Chàng Giám Đốc Hay Quên - Chương 06

Tác giả: Đường Quyên

“Bởi vì anh muốn hôn cậu” tạm thời bảo mẫu Lâu Tranh rất không có khí chất co quắp ngồi ở trên ghế chiếm cứ lấy lãnh khí có gió.
Lê Hiểu Trinh thẹn quá hoá giận ném gối vào bạn.
“Cậu đừng có nói lung tung!”
Liên tục vài ngày, Lâu Dịch đều ép muội muội của mình tới nhà chiếu cố bởi 1 người vì bị thương mà không thể đi được – Lê Hiểu Trinh.
“Hừ! Ta đây còn tưởng rằng có thể ăn được đại tiệc tự tay bồ nấu kết quả nhìn thấy ta rơi vào kết cục gì đây? Trong mắt bà còn có bà mối kiêm đồng minh là ta không?” Nhìn bạn tốt vẻ mặt yêu thương dáng vẻ hạnh phúc, nàng vừa vui mừng lại muốn tức.
Vốn là bạn thân si mê ông anh lạnh lùng của mình chính mình đương nhiên muốn vì nghĩa mà mạnh lực tương trợ! Chẳng những khích lệ nàng về nước dũng cảm theo đuổi tình yêu, còn giúp nàng thăm dò tin tức suy nghĩ cái cách tuyệt diệu lửa gần rơm nữa chứ.
Chỉ là tuyệt đối không nghĩ tới Hiểu Trinh thế nhưng vừa đi nhanh biến mất cũng không biết đường trở về báo cáo một chút, hại nàng cả ngày lo lắng.
Hiện tại tốt rồi hai người bọn họ ngọt ngọt ngào ngào nhưng không biết cảm tạ công thần phía sau bức màn này, còn ép nàng đến đây lao động!
“Lâu Tranh…” Lê Hiểu Trinh bất đắc dĩ nhìn bạn tốt một cách tinh quái lo lắng nàng không biết lại có chủ ý quỷ gì nữa.
“Yên tâm đi! Xem qua thấy các ngươi âи áι như vậy, ta coi như là thêm công đức cũng không thèm so đo chút chuyện nhỏ này.” Nàng hào sảng khoác khoác tay thật lòng chúc phúc bọn họ.
“Chúng ta… thoạt nhìn thật sự rất âи áι sao?” Lê Hiểu Trinh hoài nghi hỏi.
Lâu Dịch cho tới bây giờ không có bày tỏ gì, thái độ của hắn mặc dù có thay đổi rõ rệt nhưng hắn không có chính miệng hứa hẹn qua với mình cái gì, nàng cũng không dám vọng nghĩ ngợi lung tung…
“Van bà! Các ngươi vừa rồi căn bản là như đôi vợ chồng son còn gì! Tôi đều cảm giác thế bà còn hoài nghi ư?” Lâu Tranh không chịu nổi vỗ đầu một cái cơ hồ muốn đem kẻ trì trệ này rung một cái.
Thoáng nhìn cái tình nồng ý mật muốn bà bạn thắt cà vạt, thoáng cái lại ngọt ngào dặn dò “Tôi sẽ sớm một chút trở lại “, hoàn toàn đắm chìm tại thế giới thuộc về hai người trên thế giới, không them cố kỵ chút nào tới bên cạnh còn có một em gái cô độc lẻ loi như vậy còn không tính nói yêu thương ư?
“Nhưng là…” Nàng vẫn có chút nghi hoặc bất an nhưng không biết làm như thế nào hỏi.
“Ai, bà nhất định là đói bụng, bụng rỗng dễ nghĩ ngợi lung tung. Đi! Tôi dẫn bà đi ăn cơm!” Lâu Tranh mắt thấy thời gian đã đến buổi trưa, liền không nói lời nào kéo Lê Hiểu Trinh đem nàng nhét vào trong xe.
Lâu Tranh lái xe nhanh hai người dự định chạy đến khu phía đôn tìm mỹ thực.
