Cầu HônPhải
Tình yêu là nỗi đau
Nhưng…
Nó là một nỗi đau đẹp….
* * *
Puny đang bận rộn với một ngày buổi chiều Chủ Nhật ở tiệm bánh. Sau một hồi chạy qua chạy lại thì cũng được nghỉ ngơi. Buổi sáng thì đi học trên trường, chiều về lại bận bịu với công việc làm thêm. Giờ đã là 3h chiều , tầm này khách thường không đông. Cô ngồi nghỉ được một lát thì cái tiếng của thằng em Lin lại vang lên:
- Chị Đậu ngốc!
Cô đến phát bệnh mất thôi. Nó lại chỉ có cờ caro đây mà. Lần này, cô cương quyết không chơi nữa. Nó cứ nài nỉ:
- Thôi mà. Chơi đi chị. Hay là nếu chị thắng em không gọi chị là Đậu ngốc nữa. Chẳng phải chị ghét cái tên đó còn gì !Được không?
Cô nghe có vẻ khả thi. Vì cô cứ nghe nó gọi Đậu ngốc là nghĩ tới cái bệnh Đậu mùa quái gở. Thế nên, coi như cô cố gắng để thắng nó lần này biết đâu lại gặp may.Mà cô cố đến đâu , nó vẫn dùng chiêu trò thắng lại bao lần. Cô ủ rũ và thực sự là tuyệt vọng rồi !Nó như chơi không đã tay, lại nài nỉ cô:
- Chị !Chơi nữa đi. Em và chị chơi mới được 15 phút à !
Cô lau mồ hôi trên trán, đáp:
- 15 phút mà được 10 ván rồi !Chị chịu thôi
Nó lại suy nghĩ gì đó rồi À lên như kiểu bật được cái bóng đèn trên đầu. Nó có ý tưởng gì đây
- Em cho chị được tìm người chơi giúp. Nếu người đó thắng , em sẽ không gọi chị là Đậu ngốc. Còn người đó thua, thì chị tính sao ?
Cô gật gù. Xem ra cái này còn nghe được. Cái trò caro này chắc chắn cô sẽ tìm được người chơi hộ. Cô nhanh chóng trả lời:
- Được. Chị sẽ làm theo yêu cầu của em – bất cứ yêu cầu gì!
Thằng bé hí hửng gật đầu. Nó chờ đợi cô tìm người thắng nó đây. Puny nhất định làm nó phải tâm phục khẩu phục. Cô nghĩ ngợi một lúc, thằng bé mất kiên nhẫn:
- Xong chưa vậy? Chị định đến sáng mai sao?
Cô nghe lời thúc giục ấy thì sao nhãng nên vội chỉ tay ra phía nào đó. Lên tiếng dù cô chẳng kịp nhìn xem đó là nam hay nữ, là già hay trẻ, cô chỉ làm vậy cho nó đỡ nói nhiều thôi:
- Ở kia. Em ra đó bảo với người kia về chuyện thi đấu. Chị đi làm việc đã !
Thằng bé đồng ý đi về phía đó. Puny trở vào làm việc, cô phải làm việc để quên đi sự nhớ nhung. Cô không thể nghe giọng anh qua điện thoại, cũng không thể nhắn tin cho anh .Cô muốn trực tiếp nói cho anh biết cô nghĩ gì. Nhưng không thể, cô và anh đã là quá khứ. . .
Thằng em Lin nhanh nhảu ra đó giải trình lí do. Chàng trai không ngần ngại chơi cùng nó ván đầu tiên. Và không như kiện tướng cờ caro suy tính, chàng trai đã thắng nó một cách nhanh chóng. Nó cầm lại tờ giấy xem kĩ càng và xác nhận nó đã thua. Nhưng nó không cam chịu, nhìn sang Puny cô vẫn đang làm việc không để ý, nó vội vàng lên tiếng:
- Anh à!Chúng ta chơi lại đi. Ván này coi như thử trước. Có thể được không?
Chàng trai rất sẵn lòng tiếp tục. Lần này, thằng bé kiên quyết chiến thắng. Thế nên nó cân nhắc rất kĩ mới đi !2 người vẫn chơi rất say sưa. Và vài ván nữa, vài ván tiếp theo, nó vẫn thua thê thảm. Thằng bé không như lần đầu tỏ ra ngạc nhiên hay hiếu thắng. Mà lần này, sau nhiều thất bại, nó đã phục sát đất chàng trai!
- Anh giỏi thật đấy !Chị Đậu ngốc xem ra chọn đúng người rồi !
- Đậu ngốc?
Thằng bé liền chỉ tay về phía Puny:
- Chị ấy đấy. Anh biết vì sao em gọi vậy không?
