CÔ ĐÙA TÔI SAO?
Đầu óc Đường Nhật Khanh phút chốc trống rỗng, toàn thân như bị điểm huyệt, cứ ngồi yên đó, cử động một cái cũng không dám.
Bùi Danh Chính thật quá khó nắm bắt, sự biến hóa trong cảm xúc của anh, tâm trạng yêu thích trong lòng anh, và cả hành động tiếp theo anh sẽ làm, cô hoàn toàn không thể dự đoán được.
Khoảnh khắc mà anh lạnh mặt đứng dậy, cô còn cho rằng anh giận rồi, ngay lúc anh vươn tay ra nâng đầu cô lên, trong óc cô nghĩ đến cảnh tượng anh đang vặn đầu một gã cao to vạm vỡ trong gian này, nhưng ai mà nghĩ đến giây tiếp theo anh tự nhiên lại hôn cô?
“Thình thịch thình thịch”, tất cả những âm thanh chung quanh đều biến mất tăm, trái tim gần như vọt lên tới cổ họng, kể cả các dây thần kinh cũng theo đó mà nhảy nhót bên tai.
Sự bá đạo khác hẳn ngày thường, tuy giây phút này hành động của anh có dùng sức, nhưng lại pha lẫn tinh cảm dịu dàng, Đường Nhật Khanh cảm giác cả người mình đều mềm nhũn, hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cô rồi…
Cả phòng nhu hòa, cảnh xuân vô tận.
Khi Đường Nhật Khanh tỉnh dậy, Bùi Danh Chính đã ngồi ở ban công làm việc, cô khẽ khàng nhỏm người, nhịn cơn đau trên mình, cẩn thận từng chút bò dậy.
Bước vào phòng tắm, cô nhanh chóng tắm rửa, lúc mặc quần áo lên bước ra ngoài, liền nghe thấy Bùi Danh Chính đang mở cuộc họp video.
Anh ngồi trên ban công, chếch về phía căn phòng. Anh nâng mắt, tầm nhìn thản nhiên quét qua người cô, rồi tiếp tục quay lại màn hình máy tính cất lời: “Ngoài những việc đó ra, công ty còn có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng đàn ông, Đường Nhật Khanh nghe ra được là trợ lý bí ẩn kia của Bùi Danh Chính.
“Gần đây phó tổng giám đốc Bùi tiếp đón một vài người phụ trách từ các công ty, về lý mà nói còn gặp mặt vài lão tổng, hình như đã bàn bạc vài hạng mục, tôi điều tra một lượt, phát hiện không ít vấn đề, còn đặt kế hoạch cho mảng mở rộng hoạt động triển lãm bên ngoài của công ty. Vốn dĩ luôn chưa hề xem xét kỹ sân bãi, nhưng phó tổng giám đốc Bùi đã vì hạng mục này mà ký một mảnh đất ngay tại khu phía Tây thành phố, báo giá miếng đất kia không hề lí tưởng, hơn nữa vẫn còn vài vấn đề sót lại…”
Đường Nhật Khanh đứng ở cuối giường, thuận tay lau mái tóc ướt, nghe thấy rõ ràng từng chữ.
Bùi Danh Chính dáng vẻ thờ ơ, mở miệng tiếp lời: “Phản ứng của Phương Vĩnh Thành thế nào?”
“Phó tổng Phương chả có phản ứng gì, ngoại trừ chứng từ trước kia, bây giờ trong tay ông ta chẳng có hạng mục nào, có điều ông ta cũng không gấp gáp, mỗi ngày ở công ty rất nhàn rỗi, hoạt động của phó tổng Bùi ở công ty không nhỏ, theo lý thuyết thì phó tổng Phương chắc cũng phải biết.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, day day hai đầu lông mày, mãi lâu sau không lên tiếng.
Giọng nói từ máy tính lại vọng đến: “Tổng giám đốc Bùi, mảnh đất ở thành Tây có nhiều vấn đề, ngài xem xem có cần bàn bạc lại với phó tổng Bùi, nhân lúc anh ta vẫn chưa ký……”
“Không cần.” Bùi Danh Chính thẳng thừng ngắt lời cậu ta.
