HẸN HÒ VỚI TÔI MỘT BUỔI
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, chầm chậm nhìn về phía Bùi Danh Chính, trong lòng xấu hổ thực sự.
Chuyện này cũng là do cô suy nghĩ thiển cận, nếu như Lục Bình Xuyên không dính bẫy này của bọn họ, nếu cứ đấu cứng đến cùng thì bọn họ sẽ là bên thiệt thòi hơn.
Chả trách đến cuối cùng, Bùi Danh chính vẫn kiên trì nói cô sai, mà đúng là cô đã sai, còn Bùi Danh Chính đem dự trù tất cả những khả năng có thể xảy ra cân nhắc trong đầu.
Bùi Danh Chính nhìn cô gái thẫn thờ trước mặt, hơi nhếch môi: “Thông suốt chưa?”
“Hiểu rồi…” Đường Nhật Khanh do dự, có chút chột dạ không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô đã sai còn không chịu nhận ra lỗi của mình, nhớ lại vừa rồi còn bướng bỉnh cãi lại Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh càng nghĩ càng ngượng, sắc mặt bất giác đỏ lên, lan đến cả hai tai.
“Cho nên, sau này trước khi làm gì, nhất định phải nghĩ cho kĩ chuyện cô làm ít nhất sẽ xuất hiện ba loại kết quả.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, gật nhẹ, lơ đãng ngước mắt, vô tình nhìn thấy yết hầu đang chuyển động của anh, tâm tư có chút loạn.
Bùi Danh Chính chú ý tới anh mắt của cô, vươn tay kéo cô ôm vào trong иgự¢, cúi người hỏi: “Đang nhìn gì?”
Đường Nhật Khanh cảm nhận được thân thể mình dán lên người anh, ở giữa còn không có vải vóc cản trở, lập tức trái tim cô nhảy lên, như nai con nhảy loạn xạ trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Cô chống hai tay lên иgự¢ của Bùi Danh Chính, muốn đẩy anh ra để kéo dãn khoảng cách, nhưng càng đẩy anh lại càng ôm chặt.
Đột nhiên, cô cảm thấy chỗ cổ có hơi ấm, Bùi Danh Chính nhìn xuống, ánh mắt rõ ràng có lửa, anh hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn: “Đường Nhật Khanh, đừng bao giờ dùng ánh mắt ấy để nhìn chằm chằm vào một người đàn ông.”
Vừa rồi lúc cô không chớp mắt nhìn vào yết hầu của anh, anh liền cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể lập tức bùng lên.
“A?” Đường Nhật Khanh không kịp phản ứng, cả người liền bị Bùi Danh Chính bế ngang lên.
Anh ôm cô ra khỏi phòng tắm, đi thẳng tới giường lớn. Lúc này Đường Nhật Khanh mới hiểu ra: “Đừng… tôi…”
Cô chưa bao giờ toàn thân trần trụi được người ta bế tới bế lui như vậy nên giờ khắc này cô xấu hổ đến nỗi chỉ tìm kẽ hở nào đó để chui vào.
Cô được đặt ở giữa tấm ga giường mềm mại, một giây sau, thân thể bị bóng anh bao trùm, ngước mắt lên là đối mặt với cặp mắt thâm thúy sáng ngời của Bùi Danh Chính, hai tay anh chống hai bên cạnh sườn cô, từng đường cơ bắp nổi lên tràn đầy sức mạnh, sẵn sàng chờ hoạt động.
“Bùi Danh Chính…” Đường Nhật Khanh còn muốn nói tiếp thì bên tai như bị bỏng, thanh âm không cho cự tuyệt của anh truyền đến bên tai.
“Muộn rồi.”
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh bị thanh âm trò chuyện đáng thức, cô mở mắt ra thấy bên cạnh không có bóng hình anh.
Đầu óc cô trống rỗng, vừa ngồi dậy liền nghe thấy âm thanh trầm thấp truyền đến cửa.
Cô rời giường, vì quần áo ngày hôm qua bị ướt hết cả nên cô tùy tiện lấy chiếc áo sơ mi của Bùi Danh Chính mặc tạm.
Cửa phòng khép không chặt, để lộ ra một khe hở hẹp hẹp nên khi đi tới cô nghe được tiếng nói chuyện vọng vào.
Cô vốn định đi trực tiếp vào phòng tắm lại đột nhiên nghe thấy giọng nữ quen thuộc: “ Tôi luôn luôn tin tưởng vào cảm giác của mình, tổng giám đốc Bùi, anh là đang muốn từ chối tôi ư?”
Cô nhíu mày, nghĩ nghĩ mấy giây, trong đầu liền hiện ra gương mặt của Lục Thi Linh.
Sao lại là cô ta? Sao cô ta lại tìm đến Bùi Danh Chính làm gì?
Đường Nhật Khanh tiến thêm mấy bước, vừa vặn nghe được Bùi Danh Chính nói: “Cô Lục, hôm qua tôi cùng Phó thị trưởng đã nói rồi, tôi không phải là đào tạo viên chuyên nghiệp, tôi không thể mang cô theo được, mong cô hiểu cho.”
“Tôi không để ý, Tổng giám đốc Bùi, chỉ cần là anh, chuyên nghiệp hay không quan trọng, tôi tin vào cảm giác của mình.”
