KẾT BẠN MÀ THÔI
Vốn dĩ Đường Nhật Khanh còn tưởng rằng bọn họ sẽ dẫn cô đi đến chỗ cao nhất của khách sạn lớn Nam Hải. Như vậy chỉ cần cô đi ngang chỗ đông người thì cô có thể thừa dịp cầu cứu, nhưng không nghĩ tới người đàn ông mặc đồ vest đen kia lại dẫn cô đi thẳng qua đại sảnh tầng một, rẽ ngay một khúc quanh đi xuống ngay dưới tầng hầm.
Khiến cho cô càng bất ngờ hơn là dưới lòng đất của khách sạn còn có một tầng, hành lang hẹp dài, hai bên đều là những phòng bao lớn nhỏ, có người đi ra từ phòng bao. Đường Nhật Khanh thừa dịp nhìn mấy lần, đều là những cảnh tượng uống rượu vui đùa náo nhiệt.
Cô hít sâu một hơi, lấy di động ra, mới vừa mở danh bạ ra thì người đàn ông cao to bên cạnh đột nhiên duỗi cánh tay ra Ϧóþ chặt cổ tay cô.
Sức mạnh của gã đàn ông cao lớn kia gần như có thể bẻ nát cổ tay cô. Đường Nhật Khanh đau đến kêu ra tiếng, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Buông ra.”
Người đàn ông cao to buông tay ra, Đường Nhật Khanh đau đến vẩy vẩy tay, nhìn ngấn cổ tay đỏ bừng, sa sầm nét mặt.
Người đàn ông mặc đồ vest đen bình tĩnh nhìn cô chằm chằm: “Cô Đường, tôi khuyên cô vẫn là đừng nên giở trò, nếu cô ngoan ngoãn chúng tôi sẽ đối xử lịch sự với cô, nếu như cô có hành động gì thì cũng đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Đây là giọng điệu uy Hi*p điển hình. Từ lúc sinh ra đến nay đã hơn hai mươi mấy năm, có lúc nào Đường Nhật Khanh gặp qua tình cảnh này chứ. Cô cắn răng nhét điện thoại vào túi xách, im lặng không nói chuyện.
Người mặc đồ vest đen thấy cô không có động tác khác, lúc này mới xoay người đi phía trước dẫn đường. Mà bên trái và bên phải cô là hai gã đàn ông cao to, phía sau còn có một gã xem chừng. Bây giờ cho dù cô có mọc cánh cũng khó thoát.
Đi tới trước cửa phòng bao cuối dãy hành lang, người đàn ông mặc đồ vest đen đẩy cửa bước vào, tiếp theo đó nghiêng người sang một bên ra hiệu để Đường Nhật Khanh đi vào.
Đường Nhật Khanh cắn răng cất bước vào trong, thứ đầu tiên cô thấy chính là một phòng bao rất lớn, bên trong trang trí xa hoa, sô pha đều làm bằng da thật. Trên bàn trà trước sô-pha bày la liệt các loại rượu ngoại, bên cạnh là một bàn đánh bài, trên góc tường bên cạnh còn treo phi tiêu…
Đường Nhật Khanh dừng lại, ánh mắt nhìn người đàn ông trên sô pha, người đàn ông mặc đồ vest đen bước lên trước, cung kính báo cáo: “Cậu Lục, đã dẫn người đến rồi.”
Cô đã gặp qua người đàn ông kia. Lúc nãy tại khu nghỉ ngơi ở đại sảnh chính là anh ta đã nhìn cô chằm chằm.
Nhưng cô căn bản không quen biết người đàn ông này. . . Rốt cuộc anh ta là ai?
Mang theo muốn vàn nghi vấn, Đường Nhật Khanh không kịp mở miệng đã bị người ta mời ngồi xuống sô-pha, trừ người đàn ông được gọi là “Cậu Lục” ra, bên cạnh còn có ba người đàn ông khác, ai nấy trong lòng đều ôm một người đẹp, thỉnh thoảng giương mắt đánh giá cô.
