BỮA CƠM TÌNH NHÂN
Tâm trạng của người đàn ông biến hóa rất kỳ diệu, Đường Nhật Khanh vẫn không hiểu sao anh lại giận, nhưng trực giác nói cho cô biết, nếu 5 phút sau cô không ra ngoài, anh chắc chắn sẽ nấu cô lên mất.
Đường Nhật Khanh chạy như bay vào phòng tắm rửa mặt, ra ngoài kéo cửa tủ, liếc mắt nhìn đống quần áo mình mang đi, tiện tay lấy một cái váy trắng mặc tiện nhất, đi đôi giày bệt màu be, cầm lược chải đầu hai cái, rồi bay ra ngoài.
Bùi Danh Chính đứng ở cửa, thấy cô ra ngoài, anh nâng mắt nhìn, hai người nhìn nhau, cùng ngẩn ra.
Ánh mắt Bùi Danh Chính lướt nhìn cô, đáy mắt có chút cảm xúc nói không rõ, nhưng vẻ mặt thì vẫn không có biểu cảm gì thừa thãi.
Anh thẳng người, bước lên phía trước, Đường Nhật Khanh đi theo, cô vừa thở gấp vừa không nhịn được mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Cô đang trong mộng, bỗng nhiên bị gọi dậy, mớ cửa thì thấy gương mặt lạnh như băng, tất nhien là không hiểu gì rồi.
Bùi Danh Chính nhàn nhạt liếc cô, không nóng không lạnh nói: “Không có gì.”
Đường Nhật Khanh tất nhiên không tin, nhưng Bùi Danh Chính đã nói như thế rồi, cô không dám hỏi nữa, chỉ đành im lặng đi cùng anh vào thang máy, vào nhà hàng trong khách sạn.
Bọn họ vừa bước chân vào, đã có một nữ phục vụ cười tươi rói đón chào: “Xin hỏi hai người đã đặt bàn trước rồi đúng không ạ?”
Bùi Danh Chính hơi gật đầu, nữ nhân viên lập tức dẫn họ tới bàn ăn.
Những chiếc sofa cao ngăn cách các bàn ăn, tạo thành một không gian nhỏ, rất riêng tư, trên bàn đặt nến, còn có hoa hồng, có chút cảm giác ái muội không rõ ràng.
Đường Nhật Khanh ngẩn cả ra, thấy nữ nhân vien mời cô ngồi, cô đành cứng nhắc ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cô đã nghe cô nhân viên nói: “Hai anh chị đã đặt bàn cho tình nhân, xin đợi một chút, tôi sẽ bảo nhà bếp đưa món lên ngay.”
Cô ấy nói xong, liền cúi đầu chào Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh, miệng giấu ý cười, sau đó quay người rời đi.
Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh ngồi ở đó, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Đượi đén khi Đường Nhật Khanh tỉnh táo hẳn, cô bỗng nhớ lại sự thay đổi sắc mặt và tâm trạng của Bùi Danh Chính lúc ở trước cửa phòng.
Anh cố ý đợi cô cùng đi ăn, hình như còn đang giận cô dậy muộn, đã thế còn đặt bàn ăn của tình nhân…anh muốn làm gì?
Đường Nhật Khanh nghi hoặc nhìn Bùi Danh Chính, đúng lúc anh cũng đang nhìn về phía cô, đối diện ánh mắt của anh, cô rất nhanh đã đổi đường nhìn ra chỗ khác.
Không phải chứ! Chẳng lẽ anh…có ý với cô?
Nhịp tim Đường Nhật Khanh đập nhanh hơn, suy nghĩ này lướt qua đầu cô, không hiểu sao cô thấy hơi ngại.
Bùi Danh Chính ngồi đối diện thì đầu óc mơ hồ, anh chỉ gọi điện bảo phục vụ đặt bàn hai người thôi, không có ý định đặt bàn tình nhân, chuyện này là sao vậy?
Anh vô tình ngẩng đầu lên, thấy người phụ nữ trước mặt ngại ngùng xấu hổ, hai má hồng hồng, anh nhấc mày, chẳng lẽ…cô ấy hiểu nhầm là mình cố ý đặt?
Đôi mắt phượng dài có ý cười đầy thú vị, Bùi Diệp Châu thẳng lưng, vui vẻ nhìn Đường Nhật Khanh.
Tâm trạng vừa yên ổn một chút lúc này lại không khống chế được, cô ngại ngùng rời ánh mắt, lại không nhịn được mà nói: “Tổng giám đốc Bùi, hai chúng ta ăn bữa này có phải có hơi không hợp không?”
