ĐÃ ĐẾN LÚC PHẢI THỰC HIỆN LỜI HỨA
Cô nhìn xuống đất đầy thất vọng, liền mở cửa ô tô định lên xe. Cô chưa kịp lên xe thì bỗng có tiếng gọi ở phía sau: “Thư kí Đường?” Đường Nhật Khanh quay đầu lại.
Lục Thi Linh cười nói: “Tôi muốn ngồi ghế sau, cô ngồi trước có được không? Hoặc cô có thể đi xe của tôi.?”
Đường Nhật Khanh do dự rồi nhìn qua xe của Lục Thi Linh, bỗng cô thấy Bùi Danh Chính đang nhìn cô chằm chằm. Thấy vậy, cô mỉm cười: “Tôi sẽ ngồi ghế trước.”
Nói rồi cô lên ghế trước ngồi. Đường Nhật Khanh biết Lục Thi Linh là cố tình gây khó dễ cho cô. Rõ ràng cô ta có xe và tài xế riêng, thế nhưng lại đến tranh chỗ ngồi với mình. Nhưng nói gì đi nữa thì cô ta cũng là người mà Đường Nhật Khanh không nên đắc tội. Dù sao thì việc nhường chỗ ngồi cũng không phải là việc gì quá to tát cả.
Khi Đường Nhật Khanh thắt xong dây an toàn thì Lục Thi Linh và Bùi Danh Chính cũng đã ngồi lên xe.
Xe bắt đầu chạy, Lục Thi Linh dựa vào Bùi Danh Chính: “Hôm nay anh muốn đi đâu? Em đã tìm được một số địa điểm khá thú vị, anh muốn đi câu lạc bộ đua xe, đi công viên cắm trại hay đi đến bãi biển?”
Rõ ràng là hai người họ đang cùng nhau thảo luận về buổi hẹn hôm nay, Bùi Danh Chính lạnh nhạt đáp: “Cô quyết định là được.”
Lục Thi Linh quay lại nhìn anh ta: “Anh nói anh muốn gì để em biết chứ.”
Đường Nhật Khanh ngước lên nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu của xe. Trùng hợp lúc ấy Bùi Danh Chính cũng nhìn lên gương. Đường Nhật Khanh ngại ngùng, vội vàng quay mặt đi.
Khi cô nhìn ra ngoài cửa kính liền nghe thấy giọng của Danh Chính: “Đi công viên cắm trại.”
Lục Thi Linh khẽ mỉm cười: “Anh chắc chứ? Vậy thì tối nay chúng ta sẽ cùng nhau cắm trại qua đêm ở đó, chúng ta có thể cùng nhau ngắm sao đêm…”
“…”
Bùi Danh Chính chau mày, lập tức đổi ý: “Đổi, đi câu lạc bộ đua xe.”
Nghe cuộc trò chuyện ở ghế sau khiến Đường Nhật Khanh cảm thấy bối rối. Cô mở điện thoại ra và xem tin tức mới cập nhật, thế nhưng cô vẫn âm thầm lắng nghe hai người họ.
Không lâu sau đã đến Cục quản lí bất động sản. Lục Thi Linh đã hẹn từ trước, khi họ tới nơi sẽ có người ra đón và đưa họ đến gặp Nguyễn Hùng Mạnh. Thực tế một dự án như này vốn không cần Cục trưởng phải đích thân xử lí. Thế nhưng tình hình của mảnh đất này quá phức tạp, Nguyễn Hùng Mạnh là người hiểu rõ tình hình nên sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Khi tới văn phòng của Nguyễn Hùng Mạnh, họ được chào đón rất nồng nhiệt. Dường như Lục Thi Linh và Nguyễn Hùng Mạnh rất thân thiết nên cô ta nói thẳng vào vấn đề chính.
Nguyễn Hùng Mạnh đưa tay ra hiệu cho trợ lí mang tài liệu đến. Ông ta vừa đưa tài liệu qua vừa nói: “Tôi đã cho người làm sẵn hợp đồng rồi. Mọi người xem qua hồ sơ đi, nếu không có vấn đề gì thì chỉ cần tôi kí tên nữa là xong. Đến lúc đó chỉ cần cầm hồ sơ đến tìm người phụ trách của bất động sản Nam Hải và làm các thủ tục của họ là được.”
Nói rồi ông ta đặt hồ sơ trước mặt Danh Chính: “Anh xem qua đi.”
Bùi Danh Chính cầm lấy tập tài liệu, rồi đưa một bản khác cho Đường Nhật Khanh. Cô đọc lướt qua một lượt và chú ý vào những điều kiện quan trọng, cô muốn xác định chắc chắn rằng hồ sơ không có bất cứ vấn đề gì.
Xem xong Bùi Danh Chính quay đầu lại nhìn Nhật Khanh, cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Tổng giám đốc, tôi thấy không có vấn đề gì.”
Bùi Danh Chính gật đầu rồi nói: “Cục trưởng Nguyễn, chúng ta có thể kí hợp đồng rồi chứ?”