Chàng trai đợi nó tiếp tục:
- Vì chị ấy vừa ngốc, vừa hậu đậu. Em lần nào cũng chứng kiến cảnh chị ấy làm vỡ cốc, vỡ đĩa. Rồi còn làm đổ nước lên người khách. Có lần chị ấy đem lộn đồ ăn lên bị khách mắng 1 trận. Mà thi thoảng cứ như người mất hồn. Chị ấy tự nhận là giỏi caro mà chưa thắng em nổi 5 ván. Còn nói có bạn trai ưu tú mà em chưa thấy mặt anh ấy lần nào. Có người theo đuổi tốt như thế mà không chịu!
Chàng trai có vẻ hơi khó hiểu hỏi lại:
- Người theo đuổi?
Thằng bé vốn thích tám chuyện. Nghe anh có vẻ thích nó tường thuật về cuộc đời Puny ,thằng bé không ngại tiếp tục:
- Đúng vậy. Anh Kì Long đó. Anh ấy thích chị ấy như vậy mà không lần nào chị ấy tỏ ra thích thú . Còn nói rằng đang đợi bạn trai trở về. Anh biết không, 3 năm chị ấy đợi một người trở về. Có tin được không. Gọi chị ấy là ngốc đúng là không sai!
Trong lòng anh dâng lên cảm xúc kì lạ. Cô có thể chờ đợi anh 3 năm không lay động với ai. Xem ra thực sự anh đã làm cô đau đớn rồi. Giờ anh muốn đến ôm cô thật chặt.Thì ra cô vẫn luôn nghĩ tới anh.Còn tự hào mà nói với người khác rằng anh chính người cô luôn chờ đợi.Lúc này, cô bé dễ thương ấy trong mắt anh càng trở nên thật hoàn hảo
Về phía Puny , cô vừa nghỉ tay được một lát đang tính sẽ qua bên kia xem người giúp đỡ cô đang ra sao thì chị nhân viên tới gần đưa cô khay thức ăn:
- Bảo Uyên !Chị có việc phải về trước. Em thay chị đem cái này lên bàn 13 nhé!
Chị ấy có vẻ vội vã. Cô vui vẻ nhận lấy. Và nhìn người ở bàn số 13, ra là thế. Lại là bà cô khó tính đây. Lần nào cũng đẩy hết cho cô. Có nhất thiết phải sợ bà cô đó tới vậy không?
Puny dù sao cũng là người chuyên phục vụ người khách đó rồi. Có bị cô ta mắng thêm vài lần cũng chẳng sao hết
Không khác mọi lần là mấy, Puny lần này không vì mất hồn mà vì cái sàn nhà vừa lau xong. Cô trượt chân rồi hất đổ cốc nước cô ca lên áo của người khách khó tính. Cô nàng giãy nảy lên gắt gỏng. Puny cố gắng bỏ qua cái chân bị trẹo mà khẩn khoản cúi đầu:
- Tôi xin lỗi! Cô có sao không?
Tay cô đưa giấy cho người khách khó tính, miệng lặp lại điệp khúc xin lỗi. May mà không nhiều, chỉ có vết ở trên áo không đáng kể. Chỉ là nước văng phải chứ không đổ hết vào người vị khách này. Nhưng với tính của cô ta thì không thể bỏ qua dễ dàng:
- Cô lúc nào cũng vô dụng thế sao?Lần này là lần thứ 15 cô làm bẩn đến cái áo của tôi. Cô tính thế nào đây?Tôi là người mà cô cứ biến thành ngợm là thế nào?
- Tôi xin lỗi !Tôi sẽ đền cô cái áo
- Đền sao?? Cô nghĩ mình là ai mà đền nổi cái áo này
Nhìn qua thì có vẻ bình thường nhưng cô biết đây là hàng hiệu.Làm thế nào mà cô có thể đền nổi. Mẹ cô mà biết thể nào cũng bắt cô ở nhà. Mà ở nhà thì cô sẽ ૮ɦếƭ trong nỗi nhớ mất !Không thể , không thể . . .
Bỗng nhiên, trên bàn rơi xuống thứ gì đó. Hình như là thẻ tín dụng. Cô vừa quay sang bên đó thì bàn tay của người đó đã xoay đầu cô về lại vị trí cũ. Ai đó lên tiếng:
- Chừng đó đủ chưa?
Puny nghe tiếng người bên cạnh thực quen, thực giống ai đó. Tiếng nói có phần kiêu ngạo và lành lạnh cứ quanh quẩn trong đầu cô. Nhìn sang phía trước, cô thấy vẻ mặt ngờ nghệch và bối rối của vị khách khó tính. Khác với thường ngày, cô ấy chỉ có vẻ mặt nghiêm nghị, nhăn nhó thì giờ đây như một cô gái dịu dàng:
- Không cần mà. Coi như tôi xui xẻo. Anh cầm lại đi !
