CÓ PHẢI ĐỐI XỬ QUÁ TỐT VỚI CÔ RỒI KHÔNG?
Đường Nhật Khanh muốn mở miệng, nhưng lời muốn nói bị mắc ở cổ họng, cô lại mãi không nói nên lời.
Cô phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ phải nói cô muốn tìm người thăm dò tình hình của ba sau đó bị Bùi Duy vô tình nghe thấy? Hay là phải nói lúc cô muốn giật điện thoại lại không cẩn thận vấp ngã, còn đúng lúc ngã vào trong lòng Bùi Duy?
Lời này nói ra bản thân cô cũng không tin, huống chi là Bùi Danh Chính, nhưng đây lại là sự thật, hơn nữa cô không muốn nói sự thật cho Bùi Danh Chính biết.
Thấy người phụ nữ hai má ửng đỏ, sau một lúc vẫn không phun ra một chữ, sắc mặt Bùi Danh Chính càng lạnh lùng hơn, anh trở tay trực tiếp đập 乃út máy lên trên mặt bàn, phát tra một tiếng “Cạch”, trực tiếp kéo suy nghĩ của Đường Nhật Khanh về lại.
Cô cắn cắn môi, nhìn về phía Bùi Danh Chính, lấy lại bình tĩnh nhẹ giọng mở miếng: “Tổng Giám đốc Bùi, là lỗi của tôi, tôi không nên dây dưa không rõ với Phó Tổng Giám đốc Bùi.”
Bùi Danh Chính nhướng mày, nâng mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ, bàn tay trong vô thức siết chặt lại, anh đợi cô một lúc lâu, kết quả cô lại nói một câu như vậy?
“Đây là lời giải thích của cô?”
Đường Nhật Khanh rũ mắt, trực tiếp mở miệng: “Tôi làm sai, không lấy cớ vì mình.”
Bùi Danh Chính lập tức vô cùng tức giận, vốn anh còn đợi một lời giải thích của cô, nhưng không ngờ cô lại không giải thích! Cô như vậy, không phải là trực tiếp thừa nhận giữa cô và Bùi Duy còn có gì đó sao!
Ánh mắt của Bùi Danh Chính bắt đầu gợn sóng, ngầm mang theo tức giận, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, đè nén cảm xúc hỏi: “Vậy hôm nay cô đến tài chính Phú Tài làm gì?”
Bàn tay nắm góc áo của Đường Nhật Khanh từ từ siết chặt lại, vội vàng nâng mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính.
Thì ra, cái gì anh cũng biết.
“Tôi đi tìm Tổng Giám đốc Ngô giải thích, giải thích chuyện ngày hôm qua với ông ta một chút.
Bùi Danh Chính nghe vậy càng tức giận hơn, thái dương nổi lên gân xanh, anh nhếch môi, nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh một lúc lâu, lạnh giọng mở miệng: “Đường Nhật Khanh, có phải tôi đối xử quá tốt với cô, khiến bây giờ cô không coi ai ra gì, coi trời bằng vung không?”
Anh cần cô một mình tự tiện quyết định đi tìm Tổng Giám đốc Ngô à? Bùi thị hợp tác với Phú Tài nhiều lần như vậy, anh sẽ không biết tính tình của Tổng Giám đốc Ngô sao? Tổng Giám đốc Ngô dễ tức giận cũng dễ nguôi giận, nếu ông ta thật sự lòng dạ hẹp hòi chút chuyện nhỏ này cũng để trong mắt, sao có thể quản lý một xí nghiệp lớn chứ?
Ông ta cố tình vì chuyện nhỏ lần này mà tức giận, thật ra chỉ là mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi, hạng mục hai bên bọn họ thảo luận cũng sắp chắc chắn rồi, Tổng Giám đốc Ngô không quá hài lòng với một vài điều khoản lợi ích, cho nên cố ý muốn để Bùi thị lấy lòng mình, rồi thuận tiện đưa ra yêu cầu mà thôi.
Anh bảo Trương Phó gọi điện thoại chính là đang thử Tổng Giám đốc Ngô, xem ông ta có thể dây dưa đến lúc nào, chính là cố ý không tự mình đi gặp ông ta, nhưng không ngờ Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, anh còn chưa sốt ruột, ngược lại Đường Nhật Khanh đã qua đó trước rồi.