Đường Nhật Khanh đứng áp tai vào cửa có thể nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Xem ra, Lục Thi Linh là muốn Bùi Danh Chính mang cô ta theo để học hỏi. Nhưng không phải lần đầu tiên gặp mặt Lục Thi Linh đã dứt khoát từ chối sao? Sao bây giờ lại thay đổi chủ ý rồi?
“Thật ngại quá Cô Lục, tôi còn có việc, không thể tiếp tục tiếp cô nữa.”
“Bùi Danh Chính, kỳ thật hôm nay tôi tìm anh là do cha tôi bảo tôi. Anh không phải muốn đến Cục quản lý Bất động sản để làm thủ tục sao?”
Bùi Danh Chính nghe vậy, do dự dừng động tác: “ Hôm qua tôi đã gặp Phó thị trưởng và Cục trưởng Nguyễn. Ông ấy cũng đã nắm được tình hình nên không cần phiền Cô Lục phải đi nữa.”
Lục Thi Linh nhếch môi cười một tiếng, không chút hoang mang nói tiếng: “Không cần đi lại nhiều, hôm nay ba tôi ra công văn, ông ấy không lên tiếng thì cục trưởng Nguyễn cũng không dám ký cho anh. Hôm qua là hôm qua, chuyện làm ăn không thể qua loa được, cho nên ông ấy bảo tôi đi cùng anh. Anh có tin không?”
Bùi Danh Chính đương nhiên tin, đã đi được tới bước này rồi, anh không muốn lại phát sinh thêm bất kì sơ sót nào.
“Vậy làm phiền Cô Lục, tôi đi thay quần áo sau đó sẽ cùng cô đi.”
“Chờ đã.” Lục Thi Linh tiến thêm nửa bước, hướng Bùi anh Chính nở nụ cười nhẹ: “Để tôi đi cùng anh một chuyến cũng không vấn đề gì, nhưng anh cần đáp ứng một yêu cầu của tôi.”
Bùi Danh Chính hơi nhướn mày, trầm giọng hỏi: “Yêu cầu gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Thi Linh nhẹ chuyển động, cười đến sán lạn: “Hẹn hò với tôi một buổi.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, lập tức nhăn mày, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, trầm mặc mấy giây, trong thanh âm lộ ra lãnh ý: “ Cô Lục là đang nói đùa sao?”
Lúc trước anh có nghe qua lời đồn Lục Thi Linh tính tình tùy ý, hay thay đổi, mặc dù tướng mạo xuất chúng nhưng tâm tư khó dò. Nhiều người đàn ông từng chịu thua thiệt trước cô ta, mà bản thân cô ta lại càng chẳng coi tình cảm ra gì. Người ta thay bạn gái như thay áo thì cách cô ta đổi bạn trai cũng như vậy.
Giống như lần trước, cô ta ra đề không giống bình thường, ai cũng không thể đoán ra cô ta muốn làm gì, lần này cũng vậy.
Lục Thi Linh nhướn nhẹ lông mày, thần sắc lại hết sức đứng đắn: “Bùi Danh chính, đúng là tôi thích nói đùa nhưng không phải ai tôi cũng đùa, chí ít lần này tôi rất chân thành.”
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm cô ta một lúc, còn chưa lên tiếng, cô ta lại tiếp tục: “Ba tôi dạo này công việc bận rộn, anh nên suy nghĩ thật kỹ, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau chưa chắc tôi đã đi với anh.”
Nói xong cô ta còn nhún vai tỏ vẻ bất cần.
Hiển nhiên, anh không có đường lui, có thể sớm ngày nắm giữ được mảnh đất kia thì mới bớt được đêm dài lắm mộng. Cho dù là cũng Lục Thi Linh hẹn hò thì sao, anh làm được.
Bùi Danh Chính cuối cùng thả lỏng nói: “Được, tôi đồng ý với cô.”
Đường Nhật Khanh đứng trong phòng nghe được những lời anh nói liền cảm thấy trái tim như bị Ϧóþ nghẹt, một loại cảm giác khó tả nháy mắt dâng trào.
Cô hít một hơi thật sâu, đứng qua một bên, suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Cô biết Bùi Danh Chính đồng ý với cô ta là vì muốn lấy được mảnh đất kia, thế nhưng không hiểu tại sao, vừa nghĩ đến việc anh cùng Lục Thi Linh hẹn hò cô lại thấy rất khó chịu.
Cô tiếp tục hít sâu một hơi, vừa mới ngồi xuống mép giường liền nghe thấy tiếng đóng cửa.
Rất nhanh, Bùi Danh Chính đi tới, nhìn thấy Đường Nhật Khanh ngồi trên giường, đôi mắt trầm xuống: “Dậy rồi à?”
“Ừm.” Đường Nhật Khanh lạnh nhạt lên tiếng, không nói gì thêm.
Cảm giác được sự khác thường từ cô, Bùi Danh Chính như biết được điều gì, anh nhìn về phía cô, nhẹ giọng nói: “Nghe được rồi?”
Đường Nhật Khanh trong lòng thắt lại, âm thầm nắm chặt một góc áo sơ mi, dừng hai giây, cô tỏ vẻ nghi ngờ nhìn Bùi Danh Chính, hỏi ngược lại: ” Nghe cái gì?”