BA ĐÃ QUA ĐỜI NHƯ THẾ NÀO?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc Đường Nhật Khanh tỉnh lại, đập vào mắt cô là một trần nhà màu trắng toát. Cô khẽ cử động cơ thể mình, đầu óc có chút nặng nề.
Quay đầu qua, lúc nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên cạnh giường ngủ say, cô bất giác sững sờ một lát.
Đường nét khuôn mặt cứng rắn và rõ ràng của người đàn ông trông giống hệt như tượng tạc vậy, sống mũi cao và cả đôi mày kiếm có hơi nhíu lại, mỗi một chỗ đều không có gì để xét nét.
Không ngờ, anh ấy lại ở bên trông chừng cô cả một đêm.
Trong lòng Đường Nhật Khanh chợt tuôn ra một sự ấm áp không nói thành lời, cô đưa tay khẽ chạm vào đầu mũi của anh, còn chưa kịp thu tay lại thì Bùi Danh Chính đã cau mày rồi mở mắt ra rồi.
Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, dường như mọi thứ xung quanh đều đã ngừng lại.
Đột nhiên, Bùi Danh Chính phản ứng lại trước, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, sau đó ngồi thẳng người dậy rồi đưa bàn tay khác đến sờ thử nhiệt độ ở trán cô.
Sau vài giây, biểu cảm căng cứng của anh mới từ từ dịu lại: “Đã hạ sốt rồi.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh liền rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh rồi nói: “Vậy em đi đây…”
Cô đã nằm ở bệnh viện một đêm rồi, cũng không biết tình hình của Tiểu Hạo Trạch và Giang Vãn Vãn ra sao nữa.
Nhưng cô còn chưa kịp mang giày thì đôi vai đã bị người đàn ông giữ lại, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng trước mặt cô, anh đưa ánh mắt từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ: “Em muốn đi đâu?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì liền cắn môi, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng cô lại hiện lên một hồi tiu nghỉu.
Chuyện đến nước này, cô vẫn không tin cái ૮ɦếƭ bất ngờ của ba mình là do mẹ cô âm thầm ra tay đâu, cô muốn đi hỏi rõ ràng, cũng muốn biết Tiểu Hạo Trạch và Giang Vãn Vãn bây giờ sao rồi.
Như là đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, Bùi Danh Chính lên tiếng: “Tiểu Trạch và Giang Vãn Vãn đang ở biệt thự, bọn họ rất tốt, chỉ cần trạng thái của em tốt thì khi nào đi xem họ cũng được, bây giờ quan trọng là em, em phải điều chỉnh trạng thái của mình cho tốt đã.”
Đường Nhật Khanh cau mày, theo bản năng đáp: “Em rất ổn.”
Cô vừa nói vừa trực tiếp đẩy anh ra, nhưng vừa đứng dậy thì cả người đã bị một vòng tay ôm lấy.
“Đường Nhật Khanh, người khác không nhìn ra, nhưng em nghĩ anh sẽ không nhìn ra sao?”
Thanh âm của người đàn ông vang lên bên tai, khiến trái tim Đường Nhật Khanh như thắt lại, cả cơ thể cũng run lên.
“Thật ra em đã tin từ sớm rồi không phải sao? Chỉ là em không chịu thừa nhận mà thôi, cho nên em đang đang trốn tránh, nhưng trốn tránh không thể nào giải quyết được vấn đề, kìm nén tất cả cảm xúc và đau khổ trong trái tim mình cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu, em có thể nói với anh mà.”
Bùi Danh Chính xúc động nói: “Từ sáu năm trước anh đã nhận định em rồi, cho dù là sáu năm sau hay là mười sáu năm sau đi nữa, anh cũng là người đáng để cho em tín nhiệm nhất, có hiểu không?”
Đường Nhật Khanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của người đàn ông.
Bùi Danh Chính thốt lên từng câu từng chữ: “Anh sẽ không để em rời xa anh đâu, nhưng từ nay về sau anh nguyện ý đối mặt với tất cả mọi chuyện cùng em.”
Từng câu từng chữ của anh như gõ từng nhịp vào trái tim của Đường Nhật Khanh, khiến cô nhất thời không biết nên nói gì nữa, đầu mũi cô chua xót một cách kỳ lạ, sau đó nước mắt liền tuôn ra.
Nhìn thấy người phụ nữ khóc, Bùi Danh Chính sững sờ, anh hoảng loảng đưa tay lau nước mắt trên mặt cô: “Đừng khóc.”
Nhưng anh càng an ủi, Đường Nhật Khanh càng không khống chế được mình hơn.
Sáu năm nay, cô đã học được cách kìm nén mọi thứ vào trong lòng mình, những chuyện tốt, chuyện xấu, cô đều tự mình chịu đựng chứ không muốn kể cho người khác.
Nhưng vào giây phút này đây, Bùi Danh Chính hiểu rõ mọi sự phòng ngự và nhạy cảm của cô, khiến cô bất giác cởi bỏ lớp mặt nạ của mình mà để lộ ra những sự yếu đuối của bản thân mình.
Cô vươn cánh tay ra ôm lấy người đàn ông, không nhịn được mà khóc nức nở.
Nhìn thấy người phụ nữ vùi vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình khóc lóc dữ dội, trong lòng Bùi Danh Chính chợt dấy lên một sự kìm nén kỳ lạ.
Từ nay về sau, anh nhất định sẽ không để cô chịu thêm bất kỳ uỷ khuất nào nữa!