Cô vừa đi qua đã thay mặt cho lập trường của Bùi thị, cứ như vậy, Tổng Giám đốc Ngô thuận lý thành chương nói tha thứ cho bọn họ, cũng chẳng khác nào ban ơn cho bọn họ.
Nhưng hết lần này đến lần khác Đường Nhật Khanh không nhìn thấu những chuyện này.
Thấy Đường Nhật Khanh nửa ngày không nói chuyện, Bùi Danh Chính trực tiếp đứng dậy, cất bước đi về phía cô, dừng lại cách cô nửa bước, nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Ngẩng đầu.”
Đường Nhật Khanh từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Bùi Danh Chính nâng tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua tóc mai bên tai cô, bàn tay chậm rãi vòng ra sau đầu cô: “Có phải tôi đối xử với cô quá tốt rồi không?”
Đáy mắt người đàn ông lộ ra lạnh nhạt và xa cách, trong chốc lát khiến Đường Nhật Khanh cảm thấy vừa xa lạ vừa không yên, cô theo bản năng lùi về sau nửa bước, giọng nói yếu ớt không nghe thấy: “Tổng Giám đốc Bùi, xin lỗi. . .”
Lời của cô còn chưa nói xong, eo bị siết chặt, cả người đã bị một sức mạnh kéo về phía người đàn ông. Ngay sau đó, bàn tay lớn giam ở eo cô xoay lại, Bùi Danh Chính ôm cô trực tiếp quay nữa vòng, còn chưa đợi cô phản ứng lại đã bị người đàn ông đẩy về phía sau, cơ thể ngã thẳng về phía bàn làm việc.
Dưới người cô là một chồng tài liệu, nửa người trên nghiêng đi bị đè bên trên, một giây sau, cô cảm giác chóp mũi lướt qua một mùi hương thơm mát, trước mắt tối sầm, môi đã bị lấp kín rồi.
Không cho cô giải thích, không nghe cô nói chuyện, một nụ hôn sâu sắc mà nhiệt liệt, động tác không tính là dịu dàng, thậm chí còn làm đau cô, Đường Nhật Khanh vẫn giữ động tác kia, cảm nhận hơi thở của người đàn ông đang đấu đá lung tung trong miệng cô, mãi không dám động đậy.
Mãi đến khi trong miệng tràn đầy mùi máu tanh, Bùi Danh Chính mới hung hăng buông cô ta, cô nâng mắt, đúng lúc ᴆụng phải hai tròng mắt sâu thẳm đang chất chứa Dụς ∀ọηg của anh.
“Đường Nhật Khanh, vì sao cô hết lần này đến lần khác không nghe lời vậy?”
Bàn tay lớn của Bùi Danh Chính lướt qua иgự¢ cô, chỉ chốc lát đã cởi ra cổ áo sơ mi của cô, khi Đường Nhật Khanh hoảng sợ nhận ra anh muốn làm cái gì, vội vàng vươn một bàn tay đè tay anh lại.
“Bùi Danh Chính, đừng ở đây. . .”
Cửa phòng làm việc không có khóa trái, bất cứ lúc nào cũng có người có thể đi vào, lỡ như nhìn thấy bọn họ ở chỗ này. . .cô nên làm thế nào? Nhà họ Đường đã chịu đựng quá nhiều lời bàn luận ác ý rồi, cô cũng từng bị người ta bôi nhọ, cô hiểu quá rõ sự đáng sợ của lời nói, cô không thể hủy đi bản thân mình như vậy được. . .
Bùi Danh Chính nhìn con ngươi mang theo ánh nước của Đường Nhật Khanh, иgự¢ nóng lên, bụng cũng đột nhiên trở nên ấm áp, anh trực tiếp ôm lấy người phụ nữ, không cho nói nhiều đi về phía sofa.
Anh không muốn, không muốn làm như vậy với cô, nhưng trong đầu lại luôn xẹt qua cảnh khi nãy cô ở cùng Bùi Duy, hình ảnh kia giống như một cây kim đâm thẳng vào lòng anh, đau đến mức khiến người ta sợ hãi, anh muốn không chú ý cũng không được.