Hợp đồng được in thành ba bản cho mỗi bên, chỉ còn cần công ty bất động sản Nam Hải kí nữa là sẽ có hiệu lực. Nguyễn Hùng Mạnh kí tên dứt khoát rồi mỉm cười chúc mừng Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, chúc mừng anh.”
Bùi Danh Chính đứng dậy, bắt tay với Nguyễn Hùng Mạnh: “Tất cả cũng là nhờ cục trưởng, cảm ơn ông.”
Giờ đây hợp đồng đã được Nguyễn Hùng Mạnh phê duyệt, giờ họ chỉ cần đến công ty bất động sản Nam Hải để làm nốt thủ tục là xong. Lục Thi Linh ngồi bên cạnh hoàn thành tốt vai trò của một nhân chứng.
Sau khi rời khỏi cục quản lí, Lục Thi Linh liền kéo tay Bùi Danh Chính lại: “Em đã thực hiện lời hứa rồi, có phải bây giờ đến lượt anh không?”
Bùi Danh Chính lạnh nhạt nhìn Lục Thi Linh rồi quay lại nói với Đường Nhật Khanh: “Hồ sơ tôi giao lại cho cô, giờ cô hãy cùng Trịnh Hoàng đi đến công ty bất động sản để đàm phán với họ. Xác định không còn vấn đề gì nữa thì hãy lấy con dấu của tôi đóng vào. Xong xuôi thì hãy liên lạc về phía công ty chuẩn bị tiền.”
Anh ta dừng lại một lát rồi nói thêm: “Sau khi kí kết xong thì hãy gửi cho tôi một bản pdf, các thời gian còn lại thì cô hãy tự mình thu xếp.”
Cho mình nghỉ làm để anh ta đi hẹn hò với Lục Thi Linh sao?
Đường Nhật Khanh nhìn vào mắt Bùi Danh Chính hai giây rồi đảo mắt đi: “Những việc còn lại tổng giám đốc cứ để cho tôi.”
“Được, cô đi đi.”
Nghe xong Đường Nhật Khanh liền hít một hơi sâu, tay cầm chặt tập hồ sơ đi về phía thang máy. Phía sau vang lên giọng nói của Lục Thi Linh: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trước có được không?”
“Được.” Giọng Danh Chính lạnh nhạt làm người khác không tài nào đoán ra nổi cảm xúc của anh.
Đường Nhật Khanh rảo bước nhanh rồi lên xe. Trịnh Hoàng đưa cô đến công ty bất đông sản. Mấy phút sau điện thoại của cô bỗng rung lên. Cô vội vã mở ra xem, không ngờ rằng đó là tin nhắn của Nguyễn Hùng Mạnh. Bất ngờ hơn nữa là anh ta muốn hẹn cô đi ăn cơm.
Nguyễn Hùng Mạnh hẹn cô đi ăn có lẽ không liên quan gì đến công việc, nguyên nhân chủ yếu có lẽ là liên quan đến gấm Tô Châu. Lúc nãy chắc anh ta không tiện nói trước mặt của Bùi Danh Chính và Lục Thi Linh nên mới gửi tin nhắn cho cô. Anh ta hẹn thời gian ăn tối đúng lúc khả năng cô đã giải quyết xong công việc. Không nghĩ ngợi nhiều, Đường Nhật Khanh liền đồng ý, cô gửi lại tin nhắn cho Nguyễn Hùng Mạnh rồi tắt điện thoại.
Dự án lần này sắp thành công, theo lý mà nói thì cô phải cảm thấy vui mừng mới đúng chứ, nhưng không hiểu sao cô không thấy vui gì hết. Lẽ nào là do Bùi Danh Chính sao? Sao có thể như vậy, quan hệ giữa cô và anh ta chỉ là quan hệ làm ăn, sao cô lại bận tâm đến anh ta được chứ?
Đường Nhật Khanh liền mỉm cười rồi điều chỉnh lại cảm xúc, xong cô quay lại nói chuyện với Trịnh Hoàng.
Không lâu sau đã đến tập đoàn bất động sản Nam Hải. Đường Nhật Khanh đã liên hệ trước với Tôn Bân, người phụ trách của tập đoàn nên anh ta đã ra trước sảnh đón tiếp cô.
Đường Nhật Khanh xuống xe, Trịnh Hoàng cũng theo sau cô. Đường Nhật Khanh cảm thấy có chút kì lạ, chưa kịp hỏi thì anh ta đã tự lên tiếng giải thích: “Giảm đốc có căn dặn tôi phải đi theo cô để bảo vệ sự an toàn cho cô khi có chuyện không may xảy ra.”
Đường Nhật Khanh bỗng cảm thấy ấm áp, không ngờ rằng Bùi Danh Chính lại là người cẩn thận chu đáo như vậy.
Đường Nhật Khanh liền cười nói: “Vậy anh ấy đi ra ngoài một mình với Lục Thi Linh, anh không lo giám đốc sẽ gặp chuyện bất trắc sao?”
Trịnh Hoàng cười đáp: “Tôi tin là giám đốc có thể đối phó được.”
Có thể đối phó được? Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, vừa nghĩ tới Bùi Danh Chính và Lục Thi Linh thì cô lại cảm thấy có chút khó chịu.