"Hắn ko nghe thấy rồi....hoàng tử...."-Nó bất giác way lại....tay nó...đang đc bàn tay hắn níu lại....
Ánh mắt sắc lạnh....hắn đưa nhìn Tuấn...hắn ko biết có chuyện gì đang xảy ra...nhưng hắn đủ biết....mục đích của Tuấn....là gì...
"Em đi đâu vậy?"-Hắn thốt lên.
"...."-Nó ko nói đc gì cả.nó ko dám nói gì,vì bàn tay kia...nó đang bị Tuấn siết chặc...nó muốn bước lại bên hắn...muốn thoát khỏi con wỉ này....
"Hình như có sự hiễu lầm nào ở đây nhỉ?"-Tuấn cười nhếch mép nói.
"Hiểu lầm sao?tôi ko nghĩ thế?"
"Đừng wá tự cao đấy K.VÂN?"-Tuấn giằng giọng.
"Nếu ko tự cao thì hình như đó ko phải là Trịnh Khải Vân này rồi?"-Hắn nhìn Tuấn....như tóe lửa...
Tuấn lộ vẻ tức giận hẳng,nhưng nó thừa biết Tuấn ko dễ chiu thua như vậy....Như sự che lắp...Tuấn đổ hết wuyền wuyết định cho nó...."Vậy em đi theo anh hay cậu ta?"
Nó wả là ko ngờ...Tuấn lại có thể như vậy...nó ko thể từ chối Tuấn...cũng càng ko thể ko đi theo hắn...người nó muốn bên cạnh...muốn đc che chở lúc này là hắn....sao có thể....
Nhưng theo hắn thì tốt cho nó....cứ thử bước bên hắn...nó sẽ hạnh phúc hơn chăng....hắn biết...sẽ tha thứ cho nó...nó và hắn...có 1 tình cảm sâu sắc......
Tuấn nhẹ áp sát tai nó...thì thầm 1 điều...."Cô dám trở mặt tôi....thì đừng mơ tưởng sẽ yên chuyện."
Đúng....nó đã wá mơ mộng...no biết rằng...dù mong chờ điều gì...thì mọi chuyện sẽ ko như nó nghĩ....ko dễ dàng gì để có 1 tình yêu....
Ánh mắt hắn nhìn nó...như sự trông chờ....hãy về bên hắn....ko...ko đc nữa...đã wá muộn cho sự way đầu,nó đã lở nhún chân vào bùn.... đã lún sâu hơn...đến nổi ko tháo gở ra đc....
Nó rút tay ra...đưa ánh nhìn xót xa....về phía hắn...nó như ứa lệ....ko đc khóc...nó ko đc khóc...fải mạnh mẽ....mạnh mẽ...
Hắn đứng nhìn nó....ko thể ngờ nó có thể làm như vậy....nó đã ko còn yêu hắn nữa sao....chẳng lẻ...hắn nhìn nhầm....hắn nghe nhầm....nó wá xem thường hắn....
Choàng tay vào Tuấn...nó như 1 con 乃úp bê...muốn lôi,xách đi đâu cũng đc...thật sự nó rất ghét...ghét phải cứ cười nói...vs Tuấn...1con người wá mưu mô...nhưng ko làm tròn nhiệm vụ...Tuấn sẽ ko tha cho...
Nó ko còn wan tâm tới hiện diện và cách hành động của Tuấn...cái mà bây giờ nó chú ý nhất là hắn....tại sao hắn làm vậy chứ?
Chứng kiến hắn đang bá vai choàng cổ người con gái khác...nó ngứa mắt...muốn thiêu ૮ɦếƭ họ...nhưng giờ đây nó đâu có cái wuyền đó....
Hắn vẫn nhìn nó...hắn đang cố khiến nó tức điên len...hắn như 1 đứa trẻ....hắn vẫn còn đợi nó nhiều lắm....hắn ko tin...tình yêu nó đối vs hắn như hạt bụi....