“Cơm nước xong đi tới khách sạn lần trước chúng ta đi uống trà chiều đi, bánh ngọt của bọn họ quả thực là cực phẩm trong cực phẩm! Cậu nhất định phải len lén học như vậy chúng ta về sau cũng không cần phải chạy xa như vậy… “
Nói đến một nửa nàng dừng một chút rốt cục phát hiện Lê Hiểu Trinh không yên lòng liên tục nhìn bên ngoài.
Thừa dịp lấy đèn tín hiệu chuyển đổi Lâu Tranh vươn tay tại trước mặt bạn quơ quơ.
“Hiểu Trinh, bà đang nhìn gì thế? Sắc mặt tái nhợt như vậy bà không khoẻ sao?”
Mới vừa rồi còn vừa nói vừa cười như thế nào nhưng bây giờ mặ như bị đả kích lớn thế? Lâu Tranh lo lắng nhìn về phía cửa sổ xe bạn đang vẫn nhìn.
Ngoài đó 1 đôi nam nữ tư thế thân mật sớm đã không thấy bóng dáng, Lê Hiểu Trinh thu hồi ánh mắt, nhịn xuống nước mắt, miễn cưỡng nở ra 1 nụ cười cứng nhắc.
“Tớ không sao cậu không phải là muốn đi ăn đồ ăn Nhật sao, lại mang mình đi uống trà chiều nữa sao? Chúng ta đi thôi!” Nàng cố làm ra vẻ như không có việc gì thúc giục bạn tốt tiếp tục lên đường.
Lâu Tranh nhức đầu trừng mắt miệng đóng giống như vỏ trai nhìn Lê Hiểu Trinh, hiểu rằng bạn ấy không muốn nói mình dù thế nào ép hỏi cũng vô ích.
Chỉ là bạn ấy rốt cuộc nhìn thấy cái gì?
Lâu Dịch cánh tay vòng tại vai Hàn Chỉ Trừng ôm lấy nàng…
Đột nhiên, bọn họ phát hiện đứng ở phía sau nàng lại quay lại chậm rãi hướng gần nàng đến Lê Hiểu Trinh cảm thấy hô hấp của mình cơ hồ muốn thắt lại…
Trên mặt bọn họ dào dạt hạnh phúc, vui sướng nở nụ cười, thỉnh thoảng trao đổi hành động thân mật dỗ ngon dỗ ngọt. Lúc đi qua nàng Lâu Dịch bỗng dưng dừng bước lại như trước kia vỗ nhẹ nhẹ đầu của nàng, dùng ngữ điệu ôn nhu tàn khốc nhất mà nói “Cô chỉ là muội muội của ta luôn là như vậy.”
Chỉ là ngắn ngủi một câu nói lại có thể đem nàng vào rơi vào địa ngục.
“… Như vậy anh tại sao phải đối với em tốt như vậy, tại sao phải dùng ánh mắt như vậy nhìn em, còn nói những lời nói kia làm em hiểu lầm?” Cắn răng đè nén nước mắt muốn trào ra nàng nắm chặt ống tay áo của hắn không để cho hắn đi.
Nàng không cam lòng… không cam lòng giấc mộng đẹp của mình dễ dàng tan vỡ…
Đúng vậy mình không nên vọng tưởng, không nên hiểu lầm, nhưng nàng không cách nào dừng lại. Kỳ thật nàng rất có lòng tham lấy được một chút thương yêu căn bản không có thể thỏa mãn yêu cầu 3 năm mong ước, nàng muốn là toàn bộ!
Lâu Dịch lạnh lùng nhìn nàng.
“Cô không biết sao? Cô luôn bày làm ra một bộ mặt khiến người ta thương yêu, đáng thương tôi bất quá là bố thí một chút đồng tình mà thôi, cô không cần phải tự mình đa tình!”
Hắn lần này máu lạnh tuyệt tình mà nói làm cho Lê Hiểu Trinh khiến cho toàn thân máu thoáng chốc đông lại, nàng bị hắn thô lỗ hất tay nàng ra, ôm chặt lấy Hàn Chỉ Trừng nghênh ngang rời đi…
“Không cần phải bỏ lại em… “
Nàng thét chói tai đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, trừng mắt nhìn căn phòng trong bóng tối, rốt cục ý thức được vừa rồi chuyện phát sinh tất cả đều là mơ…
Thiếu một đoạn

Nói xong nàng tránh ra sự kiềm chế của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất thoát đi bên cạnh hắn, hướng vào trong phòng mình khóa trái cửa…
Lâu Dịch vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi không có đuổi theo.