“Cô Đường, không doạ đến cô chứ?” Cậu Lục nhẹ giọng mở miệng, bưng ly rượu uống một hớp, tiếp theo đó ra hiệu cho người bên cạnh rót rượu cho Đường Nhật Khanh.
“Cậu Lục, không biết anh mời tôi đến có chuyện gì, nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Đường Nhật Khanh cố gắng giữ vững tâm trạng, bình tĩnh mở miệng.
“Không cần khách sáo như thế, gọi tôi Lục Thanh Trì là được rồi. Tôi mời cô Đường đến đây chỉ là muốn quen biết và làm bạn với cô mà thôi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, lời giải thích chính thức khách sáo như thế cô tin mới lạ.
Đường Nhật Khanh cong môi mỉm cười, nhìn người bên cạnh đợi đưa rượu lên, ngước mắt nhìn Lục Thanh Trì: “Đương nhiên có thể làm bạn, có điều cậu Lục này, thật ngại quá tôi không uống rượu.”
“Thật sao?” Lục Thanh Trì híp mắt, tiện tay cầm phi tiêu trong tay, cười gian xảo như con hồ ly nhỏ: “Nhưng là vừa nãy tôi rõ ràng nhìn thấy lúc cô Đường và cục trưởng Nguyễn ở cạnh nhau đã uống rượu mà.”
Đường Nhật Khanh trong lòng căng thẳng, ngước mắt nhìn Lục Thanh Trì, đáy lòng sinh ra cảm giác phòng bị.
Rốt cuộc người đàn ông này là ai, muốn làm gì? Anh ta không chỉ biết cô, biết Bùi Danh Chính hơn nữa còn rõ hành tung của bọn họ như lòng bàn tay.
“Chớ sốt sắng, nào, chúng ta uống một ly.” Lục Thanh Trì nói xong bưng ly rượu lên luôn, cất bước đi về phía Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh siết chặt nắm đấm, đương lúc cô muốn mở miệng từ chối tiếp thì nghe bên cạnh có người đàn ông mở miệng nói: “Câu Lục này, cô gái này chẳng thức thời gì cả. Đổi lại là tôi nếu khuyên mãi không nghe thì đổ luôn rượu vào mồm cho nhanh!”
Anh ta vừa nói như thế, đám người bên cạnh liền cười rộ lên. Lục Thanh Trì mỉm cười, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm, anh ta giống như cười mà không cười nhìn Đường Nhật Khanh chằm chằm: “Cô Đường, sự kiên trì của tôi là có giới hạn đấy.”
Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt này, trong lòng cảm thấy buồn nôn. Người đàn ông này, từ đầu đến chân ăn mặc rất lịch sự, nói chuyện cũng không hung hăng, nhưng lại có cảm giác hùng hổ dọa người mơ hồ, thực sự khiến người ta không thoải mái.
Đường Nhật Khanh nhìn ly rượu Lục Thanh Trì đưa tới, cắn chặt răng, đương lúc cô không biết làm thế nào cho phải thì đột nhiên nghe tiếng “ken két”, cửa bị đẩy ra.
Người trong phòng gần như cùng lúc theo tiếng kêu đó nhìn lại, Đường Nhật Khanh giương mắt, lúc nhìn thấy bóng dáng cao to đứng ở cửa thì tim cô đập nhanh liên hồi.
Là Bùi Danh Chính!
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, đè lại cơn kích động trong lòng, gọi anh: “Tổng giám đốc Bùi.”
Bùi Danh Chính nhìn lướt qua phòng khách, trong lòng hiểu rõ ngay lập tức. Anh cất bước tiến lên, đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Đường Nhật Khanh, ánh mắt lại nhìn về phía Lục Thanh Trì, thong thả mở miệng nói: “Cậu Lục, không biết anh mời thư ký của tôi đến đây để làm gì?”
Lục Thanh Trì nhìn anh vài giây, tiện tay để ly rượu trong tay xuống, mỉm cười đứng dậy: “Kết bạn mà thôi, chắc Tổng giám đốc Bùi không để ý chứ?”
