SA CƠ THÀNH GÁI NGÀNH
“Mẹ đến chỗ dì Dung của con để tám chuyện chứ không chơi bài, con cứ yên tâm.”
Thấy bà Đường hai lần ba lược cam đoan, Đường Nhật Khanh mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô ăn mấy miếng táo rồi quay về phòng.
Hôm nay, cô giúp Bùi Danh Chính giành được mảnh đất Nam Hải coi như hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, hiện tại cô chỉ chờ đợi nguyện vọng của mình đã dược Bùi Danh Chính đồng ý trước khi đi.
Hiện tại cô chỉ muốn được gặp cha, xem xem cuộc sống của ông ấy trong trại có ổn không.
Ngày hôm sau, tại tập đoàn Bùi Thị.
Sáng sớm đã có một vài tài liệu được đưa tới, Bùi Danh Chính vừa đến công ty đã bắt đầu xem xét tài liệu, phê duyệt tài liệu được một lát thì đến giờ chuẩn bị bắt đầu cuộc họp.
Đường Nhật Khanh đứng cạnh cửa gõ vào cửa ban công, sau khi nghe thấy tiếng của Bùi Danh Chính mới đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Bùi, đây là tài liệu mà tôi rút ra từ những nội dung chính trong kế hoạch dự trù, anh hãy xem qua một chút để lát nữa có thể thuyết trình sơ lượt tại cuộc họp.”
Bùi Danh Chính cầm lấy và nhìn lướt qua: “Được”
Anh quay lại nhìn đồng hồ rồi lập tức đứng lên, cầm tập tài liệu đã được chuẩn bị, sau đó đi ra ngoài: “Thời gian không còn sớm nữa, đi họp thôi.”
Đường Nhật Khanh đã cầm theo máy tính bảng chuẩn bị sẵn sàng theo Bùi Danh Chính rời khỏi văn phòng, đi thẳng đến phòng họp nằm cùng tầng.
Bọn họ một trước một sau vừa rời khỏi văn phòng liền thấy Hồ Nguyệt Như đi tới, Hồ Nguyệt Như thấy Bùi Danh Chính, vội vã khẽ khom người: “Chào tổng giám đốc Bùi, em đang định đưa cho anh một số báo cáo.”
“Cứ đặt trên bàn là được.” Bùi Danh Chính vừa đi vừa hờ hững buông một câu chứ không thèm ngừng lại dù chỉ một giây.
Hồ Nguyệt Như gật đầu rồi nhìn theo Đường Nhật Khanh đang đi sau lưng Bùi Danh Chính, sắc mặt liền tối sầm, cô ta dõi theo bóng dáng xa dần của hai người bọn họ rồi vò nát tập tài liệu trong tay một cách vô thức.
Bắt đầu từ khi nào, Đường Nhật Khanh lại được Bùi Danh Chính coi trọng hơn cô ta?
Hồ Nguyệt Như nhìn Đường Nhật Khanh bước đi uyển chuyển, dáng người thướt tha liền tức giận nghiến răng, thấy hai người họ dần biến mất khỏi tầm mắt, lửa giận trong lòng không chỗ phát tác, đột nhiên từ bên kia có hai trợ lý trẻ tuổi đi tới.
Hai người bọn họ châu đầu ghé tai, ánh mắt bọn họ sáng rỡ như không thể kềm nén được cảm xúc phấn khích và cả hai trò chuyện rất hào hứng, khi đi ngang qua Hồ Nguyệt Như, những gì họ nói vẫn còn vọng lại.
“Tôi đã nói rồi mà! Tại sao lần này tổng giám đốc Bùi lại đưa một người mới chân ướt chân ráo như cô ta đi công tác cùng chứ!”
“Đúng vậy! Thì ra là gái ngành!”
Hai mắt Hồ Nguyệt Như vụt sáng, cô ta vội gọi hai người bọn họ lại: “Hai cô đang nói gì vậy?”
Cả hai cô nàng này đều là trợ lý mà cấp dưới của các lãnh đạo cấp cao dẫn theo, cả hai đều là thực tập sinh, năng lực cũng chẳng hơn ai nên bình thường chỉ làm những chuyện vụn vặt.
Cả hai đột nhiên bị gọi lại nên rất bất ngờ, họ quay lại nhìn về phía Hồ Nguyệt Như, liền nhận ra cô ta là trợ lý thứ hai của tổng giám đốc Bùi nên người nào người nấy đều thay đổi sắc mặt: “Trợ lý Hồ, vừa rồi chúng tôi chỉ tám linh tinh ấy mà!”
Một người vội vã giải thích, người còn lại thì sợ sệt cúi đầu không nói tiếng nào.
“Hai cô đang bàn tán về trợ lý Đường sao?” Hồ Nguyệt Như bước tới nửa bước, thấp giọng hỏi han.
“… Vâng…”
Hồ Nguyệt Như lập tức hứng thú, vội vã hỏi tới: “Cô ta làm sao? Hãy nói cho tôi nghe xem nào!”
Cả hai cô nàng trợ lý nhỏ bé liếc mắt nhìn nhau, thấy Hồ Nguyệt Như hoàn toàn không tức giận mà trái lại còn rất hứng thú nên lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước lại gần: “Trợ lý Hồ, em kể chị nghe chuyện này nhé…”
*
Đường Nhật Khanh đi theo Bùi Danh Chính, mới vừa đi tới cửa phòng họp, thì đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng bàn tán xôn xao.
Bùi Danh Chính cau mày, cất bước đi vào phòng họp, nháy mắt cả phòng liền yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh đứng sau lưng Bùi Danh Chính thấy có không ít ánh mắt nhìn lướt qua người cô khiến trong lòng cô không khỏi khó hiểu.