“Nhưng mà nếu như ký vào mảnh đất đó, đối với công ty mà nói chính là 乃út sa gà ૮ɦếƭ.”
Giọng điệu Bùi Danh Chính cương quyết: “Không cần, cứ theo cậu ta quyết định, không được gây trở ngại cho bất cứ hành động nào của cậu ta, tất cả mọi việc đợi tôi trở về rồi nói tiếp.”
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Bùi, khi nào ngài quay về Hải Thành?”
“Thêm vài ngày nữa, chưa định sẵn thời gian, cậu chỉ cần báo cáo tất cả những chuyện xảy ra trong công ty với tôi là được, còn lại không cần làm gì cả.”
“Rõ thưa tổng giám đốc Bùi.”
Cuộc trò chuyện của bọn họ lọt vào tai Đường Nhật Khanh không sót một chữ, trong lòng không nhịn được cảm thán, trong một công ty lớn, chỉ là kìm hãm và dây dưa giữa cấp trên với nhau mà đã phức tạp nhức đầu như thế, tựa tựa như phim cung đấu, hao tâm tốn sức, đúng thật không phải nơi mà người bình thường chịu đựng được.
Cô lau tóc, tâm tư sớm đã bay mất tiêu, nửa đầu cúi thấp, cũng hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông đã đứng ở cửa ban công.
Cô cứng nhắc lau tóc, đang âm thầm tính toán xem với IQ của cô vào phim cung đấu có thể sống được đến tập mấy, tự nhiên cảm thấy kỳ quái, khắp người đều không được tự nhiên.
Cô đứng thẳng người, vừa ngẩng đầu liền thấy Bùi Danh Chính đứng nơi ngưỡng cửa, bị dọa nhảy dựng.
Bùi Danh Chính cười như không cười nhìn cô chằm chằm, nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của cô, ý cười trong đáy mắt càng rõ, lại cứ một mực cố ý làm mặt lạnh mở lời hỏi: “Nghe trộm hết cả rồi?”
Ánh mắt Đường Nhật Khanh trốn tránh: “Chưa nghe được gì cả…”
“Chưa ư?” Bùi Danh Chính cất bước, từng bước áp sát cô: “Thật sự chưa hề sao?”
“Chưa hề!” trong lòng Đường Nhật Khanh thoáng hoảng hốt, đỏ mặt phủ nhận, vội vã xoay người muốn bỏ đi.
Bùi Danh Chính vươn tay dài tới, không tốn tí sức nào giữ chặt vai cô lại, sắc mặt Đường Nhật Khanh thoáng đổi, biết chắc chạy không thoát, chỉ có thể chậm chạy xoay người: “Tôi chỉ nghe được một chút…”
Cô ngước mắt, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, nhỏ giọng lên tiếng: “Anh… Anh sợ tôi tiết lộ những điều vừa nghe được ra ngoài sao?”
Cô vừa định hứa một câu rằng mình sẽ giữ kín tuyệt đối, nhưng ai mà biết Bùi Danh Chính đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Cô thử xem.”
“…”
Dù có cho cô mười lá gan, cô cũng không dám nói ra nửa chữ!
Bùi Danh Chính tựa như cố ý, tay nghịch loạn trên đỉnh đầu cô một hồi, mái tóc vốn ướt một nửa liền biến thành một mớ rối tung.
Đường Nhật Khanh nhăn nhó mặt mày, còn chưa kịp mở lời, đã nghe thấy giọng đàn ông lạnh nhạt truyền đến: “Đi sấy khô mau.”
Lại là một mệnh lệnh không thể chống lại, Đường Nhật Khanh hít sâu, ôm lấy khăn lông chạy ngược trở về phòng tắm.
Đợi đến lúc cô sấy khô tóc bước ra từ phòng tắm, Bùi Danh Chính đã thay trang phục chỉnh tề, không đợi cô lên tiếng dò hỏi, anh đã trực tiếp mở lời: “Chờ chút đi thay quần áo, sửa soạn một lát, chuẩn bị đi gặp Lục Bình Xuyên.”
