm gì, muốn tiếp tục học bài hay không, phải tự ta lựa chọn mới đúng chứa.”
Đang nói chuyện, điện thoại lại vang. Trình Nhân liếc qua “Chắc là tìm ngươi. Ngươi nghe nhanh lên, bằng không ta sắp điên rồi.”
Quả nhiên là má Tang.
“ Mẹ, con thật sự muốn ở lại, mẹ có đến con cũng không về, con ở đây bốn năm nên thích nơi này rồi.”
“ Ba mẹ sẽ hại con sao? Còn không phải là tốt cho con, con nhìn con đã khiến ba con giận đến thành con gì rồi. Trong học viện có bao nhiêu người muốn chen vào học cũng không được, có con vào còn không muốn. Mới ở bên ngoài có bốn năm hồn cũng bay theo, lúc ấy biết như vậy không cho con ra ngoài học.” Má Tang một hơi nói hết, tốc độ cực nhanh vừa quở trách vừa tận tình khuyên bảo.
“ Con không quay về.”
“ Vô Yên,” Má Tang dừng một chút, “Con có chuyện gì gạt mẹ hả.” bà cảm thấy gần đây con gái mình có chút không thích hợp, khuya gọi điện thoại cũng không có ở nhà.
“ Mẹ…… con ……” Nàng nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn nói, “Con có bạn trai.”
” Bạn trai? Quen khi nào vậy? Nhiều tuổi? Gia đình ở đâu? Học trường gì? Sao lại không nói sớm cho mẹ biết, đưa về cho mẹ xem.”
Tang Vô Yên cố lấy dũng khí trả lời đầy đủ. Khi nói đến Tô Niệm Khâm bị khiếm thị, má Tang đột nhiên trầm mặc. Lâu sau lưu lại một câu “Ngày mai ta ngồi máy bay qua”, liền treo điện thoại.
Cứ nghĩ là phải mưa xối xả ai ngờ lại là mưa phùn gió mát.
Theo cá tính mẫu thân, nàng nghĩ nhất định sẽ mắng mình đến cẩu huyết luôn, nhưng má Tang không có. Từ sân bay về nhà, trên taxi, má Tang vẫn không đề cập tời chuyện của Tô Niệm Khâm.
Trên đường về lại nhận được diện thoại của Tô Niệm Khâm.
“ Ăn cơm chưa?”
“ Còn chưa.” Tang Vô Yên nói ra mỗi chữ liền nơm nớp lo sợ, sợ mẫu thân phát hiện manh mối.
“ Vô Yên, ngươi có vẻ rất khẩn trương.” Tô Niệm Khâm cực kỳ nhạy cảm.
“ Không, một lát ta gọi lại cho ngươi.” Nàng nhanh chóng cắt đứt điện thoại, sau đó nhắn tin cho Dư Tiểu Lộ, nhờ nàng nói cho Tô Niệm Khâm chuẩn bị một chút, có lẽ sẽ có một người muốn gặp hắn.
Mới đến nhà, chuyện đầu tiên má Tang làm là thay Tang Vô Yên thu thập hành lý.
“ Ngày mai theo ta trở về.”
“ Mẹ–”
“ Nếu ngươi vì người kia mà muốn ở lại chỗ này, như vậy 1 phút ta cũng không muốn cho ngươi ở lại. bên trường học ba ngươi sẽ thay ngươi xin phép, ngươi phải theo ta đi.”
“Mẹ ít nhất cũng phải gặp một lần hắn mới có kết luận, được không?”
“ Nhà chúng ta sẽ không thừa nhận quan hệ của hắn và ngươi, còn gặp làm gì.”
“ Mẹ–”
“ Sớm kết thúc một chút, mất công sau này phải hối hận.” Má Tang rất kiên định.
“ Chúng ta là thật tâm, vì sao lại phản đối, chỉ vì mắt của hắn sao?”
“ Chỉ vì? Ngươi cho rằng đây là chỉ vì? Ngươi là cô gái, chưa bao giờ phải lo lắng tiền cơm áo càng chưa bao giờ chịu khổ. Mẹ cũng không phản đối các ngươi thờ phụng tình yêu, nhưng sự thật không phải ngươi tưởng tượng đẹp như vậy đâu. Ngươi từ nhỏ đến lớn đều yêu thương bảo hộ, ba ngươi sủng ngươi sủng đến đặt trong lòng bàn tay còn sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Ngươi gặp qua chuyện gì chưa? Ngươi có kinh nghiệm gì?”
“ Ta sẽ học, ta sẽ học nấu cơm, học kiếm tiền, học chiếu cố ta và hắn. Hơn nữa Tô Niệm Khâm căn bản không cần ta chiếu cố.”
“ Ta nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi lại tốn thời gian trên một người như vậy. Huống chi hắn còn là một cô nhi.”
“ Không phải, không phải, hắn có thân nhân, hắn không phải cô nhi.” Tang Vô Yên nói, “Mẹ…… mẹ nên gặp Niệm Khâm một lần, anh ấy là nam nhân rất xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu ta.”
“ Trước kia mẹ từng nói với ngươi, yêu chẳng những là một loại xúc động, còn bao gồm cảm giác an toàn, ý thức trách nhiệm. Đối với một người tàn tật không rõ lai lịch, hắn ngay cả trong nhà có người nào đều không kể với ngươi, đây gọi là yêu sao?!”
“ Ta có thể lập tức gọi điện thoại hỏi hắn, nếu mẹ lo lắng chuyện này ta có thể lập tức hỏi.” Tang Vô Yên rơi lệ.
“ Vô Yên, không cần. Ta không cần biết gia đình hắn như thế nào. Nếu nhà hắn có tiền có thế, Tang gia chúng ta cũng không dám trèo cao. Nếu hắn nghèo khổ, mẹ càng thêm ghét bỏ hắn.”