Bùi Danh Chính nhìn lướt qua những gương mặt trong phòng họp rồi lạng lùng cất giọng: “Sao vậy?”
Không một ai trả lời nhưng biểu cảm của họ thì rất lạ lùng, ngay cả Bùi Duy cũng đang cau mày, sắc mặt cực kỳ nặng nề, bầu không khí rất kỳ lạ nhưng không một ai nói tiếng nào.
Bùi Danh Chính đứng đó một chút rồi cất bước đi về phía chiếc ghế chính giữa, ngồi xuống: “Không có chuyện gì thì chúng ta bắt đầu cuộc họp luôn.”
Đường Nhật Khanh cũng đi tới một chiếc ghế cạnh tường ngồi xuống, cô vừa ngẩng đầu liền thấy không ít người nhìn cô, thấy cô ngẩng đầu tất cả liền giả bộ nhìn sang hướng khác như không có chuyện gì.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều nhìn cô?
Lúc này, Bùi Danh Chính đã mở miệng nói chuyện: “Nhất định mọi người đều đã biết chuyện công ty của chúng ta đã giành được mảnh đất Nam Hải, hôm nay chúng ta hãy bàn một chút về kế hoạch khai thác dự án này.”
Nửa giờ sau, kế hoạch đại khái đều đã được bàn bạc xong xuôi, phòng họp lại yên tĩnh như trước một cách đáng ngạc nhiên, rốt cuộc Bùi Danh Chính cũng nhận ra chỗ khác lạ, anh thảy tài liệu lên bàn, nhìn mọi người, hỏi: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Không một tiếng trả lời.
Bùi Danh Chính dựa vào lưng ghế, đợi vài giây, rồi lập tức nhấn mạnh: “Được, nếu tất cả đều không có ý kiến thì chúng ta hãy chuyển sang giai đoạn tiếp theo.”
Anh ngước nhìn Bùi Duy: “Tất cả hẳn còn nhớ tại cuộc họp lần trước tôi và phó tổng giám đốc Bùi đã đồng ý với nhau một chuyện, anh ta nghi ngờ năng lực của trợ lý Đường, nhưng hôm nay, tôi có thể khẳng định với mọi người rằng, lần này đi công tác, trợ lý Đường đã hỗ trợ rất nhiều, nếu không có cô ấy thì một mình tôi không thể giành được dự án này.”
“Ha ha!” Bùi Danh Chính vừa dứt lời liền có tiếng cười nhạo không lớn cũng chẳng nhỏ cất lên.
Ánh mắt của Bùi Danh Chính tối sầm, nhìn về phía tiếng cười thì thấy Bùi Duy đang nhìn anh ta với vẻ giễu cợt: “Sao vậy, phó tổng giám đốc công ty có ý kiến gì với những điều tôi vừa nói sao?”
Bùi Duy nghe thấy thế liền đứng thẳng dậy, tiện tay cầm tập tài liệu trên bàn đi tới bên cạnh Bùi Danh Chính rồi thảy tập tài liệu xuống bàn, cười khẩy hỏi: “Tôi muốn hỏi, năng lực của trợ lý Đường mà tổng giám đốc Bùi nói là chỉ những thứ này sao?”
Bùi Danh Chính hơi khựng lại sau đó lập tức cầm xấp tài liệu lên, mở ra xem, vừa nhìn lướt qua, sắc mặt liền thay đổi.
Đập vào mắt anh là một bức ảnh, là ảnh chụp Đường Nhật Khanh cùng đi ăn tối với Nguyễn Hùng Mạnh, bên dưới tấm ảnh chụp là một tờ giấy, bên trên tờ giấy in một hàng chữ lớn: “Tiểu thư danh giá nhà họ Đương lưu lạc làm gái ngành, một đêm xuân đáng giá một miếng đất!”
Chỉ trong chốc lát, toàn thân Bùi Danh Chính như bị bao phủ một lớp băng lạnh, anh vò nát tờ giấy cùng bức ảnh chụp trong tay không một chút do dự.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nhìn lướt qua tất cả mọi người và cuối cùng là nhìn vào tập tài liệu trên bàn, xem ra, mỗi người đều được phát một tập nên tất cả đều đã thấy!
Anh kềm nén sự tức giận, gằng giọng chất vấn: “Ai làm?”
Đường Nhật Khanh đang ngồi sát tường ngơ ngác, cô hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, cũng không biết vì sao Bùi Danh Chính đột nhiên nổi giận, cô đứng dậy, cất bước đi đến bên cạnh Bùi Danh Chính, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bùi Duy nhìn cô cười khẩy: “Đường Nhật Khanh, lẽ nào cô còn không biết chuyện tốt đẹp mình đã làm sao?”
Bùi Danh Chính nghe thấy vậy liền xoay người, ánh mắt của anh lúc này phảng phất như có thể Gi*t ૮ɦếƭ người, anh nhìn Bùi Duy, lặng lẽ chặn lại những lời mà anh ta muốn nói.
“Toàn là những lời nói bậy.” Bùi Danh Chính siết chặt tay, gân xanh nổi đầy trên trán: “Ai làm, đừng để tôi điều tra được!”
Đường Nhật Khanh tiện tay cầm tập tài liệu gần đó lên, vừa mở ra xem liền ૮ɦếƭ lặng ngay tại chỗ.
Chỉ một giây sau, trái tim cô ngập tràn sự đau khổ và cay đắng, mặt cô đỏ bừng, thấy ánh mắt cả tất cả mọi người đêu đang dồn về mình, cô chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức, cô vội vã bước ra khỏi phòng họp.