Hai người cứ như trò hề....để cho kẻ thứ 3...đứng nhìn...vừa cười....vừa mãng nguyện...Tuấn...1 con người bí ẩn...ko ai biết Tuấn ngoài cái tên và là con trai của 1 công ty lớn....
Ai cũng nghĩ Tuấn là 1 cậu con trai hiền lành,sự thật ko phải thế...1 cậu bé có wá nhiều tham vọng...bất chấp thủ đoạn nào...chỉ cần có đc thứ mình cần...đương nhiên cậu ta cũng làm cho kì đc....
Nó ko biết nhiều về Tuấn ngoài 1 cái mã....1 cậu bé...sinh ra...đã mồ côi ba mẹ....1 cậu bé sinh ra phải hứng chịu nhiều cái đau khổ....ko ai cảm thông.
Tuấn rất ghét....sự thương hại...và cũng bất cần gì cả?thứ cậu ta muốn là sự trả thù...mà nguyên nhân gây ra là gia đình nhà họ Trịnh....đó là cái định hướng sống còn mà Tuấn luôn đề ra cho bản thân....
Vì vậy...nó đã vô tình là 1 wân cờ...của Tuấn...Nó sẽ ko biết còn những gì Tuấn làm vs nó cho tới khi....những ánh đèn... trong giang phòng tắt vụt....mọi thứ chiềm vào bóng đêm....rồi lại sáng dần....
Mới đó....nó đã thấy chủ nhân của bữa tiệc là Tuấn xuất hiện trên sân khấu....Tuấn đang ngồi trên 1 chiếc đàn piano....và rồi cậu ta trổ tài....1 bản giao hưởng nhẹ...đưa mọi thứ trở nên ồn ào thành tỉnh lặng....
Tuấn đàn nhưng vẫn luôn đưa ánh nhìn về nó....như sự đọi mong....ánh mắt Tuấn lúc xót xa...lung lay....nó ảm đạm...1 nổi buồn khó mà có thể tả...Nó cứ thế thưởng thức....rồi lặng lại....
Ngừng ngay ánh nhìn....Tuấn nở 1 nụ cười nhẹ...tay cầm mic....cậu ta công bố 1 tin mà khiến buổi tiệc xôn xao,....
"Cám ơn quý vị đã đến dự buổi tiệc của tôi!....Hôm nay....tôi mời mọi người đến đây...là để chung vui cho cuộc hôn nhân sắp tới giữa tôi và K.Uyên...."
Vừa nói xong Tuấn đưa tay nhìn nó....nó vẫn ko thể hình dung mọichuyện...nó cứ nghĩ Tuấn sẽ chỉ muốn chọc tức hắn thôi....ko ngờ....
Bàn tay Tuấn đưa về phía nó....bao nhiêu ánh nhìn...bao nhiêu sự chủ ý chỉ dồn về nó....nhưng nó ko wan tâm....Tuấn như 1 vị thần...chào đón nó....1 lần nữa nhờ Tuấn...nó lại có thể bước vào cái thế giới trắng tinh...
Nó nhớ về kỉ niệm trược băng của nó và Tuấn...1 cậu bạn đáng yêu trong mắt nó....nếu....như nó gặp Tuấn sớm hơn....nếu như Tuấn sẽ ko gây ra mọi điều này thì...có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi nhiều....
Nó vẫn đứng nhìn Tuấn ko lay động....1 bầu ko khí nặng nề....wan khách đang nhìn nó...họ trông chờ ở nó 1 cậu...trả lời....
Thất vọng...ko....hối hận...ko...bây giờ nó nói ko vs Tuấn...tất cả chỉ có thế...nó sẽ ko để Tuấn lún sâu theo nó...hãy để nó tự kết thúc mọi chuyện = cái way lưng thay cho lời nói...
"Xin lỗi cậu....tôi ko thể lừa dối bàn thân tôi...."-Nó nói thầm trong miệng...nhưng Tuấn đã biết mọi chuyện...cậu ta ko thể nắm bắt nó đc...vì con chim này...đã có chủ nhân rồi...