NHẮM VÀO CÔ
Thoạt nghe giống như một câu nói đơn giản nhưng chen lẫn vào đó là tâm trạng phức tạp khó đoán, Đường Nhật Khanh cố gắng khiến mình không suy nghĩ nhiều, cô vừa ngước mắt lên đã thấy cách chỗ cửa đại sảnh đi về phía ban công xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp.
Là Đỗ Nhã Thanh, cô ta đang nhìn về phía bọn họ từ phía xa, Đường Nhật Khanh nhìn không rõ tâm trạng nơi đáy mắt của cô ta, nhưng không cần nghĩ cũng biết người phụ nữ này chắc chắn là đến tìm Bùi Danh Chính.
Mà người đàn ông đó đang quay lưng lại nên căn bản không chú ý đến.
Đường Nhật Khanh cong khóe môi, như cười mà không cười nhìn anh, giả vờ trêu ghẹo nói: “Tổng giám đốc Bùi, tôi không hiểu ngài, chẳng qua có người khác rất hiểu ngài.”
Đỗ Nhã Thanh đuổi theo Bùi Danh Chính từ Hải Thành đến thành phố Nam Hải, còn giả vờ tình cờ gặp mặt, hơn nữa hết lần này đến lần khác đều xuất hiện xung quanh Bùi Danh Chính, tinh thần bất khuất như thế này có thể khiến cho người khác vô cùng kính nể.
Bùi Danh Chính không hiểu rõ ý của Đường Nhật Khanh, anh nhíu mày đương lúc muốn mở miệng nói chuyện thì phát giác ra ánh mắt của Đường Nhật Khanh thế là anh nhìn theo tầm mắt của cô, quay người lại thì thấy Đỗ Nhã Thanh đang đứng cách đó không xa.
Mi tâm anh giật giật, sự lạnh lẽo vừa tan ra trong nháy mắt ngưng tụ lại, bao trùm lên cả người anh.
Đỗ Nhã Thanh đến gần, đứng cách anh nửa mét: “Danh Chính, lúc này chắc anh không bận đâu nhỉ, em có lời muốn nói với anh…”
Bùi Danh Chính chau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua người cô: “Chỉ vì muốn nói chuyện với tôi cho nên cô đã gọi điện cho ông cụ, cô không phải quá trẻ con đó chứ?”
“Em không có, Danh Chính. . .”
Đường Nhật Khanh nghe vậy hiểu ngay. Thì ra lúc nãy anh nhận cuộc điện thoại kia là của ông cụ Bùi gọi tới, chả trách lúc anh trở về sắc mặt lại tệ như vậy…
Nói như vậy xem ra ông Bùi rất yêu thích Đỗ Nhã Thanh này, bị lạnh nhạt thì gọi điện thoại thẳng cho ông ấy, sau đó ông ấy lại gọi điện thoại dạy dỗ Bùi Danh Chính.
Đường Nhật Khanh đứng ở bên cạnh, dáng vẻ nghiêm chỉnh xem kịch vui.
Đỗ Nhã Thanh bước lên, động tác tự nhiên đưa tay ra kéo một cánh tay của Bùi Danh Chính, giọng nói vừa dịu dàng vừa oan ức: “Em chỉ là lo lắng cho anh bị người ta làm rối loạn tâm trí…”
Cô ta vừa nói vừa ngước mắt nhìn lướt qua Đường Nhật Khanh ở bên cạnh, rất rõ ràng lời nói của cô ta mang đầy ẩn ý.
Nhất thời Đường Nhật Khanh cảm thấy mình không thích hợp đứng ở bên cạnh. Không đợi Bùi Danh Chính mở miệng, cô đã chủ động nói: “Tổng giám đốc Bùi, anh bận việc của anh trước đi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Cô nói xong thì bước nhanh ra ngoài.
Người có thể lọt vào mắt của ông cụ Bùi, thân phận chắc chắn không đơn giản. Đỗ Nhã Thanh cũng là nhân vật cô không chọc nổi. Cô đóng kịch với Bùi Danh Chính cũng đóng đủ rồi. Nếu không muốn bị kẹp giữa hai bên làm khó dễ nữa thì mau chóng rời khỏi nơi đó để hai người bọn họ tự giải quyết.
Rời khỏi sân thượng xuyên qua đại sảnh, cô đi đến bàn ăn đã dọn sẵn thức ăn tự chọn, nhìn những món bánh ngọt rực rỡ muôn màu, cô tiện tay lấy dĩa thức ăn bên cạnh gắp một miếng bánh ngọt nhỏ.
Sau bữa trưa cô vẫn chưa ăn gì cả, bụng cô đang đói meo sớm. Cô cầm một ly nước ngồi trên sô-pha ở khu nghỉ ngơi, mới ăn hai miếng đã cảm thấy có người đang nhìn cô chằm chằm.
Cô ngước mắt lướt nhìn một vòng, thấy một người đàn ông ngồi cách đó không xa, bận bộ vest màu trắng, mặt mày tươi cười, đang nhìn cô chăm chú.
Khi thấy mình bị phát hiện người trong cuộc hoàn toàn không lúng túng, trái lại càng to gan cười với cô.
Đường Nhật Khanh bị anh ta nhìn như vậy thì hơi khó chịu, nhưng theo lễ phép vẫn khẽ mỉm cười với anh ta, sau đó cô dời ánh mắt giống như không có chuyện gì tiếp tục ăn.
Bánh ngọt và nước ép vào bụng, tâm trạng bực bội vì cơn đói lúc nãy biến mất ngay tức thì. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi nhưng trong đại sảnh vẫn nói cười rôm rả, người người cụng chén cạn ly hoàn toàn không có dấu hiệu sắp kết thúc.