Puny ngạc nhiên nhìn bộ dạng xưa- nay – chưa- từng- có của cô gái này mà chỉ biết ngây ngô nhìn chăm chú. Cô nàng chưa dừng mà tiếp tục:
- Anh chắc là anh trai của Bảo Uyên. Thật ngại quá !Tôi có hơi nóng giận.Bảo Uyên à!Bỏ qua nhé!
Puny sốc đến mức lên cơn ho ngay lập tức. Cô đáp ngay:
- Mình không có anh trai!
Mỗi lần cô định quay sang nhìn người bên cạnh thì người ta lại xoay đầu cô sang bên khác. Cô đành ngoan ngoãn nhìn về phía cô gái trước mặt. Cô nàng lúc này có phần khó hiểu:
- Thế là ai nhỉ?
Anh không ngần ngại lên tiếng, còn nhanh tay khoác vai cô kéo gần lại làm cô loạng choạng phải níu áo anh:
- Tôi là chồng Bảo Uyên!
Puny lại được phen ho lớn hơn, dài hơn. Vị khách khó tính từ trong mắt đã mất đi tia hi vọng. Hoàn toàn sụp đổ. Nhìn lại dáng vẻ ngốc nghếch, hậu đậu,vụng về của Puny cộng thêm diện mạo không quá nổi bật của cô ,vị khách càng thấy khó hiểu. Anh ưu tú thế kia mà lại say mê cô gái ngốc như vậy sao?
Chưa để vị khách nhìn và suy nghĩ nhiều thêm, Vyl kéo Puny đi nhưng vị khách này lại tiếp tục:
- Có thể cho biết tên anh không?
Anh rất hào phóng tặng cho cô một nụ cười:
- Có gì cứ hỏi vợ tôi
Và kéo cô đi ra khỏi tiệm bánh. Puny chỉ biết đi theo anh ngoài ra không hiểu cái quỷ gì đang diễn ra. Thằng em Lin nhìn thấy cô tay trong chàng trai nó vừa thán phục thì ngạc nhiên lắm. Miệng của nó cứ há hốc ra, đủ nhét một cái bánh Hamburger nữa!
Ra ngoài, Puny còn chưa kịp biểu hiện gì thì đã bị ai đó ôm chặt lấy. Cô đã từng nghĩ, mình sẽ khóc òa lên rồi đánh anh để trách móc, giận dỗi kẻ vô tình này. Nhưng giờ đây cô còn chưa kịp thể hiện bất kì nỗi đau nào, anh bất ngờ như thế. Hỏi cô biết phải thế nào?
Đẩy được người anh ra, Puny mới nhìn rõ khuôn mặt đã bao lâu cô nhớ nhung. Anh đeo kính, gầy hơn trước nhiều , rõ ràng anh không chăm sóc bản thân . Chắc chắn lại chỉ có công việc ngày đêm chồng chất. Cô nghĩ đến đó là đau khổ. Tại sao anh tự bắt nạt bản thân như thế?Cô để anh bắt nạt bao lâu còn khó chịu. Vậy sao anh cũng tự ђàภђ ђạ chính bản thân mình ! Thấy cô có vẻ gì đó thương tâm nhìn anh, anh nhéo cằm cô lên tiếng:
- Không nhận ra?
Cô lắc đầu
- Em quên anh rồi. Còn đâu mà nhận ra hay không?
Anh cốc nhẹ đầu cô một cái.
- Này, anh đừng có làm thế!Chúng ta đã. . . chia tay rồi – Puny đau đớn nhắc lại
Anh không quan tâm điều ấy, vội nắm tay cô kéo đi nhưng Puny phải phân định rõ ràng. Anh không thể nói chia tay rồi quay lại không lời giải thích vậy được. Hơn thế, anh sắp đính hôn, lần này về chắc chắn là để đính hôn còn ở đây nắm tay cô thế này hoàn toàn là không thể. . .
- Anh bỏ em ra đi. . .
- Chúng ta nói chuyện
- Không có gì cần nói cả. Em và anh đã chia tay rồi. Anh cũng sắp đính hôn nữa. Em không thể. . .
- Đi theo anh
- Em không muốn. Bỏ em ra đi. . .
Cô quyết định rồi. Lúc đó trái tim cô chỉ muốn níu chặt lấy anh. Tưởng như có thể cùng anh đi tới bất cứ đâu nhưng giờ thì lí trí lại phản bác lại. Cô bây giờ là mối quan hệ gì chứ?? Không thể. Cô không muốn là người ngăn cản cuộc sống của anh nữa
Thật may, Kì Long đang tới. Ít ra thì cũng có lí do để không còn gặp anh nữa
- Kì Long, anh tới rồi sao??