Đường Nhật Khanh từ từ bình tĩnh trở lại, cô lau vệt nước mắt đi rồi lùi lại một bước nhìn Bùi Danh Chính, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Em muốn gặp mẹ em.”
Sau khi phát tiết tất cả những tâm trạng kìm nén trong lòng mình, cô bây giờ đã bình tĩnh lại, trong lòng cũng đã dần dần chấp nhận cái đáp án này, nhưng cô vẫn muốn đi gặp mẹ để chính miệng hỏi bà một câu tại vì sao.
Tại sao bà ấy lại có thể ra tay tàn nhẫn với ba như vậy, tại vì sao lại dùng cách như vậy để kết thúc quan hệ hai người.
Thấy ánh mắt người phụ nữ kiên định, lý trí cũng bình tĩnh hơn vừa nãy rất nhiều, Bùi Duy ngập ngừng một lát rồi gật đầu: “Được, anh đi với em.”
Có lẽ điều bây giờ mà cô cần làm chính là gặp mặt mẹ Đường, mặt đối mặt thành thật với nhau, chỉ có như vậy cô mới có thể thật sự buông bỏ, mới có thể chấp nhận.
Ra khỏi bệnh viện, Bùi Danh Chính đưa Đường Nhật Khanh đi thẳng tới biệt thự mà mẹ Đường đang ở, trên đường đi, Đường Nhật Khanh im lặng không nói gì, nhìn thấy sắp đến nơi, cô lại bất giác căng thẳng.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở trước cổng biệt thự, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa xuống xe.
Bùi Danh Chính cũng theo xuống xe, anh lên tiếng hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”
“Không cần đâu.” Đường Nhật Khanh dứt khoác đáp: “Em muốn tự mình nói chuyện với bà ấy.”
Bùi Danh Chính nghe vậy thì gật đầu: “Được, anh ở bên ngoài đợi em.”
Đường Nhật Khanh siết chặt bàn tay, vực dậy dũng khí rồi đi đến bên cổng ấn chuông, rất nhanh sau đó liền có người làm tới, vừa nhìn thấy cô thì liền mở của.
Người làm đã gặp Đường Nhật Khanh đến vài lần, cũng biết mối quan hệ của bọn họ, người làm cười híp mắt hỏi: “Cô Đường, cô đến tìm bà chủ sao?”
“Ừm.”
Đường Nhật Khanh không nói nhiều lời mà sải bước lớn đi vào cửa, cô quét nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng mẹ Đường đâu cả.
“Bà chủ vừa mới lên lầu, cô đợi một lát, tôi đi kêu bà.”
Đường Nhật Khanh gật đầu rồi ngồi xuống ghế sofa, nhìn ly trà nóng trước mặt, trong lòng cô đầy phức tạp.
Bây giờ khi bình tĩnh lại rồi suy nghĩ kỹ hơn, chả trách mấy năm nay mỗi lần đến ngày giỗ của ba, khi cô trở về mẹ đều không đi cùng cô, cũng chả trách lúc đầu khi ba mới qua đời, cô vốn không cảm thấy mẹ buồn bã bao nhiêu cả…
Hễ nghĩ đến mấy điều này, trái tim cô lại không nhịn được mà đau nhói.
Một lát sau, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Đường Nhật Khanh ngước mắt lên thì nhìn thấy mẹ Đường đang ung dung đi xuống.
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh trên ghế sofa, mẹ Đường vừa đi tới, vừa mỉm cười hỏi: “Khanh Nhi, sao con lại đột nhiên đến đây, cũng không nói một tiếng nào nữa, Tiểu Hạo Trạch đâu? Sao không đến cùng với con?”
Sắc mặt mẹ Đường hồng hào, vẻ mặt tươi tắn, hiển nhiên là tâm trạng không tồi, nhưng Đường Nhật Khanh nhìn thấy mẹ như vậy, trong lòng lại cảm thấy xa cách kỳ lạ.
Đường Nhật Khanh lên tiếng, thanh âm bất giác run rẩy: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Đường Nhật Khanh, mẹ Đường bất giác sững sờ, bà hỏi: “Con bị sao vậy? Sao sắc mặt lại tệ thế kia?”
Mẹ Đường nói rồi định đưa tay ra sờ thử nhiệt độ trên trán của cô, nhưng ai ngờ cô lại ngả người ra sau, trực tiếp tránh né tay của bà.
Mẹ Đường ngây người, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống, bà ngồi xuống bên cạnh cô, lên tiếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đường Nhật Khanh quay đầu qua, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bà: “Mẹ, mẹ có còn nhớ ba đã qua đời như thế nào không?”
Nghe vậy, sắc mặt mẹ Đường lập tức thay đổi, nơi đáy mắt cũng loé qua một tia hoảng loạn khó mà phát giác ra được, bà dời ánh mắt đi, sau đó bưng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: “Đột nhiên con nhắc đến chuyện này làm gì?”
Đường Nhật Khanh siết chặt bàn tay, giả vờ bình tĩnh hỏi tiếp: “Con chỉ là cảm giác mẹ có biết một số chuyện mà con không biết, nên con muốn hỏi mẹ thôi.”
Mẹ Đường cau mày, mở miệng khuyên nhủ: “Khanh Nhi, ông Đường đã đi sáu năm rồi, con nói xem con bây giờ còn chìm đắm trong quá khứ như vậy, con…”
Đường Nhật Khanh cắn răng, trực tiếp lên tiếng ngắt lời bà: “Mẹ, con không muốn nghe những lời này, con muốn biết, sáu năm trước mẹ đã làm gì ba của con!”