Vừa vào đến trong phòng Lê Hiểu Trinh liền nặng nề bổ nhào ngã xuống giường, không cách nào đình chỉ rơi nước mắt. Nàng nghĩ, từ nay về sau Lâu Dịch đại khái sẽ không còn để ý nàng chăng? Có lẽ còn có thể thẹn quá hoá giận mà đem nàng đuổi ra khỏi cửa Lâu gia…
Sớm biết rằng ngàn dặm xa xôi trở lại Đài Loan tìm hắn lại rơi vào kết cục này nàng thà ở lại Nhật Bản tiếp tục cộc sống tương tư đơn phương cũng tốt hơn thừa nhận nỗi đau hiện tại!
Bỗng dưng điện thoại di động đột nhiên vang lên, nàng nén khóc đón nghe.
“A lô?” Tâm tình vô cùng sa sút làm cho nàng ngay cả ý muốn che dấu cũng không có.
“Làm sao vậy? Là ai dám trêu công chúa của anh khổ sở?” Đầu bên kia điện thoại nam nhân dùng giọng nói dễ nghe nói:
“Sinh nhật vui vẻ… Trinh Trinh.”
“Trạm ca…” Nghe thấy giọng nói quen thuộc ôn nhu kia làm cho Lê Hiểu Trinh thể hiện ra yếu ớt của mình.
“Em rất nhớ anh…”
Lê Trạm nhẹ khẽ cười nói: “Thật hả? Như vậy trùng hợp anh hiện tại đang ở Đài Bắc. Nếu như em có tâm tư tổ chức sinh nhật có muốn hay không đến khách sạn cùng anh ăn mừng một chút?”
“Anh…anh chừng nào thì đến Đài Loan ?” Lê Hiểu Trinh bị hù dọa thoáng chốc ngay cả nước mắt đều quên đi, từ trên giường ngồi dậy.
“Anh ở khách sạn nào? Em lập tức đi tới tìm “
Lâu Dịch nổi giận đùng đùng rời khỏi thang máy, mang theo bộ mặt kinh người tức giận tiến vào phòng làm việc, Hàn Chỉ Trừng nhìn hắn khó được khi có vẻ mặt mất đi lý trí.
Hắn nặng nề trên ghế ngồi xuống, cầm điện thoại gọi 1 số quen thuộc
“Lâu Tranh, em có biết Hiểu Trinh có vị hôn phu không?” Nghĩ đến nửa đường xuất hiện 1 tên Trình Giảo Kim, Lâu Dịch nghiến răng nghiến lợi nói. “Hắn là ai?”
Không có chuyện gì không thể có, Lâu Tranh thiếu chút nữa lòi ra.
” Vị hôn phu nào?” Nhưng thông minh như nàng lập tức liền kịp phản ứng.
“Đó là 1 người tại Nhật mà Hiểu Trinh là có một tình cảm như huynh muội, coi nàng như bảo bối, chắc người anh muốn nói là hắn đi!”
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Đang tâm phiền ý loạn vẽ không ra bản thiết kế Lâu Tranh bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ. Vì cái gì đại ca đột nhiên muốn gọi dò xét cái “vị hôn phu” này ?
“Cho nên bọn họ không có đính hôn? Chỉ là bạn bè? ” Kệ hắn khỉ gió cái gì tình như huynh muội hay là cha và con gái, hắn muốn biết đích xác là gì!
“Anh vì cái gì không chính mình đi hỏi Hiểu Trinh? Phí tư thương đúng là rất đắt tiền đó nha!”
Được tiện nghi còn khoe mẽ, Lâu Tranh muốn kiếm tý từ ông anh. Nói giỡn nhưng không có đào ra chân tướng sự tình , thôi kệ bọn họ!
Lâu Dịch lạnh lùng thốt
“Anh cúp máy.” Dù sao hắn đã hỏi ra đápán, nếu đã như vậy cũng không cần phải lại cùng con em tán hươu tán vượn.