Vyl ngạc nhiên quay lại. Trong lúc anh không để ý, Puny đã đi đến gần phía Kì L
ong đứng. Nói nhỏ cho anh biết điều gì đó. Trong tình huống này, cô chỉ có thể dùng cách này để anh đi mà thôi
- Bảo Uyên, em . . .- Vyl có phần ngạc nhiên
- À. Em và anh ấy quen nhau được 2 năm rồi!Lẽ ra em phải cho anh biết sớm hơn. . .
Kì Long quàng tay ôm lấy Puny, bộ mặt như khiêu khích. Vyl kéo cô ra khỏi vòng tay của Kì Long, gằn giọng:
- Em nói dối anh
- Em nói thật. Anh từ bỏ em tại sao em không thể thích người khác chứ??
- Người khác có thể nhưng anh biết Bảo Uyên sẽ không như vậy
- Anh nhầm rồi. Bảo Uyên của anh đã không còn là Bảo Uyên từ khi anh bỏ đi rồi
Nói rồi, cô kéo Kì Long đi. Kì Long cũng khoác vai cô bước đi. Nhưng lòng anh biết cô bé này chẳng có chút vui vẻ gì. . .Chỉ là muốn quên một người mà thôi
- Tôi sẽ đợi đến khi em quay lại
- Đừng có đợi. Em không quay lại đâu. Nếu làm thế người khổ chỉ có anh thôi
Cô cùng Kì Long đi khuất xa rồi. Cô nhận ra bản thân đã không biết bao lần quay lại nhìn Vyl. Anh sẽ đợi cô thật chứ? Có thể lắm chứ!
Cứ đi một lúc mà quên rằng từ bao giờ đã về đến nhà. . .Cô áy náy lên tiếng:
- Em xin lỗi lại làm phiền anh rồi!
- Không sao. Em sẽ không trở lại thật chứ?
- Em nói rồi. Em trở lại làm gì khi mọi thứ đã rõ ràng như thế
* * *
Zita đứa Lin về nhà sau khi cả hai đã đi chơi cả buổi .Vô tình gặp Hoa Phương cũng đang đi tới .Đã lâu rồi, cậu ta thay đổi không nhiều.Ở trường vẫn được coi là hoa khôi
- Linh Hân ,cậu sống ở đây sao? – Hoa Phương nhìn quanh
- Ừ. Mà sao cậu lại ở đây?
- À. Tớ muốn qua nhà ngoại anh Minh Yên
- Sao cậu lại qua đó?
- Qua nhà bà ngoại tương lai không được hay sao?
- Cậu và anh Minh Yên. . . – Lin ngập ngừng
- Đúng vậy. Các cậu có lẽ ngạc nhiên nhưng chúng tôi quen nhau được 2 năm rồi
- Nhưng cậu và anh Vyl không phải là sắp đính hôn sao?
- Vớ vẩn. Cậu nghĩ gì mà anh ấy đồng ý đính hôn với tôi. Mà đúng ra thì tôi cũng chẳng đồng ý với ý định đính hôn mà ông nội nói đâu. Tôi đâu phải đứa ngốc như Bảo Uyên .Tôi đồng ý lấy anh ấy để ngày ngày nhìn anh ấy đi ngoại tình với Bảo Uyên ư? Buồn cười thật! – Hoa Phương nói giọng thờ ơ
- Vậy . . .chuyện đó đã hủy rồi sao?Puny chưa biết .Cậu ấy vẫn rất buồn!
- Em phải đi nói với Puny – Lin nhanh nhảu quay sang nói với Zita
- Từ từ đã. Hôm nay Vyl trở về rồi. Anh nghĩ chuyện hiểu lầm để hai người đó tự giải quyết thì hơn. Anh muốn gặp mẹ em!
- Gặp mẹ em làm gì?
- Ra mắt ! – Zita nói rồi khoác vai Lin kéo đi
Vẫy tay chào, Hoa Phương cũng bước đi rất nhanh!
* * *
Puny cứ đi đi lại lại quanh nhà và quyết định là sẽ ra tiệm bánh làm gì đó. Thật ra chỉ là cô muốn gặp anh! Vừa đến nơi thì đúng như cô nghĩ, Vyl vẫn đứng đó.
Cô cố nén lại cảm xúc để lướt qua anh. Đương nhiên, anh kéo tay cô lại, giọng có pha sự phiền não và mệt mỏi:
- Bảo Uyên, em nghe anh nói đi
- Không có gì cả. Anh về đi !Em chỉ qua đây giúp mẹ dọn lại đồ thôi!
- Em rõ ràng dối anh
- Mặc kệ anh nghĩ gì. Chúng ta đã kết thúc . Anh tưởng sau 2 năm anh quay lại thì mọi thứ sẽ như cũ sao?! Chấm dứt rồi!
Cô nói đúng. Anh giờ đây dù có yêu tới đâu cũng là kẻ độc ác. Làm sao mà quay lại một cách đơn giản như thế! Nói quay lại là quay lại nổi sao? Anh quá ngốc rồi!