“Bùi Danh Chính. . .”
Đường Nhật Khanh vô cùng sợ, hai tay cô túm lấy cổ áo người đàn ông, đè nặng giọng nói nhỏ giọng cầu xin, nhưng lúc này, sao Bùi Danh Chính còn nghe vào được chứ.
Anh phủ bên tai cô, hô hấp nóng bỏng, lời dỗ dành trìu mến vốn đã đến bên miệng, cuối cùng bị anh nuốt ngược trở về.
Tất cả mọi thứ đều thay đổi thành động tác mạnh mẽ và hô hấp nặng nề, Đường Nhật Khanh run rẩy dưới người anh, nhìn cửa lớn có thể mở ra bất cứ lúc nào, trong lòng căng thẳng, nhưng hết lần này đến lần khác cảm giác của thân thể lại không ngừng tăng lên, bốc lên. . .
Cô mềm thành một vũng nước, ngay cả lời cầu xin cũng không nói ra được, chỉ có thề kiềm nén rên rĩ.
Đột nhiên, “cốc cốc!” có người gõ cửa.
Thần kinh của Đường Nhật Khanh trở nên căng thẳng, cơ thể cũng thoáng siết chặt, sắc mặt của Bùi Danh Chính cũng thay đổi theo, tình dục lan tràn nơi đáy mắt bị đè nén lại.
Hồ Nguyệt Như ở ngoài cửa không nghe thấy tiếng trả lời bèn mở miệng hỏi: “Tổng Giám đốc Bùi, tôi đến đưa tài liệu.”
Ánh mắt Bùi Danh Chính trở nên nặng nề, đưa tay trực tiếp cầm đồ gạt tàn thuốc thủy tinh trên bàn trà, nâng tay ném về phía cửa.
Gạt tàn thuốc đập trúng cửa, một tiếng “ầm” vang lên, rơi xuống đất rồi vỡ tan.
Trong nháy mắt, ngoài cửa không còn tiếng động nữa.
Bùi Danh Chính cúi đầu rũ mắt, nhìn ánh mắt nhỏ hoảng sợ của Đường Nhật Khanh, trong lòng rung động, bàn tay to nhẹ nhàng lướt qua trán cô, hai chữ “đừng sợ” đến bên miệng lại sững người không nói ra.
Hơn mười phút sau, Đường Nhật Khanh sửa sang lại quần áo, rũ mắt đứng trước bàn làm việc, tâm trạng phức tạp.
Bùi Danh Chính nhìn người phụ nữ có chút lo lắng bất an, im lặng một lát, vừa mở miệng, giọng nói lại vô thức trở nên nặng nề: “Ra ngoài đi, tự mình kiểm điểm.”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi dưới, chậm rãi xoay người đi về phía cửa, nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh ở trước cửa, do dự một lát, tiện tay cầm lấy thùng rác bên cạnh, xoay người bắt đầu nhặt mảnh vỡ khá lớn trên mặt đất.
“Đường Nhật Khanh.”
Cô vừa mới nhặt hai miếng, phía sau đã vang lên một giọng nói kiềm chế tức giận.
“Nếu cô muốn làm công việc dọn vệ sinh, tôi lập tức bảo bộ phận nhân sự đổi chức vụ cho cô!”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, hai má nóng bổng, cô đặt thùng rác xuống một bên, nhìn thoáng qua mảnh vỡ trên mặt đất, cuối cùng kéo cửa đi ra ngoài.
Cô tiện tay đóng cửa phòng, cất bước đi về phía cửa phòng làm việc của mình, mới vừa đẩy cửa ra đi vào cửa phòng bên kia đã vang lên.
Hồ Nguyệt Như thò đầu ra từ trong phòng làm việc của cô ta, nhìn nhìn Đường Nhật Khanh cất bước đi vào trong, lại nhìn nhìn văn phòng Tổng Giám đôc, ánh mắt u ám.
Trực giác nói với cô ta, quan hệ của Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh chắc chắn không đơn giản!