“Chờ một chút, anh dám hiện tại cắt đứt cũng đừng trách em không có chuyện gì nhắc nhớ trước anh!” Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện vô cùng trọng yếu vội vàng ngăn cản anh.
“Có lòng tốt nhắc nhở anh một tin tức, hôm nay là sinh nhật Hiểu Trinh đó! Còn có anh có thể cân nhắc đưa quà cho nó, nó nhất định sẽ thật cao hứng…” Nàng cực nhanh dừng máy.
Thì ra hôm nay là sinh nhật nàng! Lâu Dịch sửng sốt nửa giây mới tiêu hóa hết lời của em gái.
Hắn trầm tư thật lâu rốt cục lộ ra phần thắng nắm chắc trong tay nở nụ cười. Đợi xem… hắn nhất định sẽ làm cho nàng thắm thiết hiểu mình quyết tâm theo đuổi nàng!
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, hắn thuận tay đón lên.
Trong loa truyền đến iongj nói của mẹ có chút phấn khích.
“Con trai! Mẹ thiếu chút nữa đã quên nói cho con biết, hôm nay đúng là sinh nhật Trinh Trinh đó! Nghe nói con bé gần đây cũng ở lại Đài Bắc, con nhớ rõ nhất định phải mang con bé đi ăn mừng một trận…”
Bà Lâu còn tại đầu bên kia thao thao bất tuyệt truyền thụ hành trình lãng mạn còn Lâu Dịch lại như mắt điếc tai ngơ, tự mình lâm vào trong suy nghĩ của mình. Trùng hợp như vậy cái vị tiểu thư ”Trinh Trinh ” kia hôm nay cũng sinh nhật?
Trong phút chốc trong đầu của hắn phảng phất hiện lên một chút đoạn ngắn hình ảnh … một cái cô gái trẻ tuổi e lệ thanh tao lịch sự, thân mặc kimônô.
Hắn cố gắng hồi tưởng dung mạo cô gái kia nhưng mà như thế nào cũng nhớ không nổi…
Tám giờ tối một chiếc xe thể thao chậm rãi chạy nhanh tới cửa Lâu gia đại trạch. Lê Hiểu Trinh vẻ mặt nhẹ nhàng, sung sướng còn nam nhân đeo kính kia nâng tay bước ra cửa xe, hai người lưu luyến ôm hồi lâu, nàng mới đưa mắt nhìn vào cửa chính.
Đứng ở lầu hai thư phòng, cửa sổ sát bên cạnh, Lâu Dịch mặt lạnh băng đem một màn này thu hết vào mắt.
Thấy nàng mở ra cửa chính đi về hướng nhà hắn thả ra l rượu trong tay nắm chặt cùng sóng dậy trong lòng chậm rãi bước xuống nhà.
Lê Hiểu Trinh kinh ngạc nhìn nhà tối om, không có mở bất kỳ đèn nào trong lòng đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu. Nàng thấp thỏm bất an mở cửa, vừa mới mở cửa phòng khách liền bị 1 thân hình cao lớn làm sợ hãi kêu lên.
“Anh…” Nàng đang muốn oán giận Lâu Dịch nếu đã ở nhà, vì cái gì không mở đèn, lại lập tức phát hiện trên bàn thủy tinh có ánh nến. Đây là vì nàng chuẩn bị? Lê Hiểu Trinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn sáng quắc trừng mắt mình, vẻ mặt cực kỳ âm trầm không vui.
“Cô còn biết trở về?” Hắn lạnh nhạt nói.
Nàng chột dạ xin lỗi.
“Thực xin lỗi. Anh muốn ăn cơm sao? Tôi bây giờ lập tức đi nấu…”
Rời nhà quá lâu, nàng cùng Trạm ca tán gẫu liền quên thời gian. Nhưng là thân là quản gia cũng đang thời gian làm việc không nói một tiếng liền chuồn ra ngoài, xác thực không nên cũng khó trách hắn tức giận như vậy. Về phương diện khác xung đột buổi sáng, nàng cũng thực đang không có dũng khí đối mặt với hắn, mới vội vã tìm lý do trốn vào phòng bếp.