Không ai lên tiếng, Puny bỏ đi vào trong tiệm bánh, anh cũng quay người bước vào trong xe suy ngẫm gì đó rồi phóng đi! Puny nhìn theo trong lòng cô vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc! Hai thái cực tình cảm xen lẫn làm cô choáng váng và bâng khuâng!
***
- Chị Đậu ngốc
Puny liền nhìn vẻ khó chịu khiến em Lin ngập ngừng. Vụ giao kèo hiển nhiên Puny thắng nên nó cũng không dám ho he thêm!
- Chị Uyên, anh bạn trai chị ngày nào cũng đứng ngoài kia là thế nào? – Em trai Lin vừa ăn bánh vừa nhìn ra ngoài cửa kính
Puny nhìn theo phía đó, là Vyl! Quả thực từ khi trở về ngày nào anh cũng tới đây đợi cô về. Mấy lần cô cự tuyệt anh cũng không tức giận mà chỉ im lặng. Anh làm vậy cô thật không hiểu!
- Tý nữa về thì cầm cái ô này ra cho anh ấy. Nói là ô của em, rõ chưa?
Nhìn trời gió như vậy thể nào cũng mưa, mà anh cứ đứng vậy. Cô sợ anh bị nhiễm mưa. Thế mới hiểu sao cô lại chẳng thể quên anh. Vì không khi nào cô quyết định quên cả!
Giả tạo, giả dối, ngụy biện!
Cô chưa từng muốn quên anh. Trái tim này chưa bao giờ ngừng yêu anh cả!
Thằng bé nghe lời Puny làm y vậy sau khi đi về. Tất nhiên anh biết rõ là Puny bảo nó làm thế!
- Cầm mang về đi – Vyl lên tiếng rồi trả chiếc ô cho nó
- Haiz. Mặc kệ chị Uyên và cả anh nữa. Em để lại chỗ cũ đỡ phiền
Nói xong, thằng bé mang cái ô vào để trên giá treo ngoài cửa tiệm và đi về nhà. Vyl biết cô bé ấy còn quan tâm anh, nếu vậy, anh nhất định chờ đến khi cô ấy đồng ý nghe anh nói…mọi điều!
Thực ra nếu cả hai vẫn còn tình cảm thì anh nghĩ hoàn toàn có thể quay lại
Một lúc sau thì Kì Long tới!
Anh ta nhìn thấy Vyl thì rất bực. Lần ấy là anh từ bỏ vì nghĩ cả hai sẽ hạnh phúc, Vyl sẽ chăm sóc cô bé ấy, cả hai còn yêu nhau như thế! Ai ngờ Vyl bỏ đi rồi để mặc Puny đau khổ còn mình đi đính hôn với người khác! Tệ thật
- Tôi hiểu sai về cậu rồi sao? Cậu đã làm gì vậy? Tôi từng nói nếu cậu dám đối xử tệ với cô ấy tôi sẽ không tha. Giờ thì cậu đừng hòng quay lại. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy
- Tùy cậu nghĩ.Tôi sẽ làm những điều cần làm – Vyl chẳng quan tâm
Anh thoáng nghĩ nếu Puny đau khổ vì anh thì anh cũng mong cô quên anh đi và chấp nhận tình cảm của Kì Long. Nhưng cô ấy rõ ràng còn yêu anh như vậy…không bao giờ anh lại để cô thích kẻ khác!
- Cậu sắp đính hôn với người khác còn có thể đem cô ấy ra làm trò đùa vậy à? Tôi không thể để Bảo Uyên ở bên cạnh cậu được
- Người khác? Ngoài Bảo Uyên ra tôi không còn người khác!
- Vậy sao? Cô ấy biết cậu sắp đính hôn với người khác. Cậu còn chia tay vì lí do đó đúng không? Loại người như cậu không đáng để cô ấy suốt 2 năm qua yêu thương!
- Vyl, anh về đi! Đừng ngày nào cũng ở đây. Em không quan tâm anh đâu. Kì Long, chúng ta về thôi – Puny lên tiếng cắt ngang
Cô vừa đi được nửa bước anh liền cầm tay cô níu lại:
- Em đừng nói dối nữa!Em chắc chắn yêu anh, Bảo Uyên!
- Em yêu anh nhưng là đã từng
Cô cứ thế đi mang theo nước mắt lăn dài trên gò má. Người đi bên cạnh dù rất muốn lau đi giọt nước mắt ấy nhưng anh biết mình là người thừa. Đúng. Anh không hề có trong tim cô thì làm sao làm cô hạnh phúc!
Kì Long khẽ thở dài, cả hai đi cùng nhau mà mỗi người một suy nghĩ. Về đến nhà, Puny lại mỉm cười chào anh
- Xin lỗi vì…
- Ừ. Em không cần nói câu đó nữa đâu. Anh thuộc lòng rồi
- Kì Long, em nghĩ chúng ta….