Bùi Danh Chính soi gương cài lại cúc áo sơ mi, tâm trạng anh có vẻ rất tốt, dáng vẻ ôn hòa.
“Lục Bình Xuyên liên lạc với anh thật sao?”
Bùi Danh Chính cài lại cúc áo trên cùng, thuận tay kéo giá treo cà vạt kế bên qua rút bừa một chiếc: “Trợ lý của ông ta vừa mới gọi điện tới, hẹn bữa tối nay.”
Đường Nhật Khanh liếc nhìn chiếc cà vạt hoa văn gợn sóng màu xám bạc trong tay Bùi Danh Chính, nhíu nhíu mày, đi thẳng qua, chọn một chiếc caro xanh sẫm khác, đưa lên cổ áo Bùi Danh Chính so sánh.
“Cái này đẹp hơn, phải không?”
Hoa văn gợn sóng xám bạc quả thực nhìn xa hoa chín canh, nhưng để so sánh với nhau, cái màu xanh sẫm này có phần thuần thục hơn.
Hành động của cô phóng khoáng tự nhiên, không có lấy nửa điểm cợt nhả câu nệ, trái lại động tác của Bùi Danh Chính thì khựng lại.
Anh nhìn chiếc cà vạt xanh sẫm trong tay Đường Nhật Khanh, tiện tay đem chiếc màu xám bạc treo trở lại giá, sau đó hạ mắt xuống chăm chú nhìn người con gái trước mặt: “Cô làm đi.”
Đường Nhật Khanh ngây ngốc, ngước mắt nhìn Bùi Danh Chính dáng vẻ thản nhiên, không nhịn được buồn cười.
Bộ dạng này của anh, thật là giống… một nàng công chúa nhỏ kiêu ngạo.
Đường Nhật Khanh bị ý nghĩ của bản thân chọc cho vui vẻ, vừa cố nén cười, lại vừa vươn tới sửa sang lại cà vạt trong tay.
Bùi Danh Chính cúi thấp đầu nhìn nụ cười vu vơ không rõ nguyên do trên mặt Đường Nhật Khanh, cau mày, anh bước tới một bước, áp sát cô, lạnh giọng hỏi: “Cô cười cái gì?”
“Không có gì.”
Đường Nhật Khanh cô gắng duy trì gương mặt không biểu cảm, nhón mũi chân đem cà vạt vòng ra sau gáy Bùi Danh Chính rồi kéo trở lại.
Đường Nhật Khanh càng không nói thì trong lòng Bùi Danh Chính càng khó chịu, giọng anh lại thấp xuống một chút, bằng mọi giá hỏi ra đáp án: “Đường Nhật Khanh.”
Bùi Danh Chính nhả từng chữ rõ ràng gọi tên cô, Đường Nhật Khanh lại cố tình không nặng không nhẹ túm lấy cà vạt, nhân lúc anh còn khom người, tay nhanh chóng đưa tới thắt cà vạt.
Bắt chéo, quấn vòng, cô nhuần nhuyễn thắt ra một nút cà vạt đẹp đẽ, rồi giơ tay chỉnh ngay ngắn lại nút thắt, sau đó mấy ngón tay thuận theo nút thắt miết xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn, môi vẽ ra nét cười khẽ, lên tiếng: “Không có gì thật mà, chỉ cảm thấy tổng giám đốc Bùi khôi ngô xuất chúng, phong lưu hào hoa thôi.”
Nếu cô mà bảo anh giống công chúa nhỏ kiêu kỳ, Bùi Danh Chính sao có thể tha cho cô chứ?
Thế nên cô dứt khoát thuận miệng chém gió, khen đại vài câu.
Giây tiếp theo, cô liền cảm thấy bàn tay còn đặt trên иgự¢ Bùi Danh Chính chưa kịp thu về đã bị người ta nắm chặt, cô bối rối ngẩng đầu, thẳng tanh đối diện với ánh mắt của Bùi Danh Chính.
Đôi mày Bùi Danh Chính nhíu chặt, hận không thể ăn thịt cô: “Đường Nhật Khanh, cô đang đùa tôi à?”