Nhưng là… nàng tuyệt đối không có lường trước đến khi nàng vừa đi vào liền bị cảnh bên trong hù dọa ngây ngẩn cả người…
Bàn ăn được trải khăn màu trắng tinh, trên đó nhiều món ăn nhìn bày biện rất đẹp mắt, trông rất muốn ăn, còn ngọn nến, băng trong thùng có rượu đỏ.
Chỉ là lúc này món ăn đều đã nguội lạnh, ngọn nến gần hết ngay cả băng trong thùng cũng đều mau tan ra…
Lâu Dịch ở sau lưng nàng đi đến, không nhìn nàng lấy 1 cái. Nàng ngượng ngùng thấp giọng lần nữa nói lời xin lỗi.
“Thực xin lỗi tôithật sự không biết anh sẽ biết sinh nhật của tôi, còn đặc biệt vì tôi ăn mừng…”
Nhưng ngoài ý liệu của nàng Lâu Dịch cũng không phải là vì bị leo cây mà sắc mặt khó xem.
“Namnhân đưa cô về là ai?” Hắn khẩu khí băng lạnh hỏi.
Người đó chắc là vị hôn phu của nàng đi? Hắn cũng tới Đài Loan rồi? Nàng chính là cùng nam nhân kia cùng nhau ăn mừng mới vui mừng đã quên sự hiện hữu của mình ư?
Một cảm giác độc chiếm mãnh liệt độc ở trong người kêu gào lên, Lâu Dịch hai tay khoanh trước иgự¢, sắc mặt quả thực rất khó coi.
Nữ nhân yêu mến bỏ hắn đi với tình nhân, cơn tức này hắn như thế nào nuốt xuống chứ? (L; có nghiệm trọng vậy ko, nhìn kĩ xme hắn là ai cái)
Hắn thấy được? Lê Hiểu Trinh trong lòng một hồi sợ lại vẫn quật cường thẳng tắp lưng.
“Cái này là chuyện riêng của tôi, ai đưa tôi về hình như không có liên quan đến ôn chủ của tôi đi!” Đúng vậy, hắn chứng kiến cũng tốt vừa vặn chứng minh thật sự đã có người trong lòng, hắn cần phải sớm hết hy vọng buông tha nàng không muốn lại đến lôi kéo trái tim của nàng…
Nàng dũng cảm nghênh nhìn hắn thâm trầm mâu quang nhưng là đôi môi nhếch lên lại lặng lẽ tiết lộ nàng yếu ớt. Lâu Dịch hếch lên mày, trong mắt hiện lên một đạo khó có thể lí giải.
” Con thỏ nhỏ ngốc kia em còn không biết sao?” Hắn mang theo nụ cười yếu ớt từng bước một đi về hướng nàng, giọng nói kia khàn khàn, ý đồ mê hoặc tinh thần của nàng.
“Tôi đang đang theo đuổi em…”
Lê Hiểu Trinh bỗng dưng cứng đờ chỉ có thể lẳng lặng thấy hắn càng gần lui lui về phía sau, cho đến khi nàng lui đến bên quầy bar trong nhà rốt cuộc không có đường để chạy.
“Để cho anh theo đuổi em…” Hắn cúi đầu xuống thâm tình thì thầm.
Đang khi hắn môi mỏng sắp ấn lên nàng Lê Hiểu Trinh rốt cục tìm về thanh âm của mình
“Không!” (L: cứ vậy từ chối ả…. ngốc…)
Lê Hiểu Trinh ngồi trên ghế trong phòng khách, lầm thứ 300 hối tiếc câu nói lỗ mãng ngu xuẩn của mình.
Ảo tưởng qua ngàn vạn lần chuyện tình rốt cục đã thực hiện nàng phản ứng đầu tiên lại là cự tuyệt!
Nhưng là Lâu Dịch lại không có tức giận ngược lại đối với nàng tăng gấp bội ôn nhu sủng ái, còn mỗi ngày tặng hoa cho nàng!
Nàng sít sao ôm trong иgự¢ bông hoa kia, ép không được giơ lên khóe miệng vui vẻ. Loại này hoa này nghĩa là “yêu thương” đây! Hắn thật sự đang theo đuổi nàng không phải là chỉ ở trêu chọc nàng để vui vẻ mà thôi!
