CÒN CÓ QUAN HỆ NÀY
“Tôi không phải ai cả, nhưng cũng không thể cứ mặc cho người ta bắt nạt.”
Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm Hồ Nguyệt Như, sau mấy giây, dứt khoát xoay người rời đi.
Cô từ thiên kim của nhà họ Đường lúc trước biến thành thư ký nhỏ của tập đoàn Bùi thị bây giờ, học được chịu đựng và khiêm tốn, nhưng sẽ không mặc cho người ta bắt nạt, chỉ cần chạm vào điểm mấu chốt của cô, cô cũng sẽ không nể tình.
Đường Nhật Khanh trở lại văn phòng mới phát hiện máy bàn nhận được mấy cuộc gọi nhỡ, có một số điện thoại gọi tới năm lần, ánh mắt Đường Nhật Khanh hơi dừng lại, tiện tay gọi đi.
Bình thường điện thoại về việc hợp tác gọi đến, nếu không có ai nghe máy, một hai lần sẽ không gọi nữa, đều sẽ đổi một thời gian khác liên hệ sau, số điện thoại này gọi tới năm lần trong vòng mấy phút, nói không chừng là có việc gấp gì đó.
Reo vài tiếng, đầu bên kia lập tức có người nghe máy, Đường Nhật Khanh mở miệng trước: “A lô xin chào, phòng làm việc của Tổng Giám đốc tập đoàn Bùi thị.”
“Xin chào, tôi là trợ lý của Tổng Giám đốc Lưu của công ty Phong Trình, tuần trước Tổng Giám đốc Lưu của chúng tôi hẹn gặp mặt Tổng Giám đốc Bùi, thảo luận hợp tác không tệ, nhưng vẫn chưa chắc chắn, nghe nói Tổng Giám đốc Bùi đi công tác về, Tổng Giám đốc Lưu của chúng tôi muốn hẹn Tổng Giám đốc Bùi gặp mặt nói chuyện.”
Đường Nhật Khanh tiện tay lướt ipad bên cạnh, nhìn nhìn bảng hành trình, thuận miệng đáp: “Tôi hỏi Tổng Giám đốc Bùi một chút, sau đó lại thông báo với anh.”
Cô vừa nói xong, đầu bên kia truyền đến giống nói: “Tổng Giám đốc Bùi có biết! Phó Tổng Giám đốc Bùi nói riêng sẽ chuyển lời cho Tổng Giám đốc Bùi, hẹn gặp mặt ở Bùi thị.”
Đường Nhật Khanh do dự trong chốc lát, nhìn thấy đúng lúc chiều ngày mai có thời gian, bèn tiện tay sắp xếp thêm.
“Được, vậy bên này sắp xếp ba đến bốn giờ chiều ngày mai gặp mặt ở Bùi thị.”
“Được, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh chỉnh sửa lại hành trình một chút, định chờ Bùi Danh Chính trở về đưa cho anh xem qua.
Đảo mắt đã đến giờ làm buổi chiều, Đường Nhật Khanh sắp xếp tài liệu đợi phê duyệt do các bộ phận khác đưa tới lại với nhau, cộng thêm sắp xếp lịch trình trong ngày đưa tới phòng làm việc bên cạnh.
Bùi Danh Chính đã trở về rồi, thấy Đường Nhật Khanh đi vào, ánh mắt lướt qua người cô nhưng không dừng lại quá lâu, sắc mặt vẫn có chút lạnh lùng như trước.
Chắc hẳn vẫn còn tức giận vì chuyện buổi sáng.
Trong lòng Đường Nhật Khanh cứ mãi lo lắng, cô dè dặt đưa tài liệu lên, thăm dò mở miệng: “Tổng Giám đốc Bùi, đây là tài liệu đợi phê duyệt, Tổng Giám đốc Ngô bên kia. . .”
Cô còn chưa nói xong, Bùi Danh Chính đã tiện tay cầm tách cà phê bên cạnh, đặt lên trên bàn: “Cầm một tách cà phê tới đây.”
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, biết người đàn ông nói muốn nghe cô nói những thứ này, đành phải dừng lại như vậy, cầm lấy tách cà phê xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Cô không rõ là tài chính Phú Tài và Bùi thị muốn tiến hành hợp tác cái gì, nhưng nhìn từ phản ứng của Bùi Chính Thành, chuyện này rất là nghiêm trọng.
Cô pha cà phê xong trở lại phòng làm việc, nhìn thấy Hồ Nguyệt Như cũng ở đây, hơn nữa trong tay cô ta còn cầm ipad của cô.
Trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, cất bước đi về phía trước, nhìn về phía Hồ Nguyệt Như, mở miệng hỏi: “Thư ký Hồ, hành trình của tôi sắp xếp có gì không ổn sao?”
Hồ Nguyệt Như nâng mắt nhìn thoáng qua cô, hoàn toàn không có ý muốn trả lời cô, ngược lại nhìn về phía Bùi Danh Chính, nhẹ giọng mở miệng: “Tổng Giám đốc Bùi, tôi thấy hành trình thư ký Đường sắp xếp quá lộn xộn, rất nhiều người không cần phải gặp cô ấy đều đã sắp xếp, cô ấy còn sắp xếp chiều ngày mai sẽ gặp Tổng Giám đốc Triệu của công ty Phong Trình, công ty Phong Tình là bên hợp tác trong hạng mục Phó Tổng giám đốc Bùi phụ trách, cái này không phải cô ấy đang sắp xếp lung tung sao?”
Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày, nhìn về phía Bùi Danh Chính, đang muốn giải thích, ai ngờ người đàn ông đã vươn tay, cầm lấy ipad trong tay Hồ Nguyệt Như.