Cánh tay đặt ở bả vai Đường Nhật Khanh của Bùi Danh Chính nắm lại thật chặt, nhưng trên mặt lại không hề sợ hãi, anh ôm lấy cô bước lên, khẽ cười: “Kết bạn đơn thuần cũng không phải không được, có điều những cái khác thì không được rồi.”
Lục Thanh Trì nhìn Bùi Danh Chính chằm chằm một lúc, bỗng nhiên anh ta cười to lên: “Tổng giám đốc Bùi, tôi hiểu, nào nào, chúng ta cùng uống một ly.”
Anh ta nói xong, ra hiệu cho người bên cạnh rót rượu, sau đó bưng hai ly rượu đi qua đưa cho Bùi Danh Chính một ly, còn anh ta thì cầm một ly: “Ngưỡng mộ đại danh của Tổng giám đốc Bùi đã lâu, hôm nay gặp mặt lần đầu, nhất định phải uống với anh một ly!”
Đường Nhật Khanh đang ở trong lòng Bùi Danh Chính nghe vậy hơi kinh ngạc, hai người bọn lại là gặp mặt lần đầu tiên? Nhưng mà biểu hiện giương cung bạt kiếm của hai người lại giống như kẻ thù từ mấy kiếp.
Bùi Danh Chính đỡ lấy ly rượu, cụng ly với anh ta, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tiếp theo đó anh dốc ngược ly rượu xuống ra hiệu: “Cậu Lục, tôi đã uống ly rượu này rồi, chúng ta cũng xem như đã là bạn. Tôi còn có việc, không thể ở lại đây nữa.”
Bùi Danh Chính mới vừa nhấc chân lên, Lục Thanh Trì đã đi thẳng lên phía trước ngăn hai người lại: “Tổng giám đốc Bùi, anh gấp cái gì! Theo tôi được biết, lần này anh đến Nam Hải, không phải vì miếng đất kia sao? Hôm nay vừa lúc chúng ta tình cờ gặp mặt, không bằng thừa dịp này bàn bạc một phen?”
Bùi Danh Chính dừng chân, giương mắt nhìn Thiệu Lục Trì, ánh mắt lạnh lẽo kiên định nói: “Cậu Lục muốn bàn bạc thế nào?”
Lục Thanh Trì mỉm cười, quay đầu nhìn bàn đánh bài bên cạnh: “Hay là, chúng ta chơi mấy ván?”
Đường Nhật Khanh nhìn bọn họ, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, gã đàn ông Lục Thanh Trì này thật kỳ lạ, không chỉ rất hiểu bọn họ, hơn nữa còn biết mục đích bọn họ đến đây là vì dự án Nam Hải nữa…
Đột nhiên cô nhớ tới những câu nói lúc nãy Bùi Danh Chính nói khi ở sân thượng kia, anh nói cục trưởng Nguyễn nói cho anh biết miếng đất kia sở dĩ bị người ta chèn ép là vì cháu trai của phó thị trưởng cũng có ý muốn lấy miếng đất này, chẳng lẽ…
Đường Nhật Khanh nhìn lướt qua Lục Thanh Trì, suy nghĩ một hồi, rốt cục xác định anh ta chính là cháu trai của phó thị trưởng thành phố Nam Hải! Bởi vì anh ta có mối quan hệ, vì thế có thể lấy lý do cấp trên vẫn còn tồn tại tranh chấp nên không buông ra, chỉ cần Bùi Danh Chính từ bỏ miếng đất này vậy thì Lục Thanh Trì sẽ có thể dùng một cái giá tốt hơn để có được…
Cô tốn thời gian lâu như vậy mới làm rõ những thứ này, còn Bùi Danh Chính đã hiểu rõ từ lâu…
Bùi Danh Chính nhìn lướt qua bàn đánh bài bên cạnh, đáy mắt xẹt qua một tia ý lạnh, nhìn ngay về phía Lục Thanh Trì nói: “Có thể chơi nhưng cược cái gì?”