Bùi Danh Chính cười nhẹ: “Cô cũng thấy không hợp à?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, nhìn anh với ánh mắt không ngờ, không hiểu anh có ý gì.
Bữa cơm này là anh đặt, sao anh lại nói không hợp?
Bùi Diệp Châu miệng vẫn cười, nhìn cô, mãi không nói một câu.
Đường Nhật Khanh càng khó hiểu, không kịp hỏi thì bên cạnh có người tới chỗ bọn họ, Đường Nhật Khanh quay đầu nhìn, thấy một nhân viên phục vụ mỉm cười cúi chào họ.
“Ngại quá hai vị, vừa rồi nhân viên phục vụ chỗ tôi có chút nhầm lẫn, hai người vẫn chưa gọi món đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Bùi Danh Chính gật đầu.
Đường Nhật Khanh đối diện ngốc luôn rồi, cô không ngờ thì ra chuyện là vậy, còn tưởng Bùi Danh Chính đặt bàn ăn tình nhân, ai ngờ là nhân viên phục vụ nhầm lẫn, thế mà vừa rồi cô còn đỏ mặt nghĩ bao nhiêu là chuyện…
Đường Nhật Khanh âm thầm cắn môi, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt anh nhìn mình, càng ngại hơn.
Nhưng Bùi Danh Chính lại cứ thích hỏi cái không nên hỏi: “Đường Nhật Khanh , cô vừa nghĩ gì vậy?”
Mặt Đường Nhật Khanh bỗng chốc đỏ hết lên, cô tiện tay mở menu trước mặt, ánh mắt lướt qua đủ loại món ăn, cật lực che giấu chút bối rối của mình.
Tầm nhìn của cô đặt trên menu, tiện miệng gọi vài món với phục vụ bên cạnh, sau đó gấp menu lại: “Được rồi, bằng này đủ rồi, cảm ơn anh.”
Cô tự động bỏ qua những lời vừa rồi của Bùi Danh Chính, giả vờ như không nghe thấy, cũng không đáp lời.
Bùi Danh Chính không tức giận mà lại bật cười, không nhìn cô nữa, gọi vài món rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ.
Phục vụ di rồi, Bùi Danh Chính uống một ngụm trà, nhìn Đường Nhật Khanh : “Tối nay cô định làm gì?”
“Chắc sẽ ngủ sớm một chút.” Đường Nhật Khanh không nghĩ nhiều, nói bừa một câu.
Nhưng Bùi Danh Chính nghe cô nói câu này thì lại nhíu mày.
Nghỉ ngơi sớm? Cô ngủ cả buổi chiều rồi, chẳng lẽ chưa đủ sao?
Chẳng bao lâu, món ăn đã lên đầy đủ, Bùi Danh Chính ăn một miếng bít tết, dặn dò vài câu về công việc sau này: “Chắc chúng ta phải ở lại Nam Hải vài ngày, tranh thủ nắm chắc mảnh đất ấy.”
Tuy Lục Bình Xuyên đã hứa với họ, nhưng dù thế nào cũng chỉ là lời ngoài môi, chỉ khi bên kia giấy tờ đàng hoàng, cuối cùng bọn họ kí hợp đồng với bất động sản Nam Hải, mới nắm chắc trong tay mảnh đất ấy.
“Ngày mai, con gái của Lục Bình Xuyên, Lục Thi Linh sẽ tới gặp chúng ta, mấy ngày này chắc chúng ta phải ở cùng cô ấy rồi.”
Tay cầm dao của Đường Nhật Khanh hơi ngừng lại, nâng mắt nhìn Bùi Danh Chính: “Phó thị trưởng để con gái ông ta đén Bùi thị làm việc không phải sao?”
“Ông ta không nói rõ, nhưng tôi thấy ông ta không có ý này.”
Còn tưởng có thể giải quyết thuận lợi mảnh đất này, ai ngờ lại rước thêm một cục nợ nữa.
Cho dù thế nào, Lục Thi Linh cũng là con gái Lục Bình Xuyên, ít nhiều cũng phải nể mặt người ta, dù là Bùi Danh Chính, cũng phải kiêng kị quan hệ, nhường Lục Thi Linh một chút.
Nhưng không ai biết vai trò của Lục Thi Linh ở đây là gì cả.
Đường Nhật Khanh hơi nhíu mày, trong lòng khó hiểu, cô ở Bùi thị, có một Hồ Nguyệt Như đã đủ dày vò cô rồi, bây giờ lại thêm một người nữa cùng công việc với cô, cô không dám tưởng tượng công việc sau này sẽ thế nào nữa.
Bùi Danh Chính thấy sắc mặt cô không tốt, cười nhẹ nói: “Sao vậy? Sợ bị giành mất bát cơm à?”