Chàng CEO Của Tôi - Chương 69

Tác giả: Đinh Thiến

HỨNG THÚ VỚI ĐIỀU GÌ?
Khi vào phòng họp Tôn Bân đã chủ động ra chào đón rất nồng hậu. Có lẽ là do ông chủ Chris nên thái độ mà anh ta đối với Đường Nhật Khanh đã hoàn toàn thay đổi. Anh ta rất thân thiện, chu đáo, chỉ thiếu việc chủ động rót trà cho cô.
“Tổng giám đốc Tôn, lần này đến tôi đại diện cho tổng giám đốc chúng tôi. Bên tôi có hợp đồng được phê duyệt từ cục trưởng Nguyễn của cục quản lí bất động sản rồi. Nếu anh không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta có thể tiến hành đàm phán.”
“Đó là điều đương nhiên! Thư kí Đường, cô để tôi xem.”
Tôn Bân xem xong hợp đồng mà Đường Nhật Khanh mang đến xong: “Thủ tục thì không có vấn đề gì nhưng tôi cần phải báo cáo lên cấp trên. Dù sao thì tôi cũng chỉ là người phụ trách. Vì thế mong cô sẽ đợi một lát.”
Đường Nhật Khanh: “Điều này tôi có thể hiểu, công ty nào cũng cần phải có trình tự.”
Tôn Bân gật đầu, anh ta cho trợ lí đem trà lên cho Đường Nhật Khanh và Trịnh Hoàng xong thì rời đi.
Nửa tiếng sau thì Tôn Bân quay lại, hợp đồng đã được thông qua, giờ chỉ đợi bên Đường Nhật Khanh xác nhận nữa là xong.
Đường Nhật Khanh xem tài liệu hai lần, cô xác định không có vấn đề gì rồi mới dùng con dấu của Bùi Danh Chính kí kết hợp đồng.
Sau khi tất cả được hoàn tất Đường Nhật Khanh mới nhẹ nhõm thở dài. Cô thu xếp lại tất cả hồ sơ, tài liệu rồi mới đứng dậy nói cảm ơn với Tôn Bân: “Tổng giám đốc Tôn, hợp tác vui vẻ.”
Tôn Bân: “Hợp tác vui vẻ!”
Đường Nhật Khanh: “Tôi đã liên hệ với phía tài vụ của công ty, ba ngày sau tiền sẽ được chuyển đến.”
“Được, tôi sẽ lập tức thông báo với bộ phận tài chính của công ty.” Tôn Bân đáp.
Tôn Bân đích thân tiễn hai người họ ra sảnh, anh ta khen ngợi Nhật Khanh không ngớt: “Thư kí Đường, cô đúng là nhân tài hiếm có. Lần đó sau khi gặp cô, ông chủ của chúng tôi luôn khen ngợi tài năng của cô. Nếu như ông ấy không phải bay ra nước ngoài bàn công chuyện thì chăc chắn sẽ mời cô đi dùng bữa để nói chuyện.”
Đường Nhật Khanh khiêm tốn đáp: “Tổng giám đốc Tôn quá khen rồi. Có lẽ tôi và ông Chris có duyên với nhau. Lần sau nếu còn cơ hội tôi cũng rất sẵn lòng được cùng ông ấy dùng bữa.”
Tôn Bân tiễn hai người ra cổng, nói thêm vài câu rồi chào tạm biệt.
Cả một buổi sáng bận rộn với công việc nên Đường Nhật Khanh vẫn chưa ăn gì. Cô cùng với Trịnh Hoàng quay lại khách sạn rồi ăn một chút đồ ở phòng ăn.
Trước khi trở lại phòng, Trịnh Hoàng hỏi: “Thư kí Đường, chiều nay cô có lịch gì không? Nếu có việc gì thì cô cứ căn dặn, tôi sẽ đưa đón cô.”
Đường Nhật Khanh không nghĩ ngợi nhiều: “Chiều nay tôi không có việc gì, nhưng buổi tối khả năng sẽ đi dùng bữa với cục trưởng Nguyễn. Làm phiền anh rồi.”
Trịnh Hoàng do dự một lát rồi gật đầu.
Đường Nhật Khanh trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo thoải mái. Cô nghĩ đến mấy ngày nay chưa gọi điện thoại cho mẹ nên liền mở máy gọi cuộc thoại video qua.
Điện thoại tút một hồi lâu đằng kia mới có người bắt máy.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Hình ảnh hiển thị gương mặt của mẹ Nhật Khanh lúc đầu có chút mờ, dần dần mới trở nên rõ. Mẹ của Nhật Khanh liền đổi chỗ ngồi: “Mẹ đang ngồi cùng với mấy người bạn.”
Đường Nhật Khanh cảm thấy kì lạ, cô ngồi thẳng người dậy rồi chăm chú nhìn phía sau lưng mẹ qua màn hình điện thoại, cô thấy chỗ mẹ cô rất ồn.
Đường Nhật Khanh chau mày hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đang ở chỗ dì Dung phải không?”