Anh đảo mắt qua, đáy mắt lóe lên ý lạnh, tiện tay ném ipad qua một bên, nâng tay đè mi tâm.
Thấy phản ứng của anh, Đường Nhật Khanh càng chột dạ hơn.
Chẳng lẽ cô lại làm sai cái gì sao?
Cô cố lấy can đảm, hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Bùi, có chỗ nào không đúng sao?”
Bùi Danh Chính nhìn lướt qua Hồ Nguyệt Như: “Cô nói.”
Hồ Nguyệt Như nhìn về phía Đường Nhật Khanh, đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý: “Cấp cao trong công ty là Tổng Giám đốc Bùi, Phó Tổng Giám đốc Bùi và Phó Tổng Giám đốc Phương đều phụ trách hạng mục không giống nhau, không có liên kết hạng mục rõ ràng, bình thường không tùy tiện nhúng tay vào hạng mục của đối phương, cô sắp xếp gặp mặt với bên hợp tác hạng mục của Phó Tổng Giám đốc Bùi, đến lúc đó lỡ như xảy ra vấn đề gì, trách nhiệm này ai gánh vác? Là Tổng Giám đốc Bùi, Phó Tổng Giám đốc Bùi, hay là cô?”
Đường Nhật Khanh siết chặt tay, cố giữ khuôn mặt bình tĩnh: “Trợ lý của Tổng Giám đốc Lưu của công ty Phong Trình nói với tôi Phó Tổng Giám đốc Bùi bên kia đã nói riêng với Tổng Giám đốc Bùi rồi, cho nên tôi mới. . . . . .”
Hồ Nguyệt Như không chút khách sáo cắt ngang lời cô: “Thư ký Đường, cô là làm việc cho công ty Phong Trình, hay là làm việc cho Bùi thị? Cô không hỏi Tổng Giám đốc Bùi trước đã sắp xếp gặp mặt, ai cho cô cái quyền đó?”
Đường Nhật Khanh siết chặt hai tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hồi, cô nâng mắt, nhìn về phía Bùi Danh Chính, sắc mặt của người đàn ông vẫn bình tĩnh như thường, cũng không có ý muốn mở miệng.
Cô hít sâu một hơi, tiến lên nửa bước, hướng về phía Bùi Danh Chính khom người thật sâu: “Xin lỗi Tổng Giám đốc Bùi, là tôi suy nghĩ không chu đáo.”
Cô cũng không phải tự tiện đưa ra quyết định, mà là cô vẫn chưa kịp hỏi ý kiến của Bùi Danh Chính, ai biết đã bị Hồ Nguyệt Như nhìn thấy rồi.
Cô ngay thẳng đứng dậy, Hồ Nguyệt Như bên cạnh liền cười lạnh mở miệng: “Loại quy tắc căn bản nhất này mà cũng không biết, xem ra thư ký Đường không hề xem kỹ quy tắc văn phòng tôi đưa cho cô rồi.”
Quy tắc văn phòng.
Hồ Nguyệt Như đưa quy tắc văn phòng cho cô lúc nào?
“Thứ ký Hồ từng đưa tôi sao? Sao tôi không có ấn tượng vậy?”
Đáy mắt Hồ Nguyệt Như hiện lên ý châm biếm: “Tôi đặt ở trên bàn cô, e rằng cô hoàn toàn không chú ý tới nhỉ?”
Đường Nhật Khanh còn muốn hỏi thêm nữa, ai ngờ Bùi Danh Chính bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, cô đi xuống đi.”
Đường Nhật Khanh thoáng sửng sốt, nhìn về phía người đàn ông, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh, иgự¢ cô chợt lạnh, lúc này mới hiểu ra, lời này của anh là nói với cô.
“Vâng.”
Đường Nhược Khanh nhếch môi, lui về sau nửa bước, xoay người đi về phía cửa.
Mới vừa đẩy cửa ra, cô đi ra ngoài, còn chưa kịp đóng cửa đã có một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Sư huynh, cuối tuần này là sinh nhật của cô Tần, mấy bạn học bọn em đã nói muốn đi thăm cô, anh muốn đi cùng không.
Cửa “răng rắc” đóng lại, ngăn cản âm thanh còn lại, Đường Nhật Khanh không nghe thấy câu trả lời của Bùi Danh Chính.
Trong lòng cô căng thẳng, suy nghĩ rất lộn xộn, còn có chút ngạc nhiên, không ngờ Hồ Nguyệt Như và Bùi Danh Chính còn có quan hệ này.
Cô đi đến trước bàn làm việc, chợt nghĩ đến những lời Hồ Nguyệt Như nói trước mặt Bùi Danh Chính, cô vội vàng cúi đầu, tìm kiếm quy tắc văn phòng ở trên bàn.
Lật hết một lượt, cuối cùng cô nhìn thấy một tài liệu bìa xanh dương dưới đáy một chồng tài liệu bên góc trái bàn, bên trên có mấy chữ lớn, in năm chữ “quy tắc văn phòng.
Hồ Nguyệt Như để ở đây lúc nào cô cũng không biết, chỉ là không biết là cố ý hay vì sao, tài liệu này đặt ở một góc không để mắt tới, giống như sợ cô nhìn thấy vậy.
Cho dù nói thế nào, lần này thật sự là cô sơ sót, lỗi là ở cô, cô không có gì để nói, mà một ngày sai liên tục hai lỗi, cũng thật sự có chút không thể nói nổi.
Cô mở quy tắc văn phòng ra, bắt đầu xem từ điều thứ nhất, nếu cô đã sai ở chỗ này, lần sai sẽ không thể mắc phải sai lầm giống như vậy nữa, cô tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ được.