Hai ngày trước khi đến Nguyên Tiêu, Tang Vô Yên đến đài.
Sau năm mới, nhân sự điều chỉnh một chút, Tang Vô Yên và một nữ thực tập sinh được phân đến bộ phận tin tức, đi theo một phóng viên họ Khương học việc.
Trước kia, nàng từng làm phát thanh viên ở ĐH A, hiện tại lại đột nhiên phái nàng đến bộ phân tin tức làm biên tập, viết này nọ cũng không phải sở trường của nàng, cảm giác giống như bị người ta trêu ghẹo vậy.
Bởi vì nàng đến trước hơn nữ sinh thực tập kia, nên cô Khương kêu nàng dẫn nữ sinh kia làm quen với hoàn cảnh xung quanh.
Mắt nữ sinh thật to, tên là Viên Viên.
Tang Vô Yên chỉ vào ba văn phòng bên phải, nói:“ Đây là phòng biên tập tiết mục, phòng máy tính, phòng họp. phòng trong cùng là phòng chế tác tiết mục.”
Viên viên vội vàng ghi vào sổ nhỏ.
“Lát sau cô Khương sẽ đem lịch trình chuyên mục cho chúng ta mỗi người một bản, để chúng ta hiểu thêm về cách sắp xếp tiết mục.”
Viên Viên gật đầu.
“ Nếu ngươi không mang theo cơm hộp thì buổi trưa ta mời.”
Viên Viên tiếp tục ghi lại những lời nàng vừa nói.
“Ah, đừng viết.” Tang Vô Yên cười,“ Ngươi cũng không phải phỏng vấn ta.”
Lúc ăn cơm trưa , gặp được Uông chủ nhiệm của chuyên mục âm nhạc.
Uông chủ nhiệm cười: “Tiểu Tang a, chuyển đến bộ phận tin tức bên có quen chưa.”
Tang Vô Yên cười làm lành: “Hoàn hảo, cám ơn Uông chủ nhiệm quan tâm.”
Sau khi Uông chủ nhiệm rời đi, lại tới một biên tập Ngô Vị. Ngô Vị bưng phần ăn ngồi xuống, Tang Vô Yên vừa thấy liền ngọt ngào chào: “Chào Ngô đại ca.”
Ngô Vị chưa kịp nuốt xuống ngụm canh, thiếu chút nữa phun ra, nổi hết cả da gà. Hắn ngẩng đầu nhìn Tang Vô Yên cười đến mắt thành một đường thẳng, nói: “Ngươi có chuyện gì không, nói đi. Tiểu Tang, đừng như vậy, rất dọa người ah.”
“Chương trình của Hi tỷ phỏng vấn Nhất Kim, hình như là ngươi có giữ lại bản phụ, có thể cho ta mượn xem được không?” Việc này, nàng vẫn nhớ.
“ Hắc, chuyện này àh, không thành vấn đề, tan tầm đưa ngươi.” Ngô Vị nói.
“ Cám ơn, lần sau mời ngươi ăn cơm.”
Một lát sau, Ngô Vị còn nói: “Ngươi là fan cuồng của ngườii kia hả.”
“ Đúng vậy.” Tang Vô Yên tinh cách thẳng thắn, không quên kháng nghị: “Sao lại gọi là người kia, người ta rất nổi tiếng đó!”
“ Ngươi quen Hi tỷ mà, lúc trước cũng theo nàng thực tập, muốn gì thì trực tiếp tìm nàng.” Ngô Vị nói.
“Nhờ ngươi cũng giống nhau thôi, ta không muốn làm phiền Hi tỷ.”
Kỳ thật, nàng không tìm Nhi*p Hi là có hai lý do: Thứ nhất, Nhất Kim phá lệ nhận phỏng vấn của Hi tỷ, khẳng định là cùng Nhất Kim đứng một tuyến. Huống chi lúc trước Tang Vô Yên đối Nhất Kim biểu hiện cực kỳ hứng thú, lần này còn mượn đĩa chắc chắn bị Nhi*p Hi hoài nghi, đả thảo kinh xà. Thứ hai: Nhi*p Hi rất nổi tiếng trong đài, bình thường rất hòa ái, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy có chút tôn kính mà không thể gần gũi.
Ra khỏi căn tin, đang muốn tạm biệt Ngô Vị, Viên Viên nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: “Ngô…… Lão sư,” Nàng đắn đo nửa ngày mới dám nói hết một câu: “Có thể cho ta mượn ké được không?” vốn là một nữ sinh rất bảo thủ, vậy mà khi nàng nói ra câu này hai mắt cư nhiên tỏa ánh sáng.
“ Tốt, tan tầm hai ngươi cùng nhau tới lấy.” Ngô Vị sảng khoái đáp ứng.
Rời radio trời đã khuya, nàng ngồi xe về nhà. Đến bùng binh có chút kẹt xe, xe ngừng ngừng lại di chuyển một chút, rất tốt cho việc luyên tập tính nhẫn nại. bác tài thay đổi vài đài không tìm được tiết mục hay nào, vì thế lại lục lọi CD.