- Cả câu đó nữa. Chúng ta làm bạn được mà. Đừng cảm thấy có lỗi vì tình yêu vô tội
- Cảm ơn anh vì tất cả – Cô cuối cùng chỉ nói được câu đó
- Em sẽ đi gặp cậu ta chứ?!
- Sao phải gặp. Em…em không quan tâm!
- Em không biết nói dối gì cả. Đồ ngốc. Anh nên về thôi, tạm biệt
Có lẽ anh nên từ bỏ. Từ bỏ vì yêu cô!
Thì ra cũng có một tình yêu được gọi là buông tay
Kì Long vừa đi khỏi Puny đã cảm thấy chân mình đúng là không thể bước vào nhà. Bởi lí trí bắt nó phải đi gặp Vyl. Cô chẳng lẽ lại kiếm cớ để đi ra đó sao?
Cuối cùng thì giờ cô cũng đang đứng ở nơi mình vừa rời đi!
- Em…em chỉ đến đây… – Puny lên tiếng khi chạm phải ánh mắt của Vyl
- Em chỉ đến đây gặp anh?
- Không. Em tới đây vì mẹ thôi. Ai quan tâm tới anh
- Bảo Uyên. Mẹ bảo con về nhà mà còn đứng đó hả? – Tiếng oang oang từ trong cửa tiệm vang đến tai cả hai
Không biết là cố ý hay không nữa. Cô vừa mới dứt câu thì mẹ lại phá hỏng nó. Puny ngước lên nhìn anh, anh lại cười. Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Cô cứ nhìn anh như vậy cho tới khi anh kéo tay cô đi một mạch
Mở cửa xe, anh đợi cô ngồi vào mới yên tâm nhưng cô bất cần chẳng thèm thắt dây an toàn làm anh lại phải vòng sang thắt giúp cô. Mùi hương ấy vẫn không thay đổi. Nhưng cô phải kiên định thế là cố gắng không bận tâm. Suốt cả quãng đường, cô chẳng nói năng gì chỉ trầm lặng nhìn ra ngoài cửa xe
Trời mưa nhanh thật, vừa rồi còn tưởng sẽ có nắng chứ! Cô cứ nhìn mưa rơi mà kỉ niệm ùa về. . .
Trong cơn mưa, cô bướng bỉnh chạy đi vào lúc đêm muộn chẳng thèm có một chút sợ hãi , cuối cùng anh phải đưa cô về. . .
Trong cơn mưa, bóng tối và gió gào thét, cô cùng anh ở căn nhà cũ ,cô không quan tâm gì hết chỉ ôm lấy anh để bản thân không sợ. . .
Trong cơn mưa, anh và cô ở gần thế này nhưng lại có cảm giác quá xa vời
Suốt 1 tiếng mà Puny vẫn không hề có chút thay đổi. Cô bé vốn không phải người ít nói nhưng cô đang nhẫn nhịn. Từ nãy có thể anh không biết nhưng cô đã khóc đến 3 lần.Vyl không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa, anh lạnh lùng lên tiếng:
- Xuống xe
Cuối cùng cũng như thế. Anh làm sao mà chịu đựng được một đứa như cô. Puny gạt nước mắt mở cửa xe định bước ra thì anh từ khi nào đã đứng ngay trước mặt cô
- Bỏ em ra – Cô lên tiếng
- Anh muốn nói chuyện
- Chẳng có gì để nói hết – Cô chạy vụt đi
Hết cách với cô bé cứng đầu ấy, anh nhìn theo rồi cũng chạy đuổi theo cô. Nếu tiếp tục nhẹ nhàng nữa có lẽ anh sẽ mất cô mãi mãi bởi cái tính cứng đầu ấy.Anh nhấc bổng cô lên mặc sự giãy nảy của cô.Đặt cô vào ghế sau xe, anh phải giữ mãi cô mới thôi làm loạn
- Em thật sự không còn tình cảm với anh sao?
Ánh mắt ấm áp ấy khiến tim cô bé như nghẹn lại, đau đến không thể thở nổi nữa. Cô yêu anh ,chính vì yêu nên chờ đợi anh suốt bao năm qua. . . Còn anh thì sao, anh chuẩn bị đính hôn với người ta mà còn có thể kéo cô ra đây nói chuyện. Anh định nói chuyện gì chứ? Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi!
- Một chút cũng không – Cô đáp
- Anh không tin – Vyl nắm chặt vai Puny như không thể tin vào điều này
- Anh đừng như thế. Em đã thích người khác cũng như anh sắp đính hôn với người khác rồi ! Chúng ta có gì khác nhau?
- Khác. Ngoài em ra anh sẽ không lấy bất cứ ai !