Những bữa tiệc rượu như thế này là cơ hội mở rộng quan hệ tốt nhất. Không chỉ có thể lấy được danh thi*p của những nhân viên của các cơ quan thương nghiệp nhà nước mà còn có cơ hội kết bạn với những ông lớn ngày thường khó gặp được.
Trước kia Đường Nhật Khanh cũng từng tham gia không ít những trường hợp như vậy, nhưng cô lại chẳng hứng thú gì với những trường hợp khúm núm quỵ lụy này. Bây giờ Bùi Danh Chính vẫn chưa về, cô cũng không biết bước kế tiếp phải làm gì nên chỉ có thể tùy tiện đi xung quanh đại sảnh.
Lượn hết một vòng cô thấy cầu thang dẫn đến lầu một, cô động lòng không nghĩ nhiều đã bước xuống. Vừa nãy cô ở trên sân thượng lầu hai lúc thấy sân sau này rất yên tĩnh đã muốn đi qua đây dạo rồi.
Vừa tới sân sau còn chưa đi được mấy bước, Đường Nhật Khanh đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân. Trong lòng cô cảm thấy không yên nên bước nhanh hơn vòng qua hồ bơi dạo một vòng. Tới chỗ khúc quanh thuận thế quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc bộ vest màu đen xa lạ.
Rất rõ ràng người kia đang đi theo cô, trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, vội vàng vòng qua một hướng khác của hồ bơi đi trở về.
Đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Cô Đường, xin dừng bước.”
Đường Nhật Khanh rõ ràng chần chờ trong một lúc, vừa đi vừa nhìn người đàn ông bên kia hồ bơi: “Anh là ai?”
Người đàn ông lạ cũng bước nhanh theo cô, trên mặt mang theo nụ cười: “Cô Đường, cậu chủ nhà họ Lục chúng tôi muốn mời cô uống một ly, cô xem…”
Không chờ anh ta nói xong, Đường Nhật Khanh đã ngắt ngang lời: “Thật ngại quá, e là không được rồi, tôi còn có việc.”
Người đàn ông này rất kỳ lạ, không biết đã theo cô bao lâu rồi, hơn nữa anh ta lại biết tên của cô, chắc chắn là có mục đích.
Đường Nhật Khanh đi về phía cửa, còn đi chưa được hai bước đột nhiên ba người đàn ông to con nhảy ra từ bụi cây bên cạnh chặn ngay đường đi của cô.
Đường Nhật Khanh bị sợ hết hồn, nhìn mấy người đàn ông hung thần ác sát, mặt nung núc thịt kia bước chân cô không khỏi lùi về sau mấy bước.
“Cô Đường, cậu chủ Lục của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, không được dọa cô sợ, cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi một chuyến, chúng tôi bảo đảm sẽ không ᴆụng đến một ngón tay của cô đâu.”
Người đàn ông mặc bộ vest màu đen cười rất dè dặt, khiến Đường Nhất Khanh không khỏi ớn lạnh sống lưng.
Hóa ra cô đã trúng bẫy rồi. Người này dẫn theo ba gã đàn ông cao to kia đến đây, rõ ràng là muốn ép cô phục tùng. Lúc này cô lại đang ở nơi lạ nước lạ cái, căn bản còn chưa biết đối phương là ai, đã bị người ta chặn đường.
Đường Nhật Khanh cắn răng, nhìn người đàn ông mặc đồ vest đen kia, giả vờ bình tĩnh mở miệng nói: “Anh muốn dẫn tôi thì đi cũng phải nói rõ cho tôi biết lai lịch của anh chứ? Hơn nữa tôi phải nói với bạn tôi một tiếng, nếu không đợi lát nữa anh ấy tìm không được tôi nói không chừng sẽ báo cảnh sát đấy.”
Đường Nhật Khanh cố ý nói như vậy, mục đích là vì muốn báo cho bọn họ biết cô còn có bạn đi cùng, để bọn họ đừng manh động, nhưng người mặc đồ vest đen căn bản không mắc bẫy.
Anh ta gượng cười ha ha hai tiếng, sau đó thong thả mở miệng nói: “Người bạn mà cô Đường nói có phải là anh Bùi Danh Chính không?”
Đường Nhật Khanh trong lòng run lên, hơi kinh ngạc nhìn đối phương, nhưng lại không biết nên nói gì.
Người này ngay cả Bùi Danh Chính cũng biết, chuyện này nói rõ. . . bọn họ chính là nhắm vào cô và Bùi Danh Chính mà đến?
Thấy Đường Nhật Khanh không nói lời nào, người đàn ông lại nói tiếp: “Cô Đường không cần lo lắng, đợi lát nữa chúng tôi sẽ mời anh Bùi qua luôn.”
Đường Nhật Khanh siết chặt nắm đấm, không biết nói gì nhưng cô gần như có thể khẳng định những người này là muốn nhắm vào bọn họ, còn về mục đích là gì cô cũng không rõ.
Tổng cộng đối phương có bốn người, hơn nữa người nào người nấy đều rất thô lỗ, vóc người cao lớn, cô tất nhiên không phải là đối thủ của bọn họ rồi.
Đường Nhật Khanh âm thầm suy nghĩ thiệt hơn, biết vào lúc này có phản kháng cũng chẳng được gì, cô hít sâu một hơi nhìn người đàn ông mặc đồ vest đen, bình tĩnh nói: “Được, tôi đi với các người.”
Nói xong, cô âm thầm tìm điện thoại trong túi xách, sau đó nhanh chóng tìm cách chạy trốn.