Tang Vô Yên nói: “Bác tài, có thể giúp ta mở CD này không?” Nói xong đưa tay vào túi lấy ra đĩa CD.
Bác tài nói: “Tốt. nhạc gì vậy?” Lập tức tắt đài phát tin.
Đầu tiên, chính là giọng Nhi*p Hi.
Bác tài nói:“ Ta rất thích người chủ trì này, giọng rất hay, nghe nói người cũng rất xinh đẹp.”
Tang Vô Yên cười cười, không có trả lời, nàng đang chuyên tâm chờ đợi một giọng khác. Tạm dừng một hai giây, Nhất Kim mở miệng.
Nghe thấy lúc Nhi*p Hi hỏi Nhất Kim cũng không trôi trảy gì mấy, bác tài nói: “Cô nương, ngươi ở trong radio, bằng không như thế nào có đĩa này. Nếu ngươi là người trong radio, chắc chắn biết Nhất Kim là người như thế nào?”
Tang Vô Yên nhạc: “Bác tài, ngươi cũng biết Nhất Kim?”
“Mỗi ngày con gái ta đều ở bên tai ta lải nhải, có thể không biết sao?”
Mới nói tới đây, đường bắt đầu thông, xe tăng tốc.
Nàng nhìn ngoài cửa sổ, hít sâu vào.
Gần chỉ nghe hai ba chữ, nàng cũng đã xác định hắn là ai rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, khó thấy Tang Vô Yên không ngủ đến mặt trời lên cao.
Nàng từ trong ngăn kéo lấy ra thông tin của trường khuyết tật, bên dưới có một hàng ghi số điện thoại, đó là nàng trộm từ chỗ Bùi hiệu trưởng.
Nàng hơi chần chờ, nhìn dãy số nửa ngày cũng không bấm gọi.
“Có gì mà phải chần chờ. Hẹn hắn gặp mặt, nói ngươi muốn phí giữ miệng.” Trình Nhân nói. “Loại tin đồn này, nếu bán cho tạp chí, không biết có bao nhiêu tiền nữa. Hiện tại, hắn cho ngươi tiền bịt miệng, chúng ta có tiền, hắn lại tiếp tục thần bí. Ngươi có biết cái này gọi là gì không?”
“Là gì?”
“ Song thắng!” Trình Nhân nắm tay nói.
“……”
Tang Vô Yên liếc nàng mắt một cái.
Lúc biết hắn là Nhất Kim, nàng cũng không hết hồn như mình nghĩ, có lẽ là nàng cũng đoán trước được kết quả. Nhưng vẫn cảm thấy quan hệ của hai người có sự biến hóa kỳ diệu.
Hắn là Tô Niệm Khâm cũng là Nhất Kim, một nhân vật nổi tiếng, “Nhất Kim” vừa xuất hiện sẽ làm hai người trở lên xa lạ.
Nhưng mà không hoàn toàn như vậy.
Nàng đã biết bí mật của hắn, theo giác quan thứ sáu nàng cảm nhận được, bí mật này sẽ giúp cho tình cảm tiến dần hơn
Nàng khó chịu nhu nhu thái dương, cắn răng quyết định nhấn gọi.
“ Uy–” Tiếng chuông vang hai lần, giọng hắn truyền ra từ trong ống nghe.
“ Ta là Tang Vô Yên.”
“ Có chuyện gì?”
“ Ngươi là Nhất Kim?” Tang Vô Yên nói.
Nàng hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, muốn làm cho kẻ địch trở tay không kịp, trong lúc bối rối mới có thể thừa dịp bắt bẻ.
Bên kia điện thoại, sau hai giây trầm mặc, nam nhân nói: “Nếu ngươi không có chuyện khác, ta liền gác điện thoại.”
Hắn cũng như lần trước giống nhau không thừa nhận, cũng không phủ nhận. “Ngươi đúng là Nhất Kim.” Nàng thì thào lập lại một lần, có chút xúc động, nhưng là đối mặt Tô Niệm Khâm ít lời, Tang Vô Yên bắt đầu vắt hết óc để nghĩ đề tài: “Ách– lần trước, cám ơn ngươi nghe ta cằn nhằn.”
“ Không sao. Tạm biệt!” Nam nhân không giải thích, chấm dứt nói chuyện.
“ Uy uy uy.” Tang Vô Yên vội vàng ngăn lại, đáng tiếc đã muốn không kịp, chợt nghe đô một tiếng, quả nhiên ngắt điện thoại.
Tang Vô Yên hoàn toàn không lường trước đến tình huống này. Nàng nhìn màn hình, thời gian cuộc gọi: 11 giây. Hắn chỉ cho nàng mười một giây. Những lời kịch nàng đã chuẩn bị đầy đủ, kết quả mới nói hai câu đã bị cắt, bị đuổi xuống đài. Nàng nghĩ đến người này, mất hết tinh thần, người liền ỉu xìu.
Lần này chứng minh được, vẫn là vô lại, cách một điện thoại thì không thể làm được gì..