- Hừ. Vậy mà anh sắp cùng người ta đính hôn rồi
- Em đừng cố chấp nữa. Anh sẽ không lấy cô ta
- Anh nghĩ em tin anh sao? Em cho anh biết ! Anh cho dù còn tình cảm cũng
nên dẹp bỏ đi. Chuyện của chúng ta bây giờ chẳng còn gì hết
Vyl ôm chặt lấy Puny, cô bé ấy thật cứng đầu, thật khiến anh mất bình tĩnh, thật khiến người ta đau lòng !Không đợi cô phản kháng, anh cúi xuống dành cho cô một nụ hôn. Đây chính là minh chứng cho tình yêu của anh dành cho cô suốt bao năm qua. Là nụ hôn của thương nhớ, dằn vặt, đau đớn và cả tình yêu sâu đậm
Cô không hiểu tại sao bản thân lại chấp nhận nụ hôn ấy, dù cho miệng cô nói vậy nhưng trong lòng không sao quên đi được hình ảnh của anh. Vì thế nên, cô đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh. Cô bị đắm chìm trong cảm xúc không thể thật hơn.Nhưng khi nhớ đến chuyện anh sắp đính hôn thì cô lại trở về thực tại
- Muốn anh không? – Anh hỏi
Cô thoải mái đáp:
- Muốn. . .
Anh quá ngạc nhiên trước câu trả lời ấy. Chưa bao giờ Puny có thể trả lời một cách thẳng thắn như thế !Nhưng mà mặc kệ, anh lại định ôm lấy Puny và hôn thì bị cô đẩy ra rất phũ phàng
- Em muốn anh quên em đi
- . . . – Có người tưởng bở nên đã rất bứt rứt
Nói rồi, cô mở cửa xe đi ra ngoài. Trời đã tạnh mưa. Mưa đến cũng nhanh và tạnh ráo cũng thật nhanh. Cũng như ghét nhau đến xương tủy mà lại có thể yêu nhau đến say mê để rồi chia tay chỉ trong nửa ngày. . .
Puny bước đi. . .Trong lòng không khỏi những suy ngẫm đau đớn
Cô nhớ nơi này – Green Parairie
Nó là nơi cô đã từng có kí ức đẹp mà giờ đây nó trong lòng cô chỉ là một câu nói chia tay !
Vừa mới ngồi nghĩ ngợi được một lúc thì Vyl lại gần khoác vai cô , cử chỉ của anh chẳng hề có chút gượng gạo.Cô lùi lại, không muốn bản thân lại bị mê hoặc nữa. Anh chỉ cười nhẹ và nói vu vơ:
- Anh nhờ em một việc được không?
Cô nhìn anh. Anh cũng nhìn cô. Con người này có bao giờ nhờ cô việc gì đâu sao bây giờ lại như thế? Nhưng mà cô vốn dĩ là người có thể tin tưởng được nên cô khẽ gật đầu
- Anh muốn cầu hôn nhưng không biết cô ấy có đồng ý không?
Đó. Cô biết mà. Vậy mà còn nói rằng sẽ không lấy ai ngoài cô. Đúng là đồ giả dối. Cô đồng ý rồi nên thôi, coi như xem anh sẽ cầu hôn người con gái khác thế nào
- Được rồi
- Trong lòng anh, em chính là người đặc biệt nhất. Em tuy rằng không phải là người hoàn hảo nhưng anh yêu em. Anh muốn em trở thành cô gái hạnh phúc nhất. Và muốn được bảo vệ và chăm sóc em cả đời này. Đồng ý lấy anh chứ?
Puny hoàn toàn bị chìm đắm trong từng câu nói của anh. Tại sao lại ấm áp đến thế? Nhưng mà cô lại đau đớn bởi đây không phải dành cho cô
Lẽ nào cô muốn anh cầu hôn cô chứ không phải người khác?
Lẽ nào cô thực sự đã không thể chế ngự tình cảm này nữa!
Trong cô lúc này chỉ muốn một điều đó là cả đời này chỉ muốn một mình anh đeo nhẫn cho cô
- Em. . .đồng ý – Cô nghẹn ngào đáp
Nhưng rồi sợ rằng anh chê cười nên lại vội thêm:
- Em nghĩ là cô ấy sẽ đồng ý
- Anh thì không! – Anh lên tiếng
- Sao lại không? Anh chân thành đối tốt với cô ấy như thế lẽ nào cô ấy không đồng ý
- Nếu cô ấy đồng ý thì sẽ chấp nhận chiếc nhẫn này
- Chắc chắn là cô ấy sẽ đồng ý đeo
Thế là Vyl lấy nhẫn đeo vào tay Puny không chút do dự. Puny vội rút tay lại nhìn chiếc nhẫn trên tay mình
- Sao anh lại đeo vào tay em? Vật này không thể đeo tùy tiện được. Cô ấy sẽ không thích đâu
- Em giả làm người ta thì đương nhiên anh phải đeo cho em rồi
- Vậy khi nào anh cầu hôn cô ấy
- Bây giờ
- Vậy còn đưa em tới đây. Cô ấy mà thấy sẽ không hay đâu. Nhưng cô ấy đâu?