Trước đây có lần Đường Nhật Khanh đã đến tìm mẹ cô ở chỗ nhà dì Dung nên cô vẫn còn chút ấn tượng. Nhà của họ là một căn biệt thự ba tầng, trên tầng ba là một ban công lớn. Ngoại trừ nhà vệ sinh và ban công thì căn phòng lớn được bày toàn các đồ giải trí như bàn đánh mạt chược, bàn bi a, dàn hát karaok,…
Xem ra đúng là mẹ cô đang ở đó.
“Phải, mẹ ở nhà một mình buồn chán nên đến tìm dì ấy để nói chuyện.”
Nói chuyện?
Đường Nhật Khanh không tin, cô thở dài hỏi: “Mẹ, có phải mẹ lại chơi mạt chược phải không?”
Nhật Khanh biết rõ quy tắc ở nhà dì ta, mỗi lần cược số tiền tương đối lớn. Trước khi đi cô có để lại cho mẹ một ít tiền, nếu trong tay mẹ có tiền thừa thì…
“Không có. Mẹ chỉ đến đây nói chuyện thôi. Con đừng nghĩ nhiều. Công việc của con dạo này thế nào? Có thuận lợi không? Bao giờ con về?”
Mẹ của Nhật Khanh hỏi nhiều để cố ý chuyển sang chủ đề khác. Nhật Khanh cũng không thể tiếp tục truy hỏi, vỗn dĩ giờ đây hai người ở hai nơi khác nhau, cô có muốn cản mẹ mình cũng vô tác dụng. Nói trực tiếp trước mặt bà ấy còn không nghe lọt tai huống chi là nói qua màn hình điện thoại.
“Con ở đây mọi thứ đều rất tốt, có lẽ là qua mấy ngày nữa sẽ về. Mẹ nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Mẹ cô gật đầu liên tục: “Mẹ biết, mẹ biết. Con cũng nhớ mặc ấm vào, mấy ngày nay trời mưa thời tiết trở lạnh rồi.”
Đường Nhật Khanh định khuyên mẹ thì bà nói: “Được rồi, được rồi, không nói nữa, dì Dung gọi mẹ ra uống trà rồi.”
“Được.”
Đường Nhật Khanh vừa nói xong thì mẹ cô đã lập tức cúp máy. Cô nhìn màn hình điện thoại mà lòng nặng trĩu. Trước đây cô không nghĩ rằng mẹ cô lại nghiện mạt chược như vậy, cô nghĩ là bà chỉ chơi vui nhưng ai dè… Xem ra khi về cô phải nói chuyện nghiêm túc với mẹ về chuyện này.
Đường Nhật Khanh nằm lướt điện thoại một lát rồi ngủ thi*p đi.
Cô ngủ được hơn một tiếng thì tỉnh, nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, cô liền dạy thay đồ và uống thuốc.
Dường như Nguyễn Hùng Mạnh vì cô mà đã cố ý đặt một nhà ăn ở gần khách sạn cô ở. Nhật Khanh mặc một bộ váy thoải mái, lịch sự rồi lên đường.
Cùng lúc đó, tại tầng hai nhà hàng Pháp sang trọng của thành phố Nam Hải, Bùi Danh Chính và Lục Thi Linh đang cùng nhau dùng bữa. Bùi Danh Chính trông lạnh nhạt, nhưng ngược lại Lục Thi Linh rất vui. Cô ta uống một ngụm rượu vang rồi mỉm cười nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện: “ Buổi hẹn hôm nay anh thấy như thế nào?”
Sau khi ăn xong bữa trưa thì Bùi Danh Chính đã cùng Lục Thi Linh đi đến câu lạc bộ đua xe mà cô ta bảo. Thái độ của Danh Chính rất thờ ơ, cho dù tốc độ xe có nhanh như thế nào thì vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi. Nhưng ngược lại Lục Thi Linh đứng cạnh anh lại vô cùng hào hứng, mỗi lần xe tăng tốc cô ta lại bám chặt vào tay anh. Sau đó thì hai người họ đi uống trà, đến tối thì đến nhà hàng Pháp này dùng bữa. Tất cả đều đã được xắp xếp hết từ trước, chỉ là Bùi Danh Chính không cảm thấy hứng thú cho lắm, dù sao đối với anh ta đây cũng như một nhiệm vụ.
Bùi Danh Chính chép miệng nói: “Cũng được.”
“Vậy ngày mai anh có bận gì không? Chi bằng chúng ta đi ra bờ biển…”
“Cô Lục.” Bùi Danh Chính ngắt lời. Anh đặt li rượu đang cầm trên tay xuống bàn rồi nhìn Lục Thi Linh nói: “Cô không thấy rằng tôi không hề có hứng thú với mấy việc này sao?”
Trong thời gian ngắn tiếp xúc dường như Danh Chính đã nhìn rõ con người của Lục Thi Linh. Thực chất cô ta chỉ đang muốn thỏa mãn chinh phục đàn ông của mình, cô ta thích cảm giác đàn ông bám lấy cô ta. Vì thế mà khi thấy thái độ lạnh nhạt của Danh Chính cô ta mới thấy thích thú. Trên thực tế Lục Thi Linh đối với anh chỉ là cảm xúc bốc đồng mà thôi.
Lục Thi Linh cúi đầu xuống suy ngẫm. Không lâu sau cô ta lại ngẩng lên mỉm cười hỏi Bùi Danh Chính: “Vậy anh có hứng thú với thứ gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc