Buổi tối, Tang Vô Yên một mình nằm trên giường tập thể dục giảm béo. Hôm nay là thứ Tư. Thứ Năm thứ Sáu, Tô Niệm Khâm đều không có tiết, sẽ không đến trường học. Một tuần trôi qua
Tang Vô Yên dừng động tác, nhìn trần nhà bắt đầu sợ run.
Thật vất vả sống qua bốn ngày, thứ Hai, Tang Vô Yên đến trường lại biết tin Tô Niệm Khâm nghĩ phép mấy ngày rồi, không đến dạy.
Tang Vô Yên làm bộ như vô tình hỏi tin tức từ thầy Tiểu Vương: “Môn chữ nổi của khối chúng ta làm sao bây giờ?”
“Khi họp có nói, chờ thầy Tô, nếu lâu quá thì mời giáo viên mới về dạy.”
“Có chuyện gì sao?”
“Không biết.” Tiểu Vương nhún nhún vai.
Tang Vô Yên cắn cắn cán 乃út, chỉ mong anh không phải cố ý trốn cô.
Kết quả, ngày hôm sau Tô Niệm Khâm xuất hiện đúng giờ, hơn nữa nhìn thấy cô cũng không có gì. Tang Vô Yên mới biết, đã đánh giá quá cao lực ảnh hưởng của mình đối Tô Niệm Khâm.
Không khí ở thành phố A rất ẩm ướt. Khoa trương mà nói, mưa kéo dài từ đầu mùa thu đến đầu năm xuân năm sau, cho nên Tang Vô Yên thường xuyên để dù trong túi.
Chưa tới tiết thứ tư, Tang Vô Yên đã nhận được điện thoại phải về đại học A điền thông tin tốt nghiệp. Đi tới cửa vừa vặn gặp Tô Niệm Khâm đang đợi xe. Anh cũng không tiết, so với Tang Vô Yên ra sớm vài phút, rõ ràng xe còn chưa tới.
Mưa, tí tách tí tách rơi xuống.
Nói lớn thì không lớn; nói nhỏ, nhưng lại có thể ướt quần áo. Tô Niệm Khâm cũng như nhiều người đàn ông khác, hàng ngày không mang theo dù, có thể lười liền lười, bây giờ vừa vặn gặp trời mưa.
Anh đứng ở lối đi bộ để tránh mưa, nhưng vẫn bị trúng mưa, quần áo đã ướt từng mảnh nhỏ.
Tang Vô Yên đến bên cạnh, giơ dù lên, chia một nửa không gian cho anh.
Anh phát hiện, xoay người.
“Là tôi.” Cô nói.
“Không sao, mưa không lớn.” anh dịu dàng cự tuyệt.
“Dù sao tôi cũng rảnh.” Tiếp tục mặt dày.
Vì thế, hai người liền như vậy đứng dưới bóng râm. Anh không muốn nói chuyện, cô tự mình nói cũng không được, cũng câm miệng, miễn cho chọc người chán ghét.
Tang Vô Yên cũng nhắm mắt lại. Sau đó, cô nghe thấy tiếng mưa rơi lên dù lộp bộp, đôi khi còn có tiếng ô tô chạy như bay.
Cuộc sống anh là như thế này sao? Cô nghĩ.
Còn có…… Cô đột nhiên liền ngửi được một hương hoa. Cô trợn mắt ngẩn đầu, phát hiện ở trên cành cây, có một nụ hoa mới nở.
Trên các lối đi bộ ở thành phố A luôn có rất nhiều cây thủy lạp*. Đại khái bởi vì khí hậu, cây ở đây so với nơi khác nở hoa sớm, hơn nữa thời kỳ nở hoa rất lâu mới tàn.
* cây thủy lạp hay còn gọi là cây râm
Trên con đường nhỏ, mấy ngày nay đều mưa, mùi ướƭ áƭ xen lẩn vào không khí, lại cho tôi cảm giác tươi mát.
Thì ra trong lúc bất tri bất giác, mùa xuân đã đến rồi.
“Ah, cây thủy lạp đều nở hoa rồi.” Tang Vô Yên cảm thán.
“Cây thủy lạp?” Tô Niệm Khâm hỏi, “Trước kia có người nói với tôi, cây này là cây sồi xanh.”
“Cây thủy lạp không giống cây sồi xanh.”
Vì chứng minh lời nói của mình, cô đem dù giao cho Tô Niệm Khâm, ngửa đầu nhìn cây, rốt cục tìm được một nhánh cây, liền nhảy lên hái được một chiếc lá.
Cây vì vậy mà hơi rung một chút, nước mưa đọng ở lá cây rớt xuống, một nhánh hoa rơi trên dù. Đương nhiên cũng ướt hết người tang Vô Yên.
Tang Vô Yên lau cái trán bị ướt, trở lại cây dù. Cô cầm tay phải Tô Niệm Khâm, nói: “Đơn giản nhất chính là lá cây không giống nhau, anh sờ thử đi.”
Cô cầm ngón trỏ anh sờ lên cạnh của lá cây, “Đây là bóng loáng. Cạnh lá cây sồi xanh là hình răng cưa.”
“Lô hội cũng là hình răng cưa.”
“Đúng.” Tang Vô Yên gật đầu, đối đứa trẻ hiếu học trước mặt mỉm cười.
Một lát sau, chiếc Volvo đã dừng ở ven đường.
Trên đường trở về, Dư Tiểu Lộ nhìn trộm Tô Niệm Khâm hai ba lần, rốt cục nhịn không được hỏi: “Anh vẫn cầm chiếc lá cây làm cái gì?”
“Không có gì.” Tô Niệm Khâm thản nhiên trả lời, sau đó mở cửa kính xe buông tay ra.
Lá cây thủy lạp theo gió bay đi ra ngoài.
Tâm lý học thoạt nhìn rất dễ học, đáng tiếc tìm việc lại rất khó.
Người lớn trong nhà Tang Vô Yên biết hết hi vọng, không cho cô đi tìm việc trực tiếp về nhà, ôn tập nửa năm sau thi tiếp.
Bà Tang nói: “Bốn năm trước cho con đi học xa như vậy, bây giờ bất luận chuyện gì xảy ra con cũng phải trở về, cùng lắm thì thi ở trường ba con dạy, mời người ôn tập giúp con.”
Vì thế, Lí Lộ Lộ nhân cơ hội châm chọc cô: “Ba là giáo sư đúng là có khác, làm gì có chuyện nước phù sa chảy ruộng người ngoài.”
Lí Lộ Lộ đã ghi danh thi vào đại học M ở thành phố B mà ông Tang đang dạy. Tâm lý học ở đó nổi tiếng cả nước.
Nhưng mà, nếu cô về lại thành B, vậy lần trước còn kêu cô thi. Đúng là phí tiền.
“Con muốn ở đây, làm việc ở đài cũng không tồi, con……” Tang Vô Yên giải thích trong điện thoại
“Không được!” Không đợi cô nói xong, bà Tang lập tức phủ quyết.
Buổi trưa, Tang Vô Yên dự giảng xong đang ra khỏi lớp, Tiểu Vi đột nhiên gọi cô lại: “Cô Tang.”
“Chuyện gì?” Tang Vô Yên xoay người nhìn cô bé.
“Ngày mai thứ Bảy, viện có hoạt động, biểu diễn rất nhiều tiết mục, em cũng sẽ lên sân khấu. Viện trưởng nói, có thể mời thầy cô tham gia. Em muốn hỏi cô đi được không?” cô bé nói chuyện rất trôi chảy lại có chút thẹn thùng, không quá tự tin, có thể thấy được trong lòng chắc chắn rất hồi hộp.
Tang Vô Yên nhớ lại ngày mai cũng không có việc gì, liền cười hì hì đáp ứng.
“Mười giờ sáng mai.”
“Được. Không thành vấn đề.”
Tiểu Vi cảm thấy rất vui, còn không quên bổ sung: “Em ở cửa chờ cô.”
“Chỉ có cô àh? Cô Lí có đi không?”
“Con cô Lí bị bệnh, không đi được.”
“Còn thầy Tô?”
“Không dám mời thầy Tô. Em sợ thầy Tô bận việc, hơn nữa hiệu trưởng nói là mời chủ nhiệm lớp. Cô Lí là chủ nhiệm lớp, cô là phó chủ nhiệm, nhưng thầy Tô không phải.”
“Thật ra thì…” Tang Vô Yên suy nghĩ một chút, “Thầy Tô là giáo viên, hơn nữa thầy chắc không có việc bận, em đi mời thầy, thầy khẳng định rất vui.”
Lúc này, một đám bé trai từ phòng học lao ra, mang đến một trận gió và âm thanh tranh cãi ầm ĩ.
“Con trai thật đáng ghét.” Tiểu Vi nói thầm. Cô lúc nhỏ cũng rất ghét bạn khác phái.
“Nhưng Tiểu Vi cũng rất thích thầy Tô mà?”
“Đương nhiên, thầy Tô không giống bọn họ.”
Tang Vô Yên nghĩ, đúng vậy, đàn ông và cậu bé đúng là khác nhau, ngay cả một cô bé mười tuổi cũng biết.
“Tiểu Vi không muốn thầy Tô đi sao?”
“Muốn!” Tiểu Vi vuốt tóc, “Nhưng hôm nay thầy Tô không đến trường.”
“Vậy thì dễ rồi, cô giúp em gọi là được.” Tang Vô Yên sờ di động.
“Nhưng….. em không biết nên nói như thế nào.”
“Em vừa rồi nói chuyện với cô rất trôi chảy, đối với thầy Tô cũng lặp lại như lúc nãy là được.”
Điện thoại vừa gọi, quả nhiên Tiểu Vi đem câu nói kia đọc làu làu một lần.
“Chào, là tôi.” Tô Niệm Khâm nói.
Tang Vô Yên che điện thoại cười gian, cô quả nhiên là bà hoàng hậu độc ác.
Thứ Bảy? Không phải là ngày mai.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hy vọng cái này quá độ miễn cưỡng hợp cách~~
Vô nghĩa không nói nhiều, tiếp tục cần cù lao động