- Cô ấy ở đây
Puny nhìn quanh chẳng thấy lấy một bóng người.Ở đây có mỗi cô và anh chứ đâu có ai khác
- Em không thấy
- Cô ấy ở ngay trước mắt anh
Puny vẫn thẫn thờ không hiểu
- Ngốc ạ, là em đấy! – Anh cười khẽ
- Em . . .là em sao?
- Anh nói rồi cả đời chỉ lấy em
- Vậy mà còn lừa em làm em tưởng. . .
- Em đồng ý lấy anh chứ?
Còn đồng ý hay từ chối gì nữa. Cô chỉ nhìn anh bằng vẻ khó chịu. Anh thừa biết nếu chấp nhận để người ta đeo nhẫn thì đồng nghĩa với việc trao cả cuộc đời cho người đó. Cô không muốn thì vẫn phải đồng ý thôi
Mà dù vậy, cô cũng sẽ không từ chối. Vì chẳng phải cô ở đây để đợi anh trở về sao? Chẳng lí nào cô từ chối mà lại đợi anh!
- Anh thấy em đeo nhẫn trên tay rồi mà còn phải hỏi sao?
Anh vẫn nắm chặt tay cô:
- Anh muốn nghe em trả lời
Cô hít một hơi thật sâu, anh nắm tay cô như sợ cô sẽ từ chối ấy, còn có phần run run. Puny cảm thấy anh thật khác so với lúc bình thường. Anh thường lạnh lùng , vô tâm và có chút ngạo mạn. Vậy mà giờ cứ như kẻ sợ thất bại sẽ đến. Sợ một đứa con gái như cô từ chối. Vừa bẽ mặt, vừa hụt hẫng, vừa đau đớn
Cô cứ nhìn anh mà thầm cười. Bộ dạng đó phải để cả Prince , Lin , Gum nhìn thấy mới phải. Có lẽ cả bọn sẽ bàng hoàng và ngạc nhiên lắm !Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời thôi, cô cơ bản vẫn cảm động trước lời cầu hôn của anh. Dù không được như cô từng tưởng tượng
Cô vẫn hay tưởng tượng đến cảnh cầu hôn mà mình sẽ nhận được
Nào là nhận được nhẫn từ miếng bánh kem trong miệng
Nào là uống hết một cốc nước và dưới cốc là dòng chữ :Marry me
Nào là một bông hoa với chiếc nhẫn ở bên trong
Nào là những chùm bóng bay với chiếc nhẫn được buộc vào , anh sẽ đứng ở trước mặt cô và qùy xuống nói ra những điều ngọt ngào nhất
Cô mơ tưởng thật nhiều, và giờ thì chỉ đơn giản là bị lừa đeo nhẫn
Đó !Đời không như là mơ
Dù thế, đối với cô, chỉ cần là anh thì mọi điều không quan trọng
Anh vẫn là anh
Và cô chấp nhận
- Có người từng nói anh tin tưởng và yêu em. Giờ đây, em cũng muốn nói với người đó
Cô ngừng một chút rồi tiếp tục:
- Em tin tưởng và yêu anh.Em đồng ý
Rồi anh vòng tay ôm lấy cô
Cô chỉ muốn hai người dành cho nhau nụ cười chứ không phải nước mắt. Ở trong vòng tay anh, hơi ấm ấy, mùi hương ấy khiến cô như trở về những ngày trước. Cô nhớ anh rất nhiều, nhiều thật nhiều. Có lẽ, trong lòng cô từ lâu đã không thể thiếu đi hình bóng anh
Hoàng Tử trong giấc mơ thuở nhỏ của cô thực ra đã xuất hiện từ lâu. Nhưng cô không nhận ra, luôn cho anh là kẻ đáng ghét. Mà kì thực, chính vì như thế, cô mới cảm thấy dần dần yêu anh. Anh bước vào tim cô không hoàn hảo như ở trong giấc mơ nhưng sự hoàn hảo không phải là tất cả. Chỉ cần là người cô thực sự yêu thương, cho dù là ai, cho dù có thế nào, hoàn hảo hay bình thường cũng đều không quan trọng. Với cô, tình cảm yêu thương cảu cả hai mới chính là yếu tố tạo nên tình yêu đích thực!
Ở một nơi yên bình, cùng với tâm hồn đồng điệu , hai trái tim cùng một tiếng đập của tình yêu, cùng giao cảm của tâm hồn , sẽ mãi mãi…bên nhau…đến suốt cuộc đời…Vì trái tim của họ…dành trọn cho tình yêu…một tình yêu vĩnh cửu, bất diệt!