“Bó hoa kia bà ôm từ buổi sáng đến xế chiều cũng không mệt mỏi à?” Lâu Tranh lành lạnh mở miệng châm chọc cô bạn mặt mũi đang tràn đầy hạnh phúc mỹ mãn.
Lê Hiểu Trinh há lấy miệng, không cam tâm lấy ra bình hoa, đem hoa tại cắm vào bàn ở phòng khách.
“Chỉ là một bó hoa sẽ đem bà vui thành bộ dạng này? Hay là xảy ra chuyện gì mà tôi đây không biết?” Lâu tranh nháy mắt ra hiệu muốn dò hỏi nàng.
“Lâu Tranh tại sao lại hỏi thế hả?” Lâu Dịch đạp mạnh cửa vào nhà cửa, liền chứng kiến màn”bức cung” này.
Thối đại ca hôm nay như thế nào lại tan tầm sớm thế?
“Thật sao! Vây em đây cái bóng đèn này lập tức biến mất là được chứ gì.” Lâu Tranh bĩu môi. Dù sao còn nhiều thời gian, nàng cũng không tin hỏi không ra.
Cuối cùng đuổi đi tiểu quỷ Lâu Dịch còn không có buông ra cà vạt, liền vội lấy từ cặp xuất ra một cái gấu Teddy vẻ mặt khờ ngốc đáng yêu đưa cho nàng.
“Cảm ơn!” Nàng ngạc nhiên mừng rỡ ngọt ngào cười.
“Nó thật đáng yêu em rất thích…”
“Phải không?” Hắn thở phào nhẹ nhỏm.
“Chỉ Trừng ánh mắt không sai.”
Câu nói vô tâm này nói lại đâm trúng chỗ đau của Lê Hiểu Trinh nàng vốn là vui vẻ thoáng chốc bị như không còn.
“Đây là anh cùng Hàn thư ký cùng đi chọn ?” Nàng lầm bầm hỏi.
Mặc dù biết mình bây giờ nhất định lộ ra sắc mặt ghen ghét xấu xí nhưng là nàng thật sự rất để ý quan hệ của Lâu Dịch cùng Hàn Chỉ Trừng!
Nàng thật sự rất có lòng tham chỉ muốn trở thành người duy nhất, không muốn cùng người khác chia sẻ.
Lâu Dịch mâu quang trở nên loé lên, hắn nở lên một cái mỉm cười gợi cảm tà mị.
“Em rất để ý cô ấy? Em đang ở đây ghen sao?”
Nhìn thấy hắn một bộ giễu cợt nét mặt của nàng, Lê Hiểu Trinh phút chốc từ trên ghế đứng lên, giận dỗi mà đem gấu đẩy trả lại cho hắn.
“Tôi không cần!”
Nàng xoay người đi, địn trốn vào trong phòng nhưng Lâu Dịch sao lại có thể cho nàng lần thứ hai từ bên cạnh mình có cơ hội né ra chứ?
Hắn kịp thời túm lấy cánh ta mảnh khảnh của nàng, kéo nàng hướng mình…
Lê Hiểu Trinh không ngờ tới hắn lại đột nhiên bắt lấy chính mình, không đứng vững cả người liền lui về phía sau ngã vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn. Nàng do ngã mà choáng váng, con ngươi lại phát hiện mình thế nhưng gối lên trên đùi của hắn! Nàng luống cuống tay chân giãy dụa muốn đứng lên.
Lâu Dịch nhẹ nhàng theo cơ thể nàng, bưng lấy mặt của nàng thâm tình nói:
“Chỉ Trừng chỉ là thư ký của anh, em mới là cô gái anh nghĩ muốn.” Hắn tại trên môi của nàng ấn xuống một cái hôn, ý đồ lập lại chiêu cũ lần nữa mê hoặc nàng.
“Nói em yêu anh.”
Lê Hiểu Trinh cảm giác máu toàn thân máu đều như ý thức phóng tới đỉnh đầu! Nàng mặt hồng tim đập trong tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình, hắn trầm ổn hít thở cùng nàng hơi thở rối loạn đáp lại
“Không cần phải.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc