Chàng CEO Của Tôi - Chương 443

Tác giả: Đinh Thiến

ĐỪNG PHỤ LÒNG CON BÉ.
Đột nhiên, khi bàn tay Chương Tú Tú còn chưa kịp giáng xuống thì Bùi Duy đã đưa tay chặn lấy, rồi hung hăng đưa tay đẩy cô ta qua một bên một cách không chút lưu tình nào.
Chương Tú Tú loạng choạng lui về sau vài bước, vì trọng tâm không vững nên suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Chương Tú Tú vừa tức vừa phẫn nộ, cô ta đưa tay vịn tường để đứng vững, sau đó giận dữ quát: “Bùi Duy, anh không phải là đàn ông! Trước đây tôi tận tâm tận sức giúp anh! Đến cuối cùng anh cũng không biết cảm tạ! Anh đúng là đồ khốn!”
Bị liên tiếp mắng vài câu, đôi mắt Bùi Duy liền âm trầm xuống, anh ta sải bước đi tới ép cô ta lên tường rồi một tay Ϧóþ lấy cổ cô ta: “Chương Tú Tú, cô mất trí nhớ rồi sao? Chuyện tốt mình làm mà nhanh quên như vậy hả? Cô cắm cho tôi một cái sừng lớn trước mặt tất cả mọi người, tôi không ᴆụng tới cô thì cô nên cảm tạ đại ân đi!”
Lực tay của Bùi Duy rất lớn, rất nhanh sau đó khuôn mặt của Chương Tú Tú đã đỏ bừng lên, cô ta thở hổn hển, phí không ít sức mới nghiến răng thốt ra được: “Đáng… đời anh! Tôi không đồng ý ly hôn!”
Bùi Duy nghe vậy, toàn thân trên dưới đều toát lên một tầng hung hãn, lực tay cũng tự giác gia tăng lên: “Chương Tú Tú, có ly hôn hay không, không tới lượt của cô quyết định!”
Chương Tú Tú chỉ cảm giác nơi cổ họng mình bị siết chặt lại, hô hấp càng lúc càng khó khăn, cô ta nhấc tay lên định dùng sức đẩy Bùi Duy ra, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Đột nhiên, cửa phòng bao ở không xa đó chợt bị đẩy ra, theo sau là những tiếng nói chuyện ồn ào. Mi tâm Bùi Duy cau chặt lại, theo bản năng buông lỏng tay rồi thả Chương Tú Tú ra.
Cả người Chương Tú Tú mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã uỵch xuống đất, Bùi Duy đưa mắt quét nhìn hướng phòng bao một cái rồi một tay túm lấy Chương Tú Tú, kéo cô ta vào trong một phòng bao trống bên cạnh.
Chương Tú Tú theo bản năng định mở miệng ra hét lên, nhưng thanh âm còn chưa kịp thốt ra thì đã bị bịt miệng lại rồi: “Ưm…ưm!”
“Câm miệng!” Bùi Duy nhíu mày, trên trán nổi đầy gân xanh.
Cái phòng bao vừa mở cửa lúc nãy chính là cái phòng bao anh đã đặt, cho dù là ai đi ra đi nữa, nếu như nhìn thấy anh và Chương Tú Tú ở cùng nhau, vậy thì những lời anh ta nói lúc nãy chỉ như lưới rách bắt cá, không chút thu hoạch!
Bây giờ anh ta và Ôn Thanh Triều liên thủ với nhau, chuyện vừa mới được phát triển tốt đẹp, anh ta tuyệt đối không thể để Chương Tú Tú làm hỏng chuyện tốt của mình!
Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện đang tiến gần về phía bên này, trái tim Bùi Duy lúc này như nhảy thót lên đến tận họng.
Chương Tú Tú bị anh bịt miệng, vùng vẫy không được, phản kháng cũng không xong, chỉ có thể dùng đôi mắt oán hận ngập tràn trừng anh.
Đợi đến khi đám người đó đi ngang qua cửa phòng, và từ từ đi khỏi, Bùi Duy mới thở phào, anh cúi đầu nhìn Chương Tú Tú, rồi lạnh giọng nói: “Chương Tú Tú, cô phải ly hôn, còn sau này cô sống hay ૮ɦếƭ hoàn toàn không liên quan gì đến tôi, nếu như cô còn muốn đeo bám tôi thì đừng trách tôi không khách khí!”
Sau khi vứt lại câu này, Bùi Duy buông tay ra, sau đó lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta một cái rồi mới sải bước đi ra ngoài.
Chương Tú Tú trơ mắt nhìn người đàn ông rời khỏi, cánh cửa ‘cạch’ một tiếng đóng lại, vào khoảnh khắc đó sự phẫn nộ và oán hận của cô ta không ngừng tăng lên.
Cô siết chặt bàn tay của mình lại thành quyền, nghiến răng căm hận nói: “Bùi Duy, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ khiến anh hối hận!”
Chương Tú Tú đeo lại chiếc khẩu trang bị rớt ra trong lúc giằng co vừa nãy, sau đó mở cửa ra, cảnh giác nhìn xung quanh một cái rồi mới nhanh chóng bước về phía cầu thang.
Cho dù Bùi Duy không chịu giúp cô ta, một mình cô ta cũng phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi Hải Thành càng nhanh càng tốt!
Chương Tú Tú cúi đầu ra khỏi khách sạn, vừa định ra bên đường bắt taxi thì ai ngờ đột nhiên vai của cô ta bị nặng trĩu xuống, đằng sau vang lên một thanh âm: “Cô gì ơi, cô rơi đồ rồi.”
Trái tim Chương Tú Tú lập tức dấy lên một tia bất an, cô ta không quay đầu lại mà sải bước định chạy đi, nhưng ai ngờ vừa sải bước ra thì bắp đùi liền bị giáng một đòn nặng nề, chân khuỵu xuống, cả người bị áp giữ.
Cô ta hét lên: “Anh là ai! Buông ra!”
Triệu Phiên áp một đầu gối vào lưng cô ta, dùng một tay bắt hai tay cô ta lại, mỉm cười nói: “Đại minh tinh, lần này cô chạy không thoát rồi.”
Rất nhanh , liền có hai người đàn ông từ bên cạnh chạy tới, một trái một phải ấn giữ Chương Tú Tú, sau đó trực tiếp nhét cô ta vào chiếc xe ở bên cạnh.
Triệu Phiên phủi phủi tay, nhìn cửa xe đóng lại anh mới âm thầm thở phào, sau đó vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Bùi Danh Chính.
Điện thoại vang lên vài hồi chuông thì bên kia mới bắt máy.
“Tổng giám đốc Bùi, tin tốt đây, chúng ta đã bắt được Chương Tú Tú rồi!”
Bên đầu dây bên kia, Bùi Danh Chính ngồi ở trước giường bệnh đưa mắt nhìn Đường Nhật Khanh đang nằm trên giường, nghe thấy tin tức này, anh cũng không có bao nhiêu kinh hỉ mà chỉ thấp giọng căn dặn: “Trông chừng cô ta cho kỹ, đừng để cô ta chạy thoát.”
“Vâng!”
Nghe thấy tiếng đáp của Triệu Phiên, Bùi Danh Chính cũng không nói gì nữa mà cúp điện thoại.
Đường Nhật Khanh nãy giờ vẫn luôn sốt cao, bác sĩ đã truyền dịch cho cô, nhưng cô vẫn sốt cao không hạ, bây giờ trái tim anh chỉ đặt lên người cô, căn bản không rảnh lo đến mấy chuyện khác.
Đột nhiên, người ở trên giường khẽ động đậy, trên trán tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, mi tâm cũng nhíu chặt: “Đừng…trả Tiểu Trạch lại cho tôi! Trả cho tôi!”
Bùi Danh Chính giật mình, anh vội vàng đứng dậy nắm lấy tay cô và mở miệng an ủi: “Tiểu Trạch ở đây, em đừng lo, Tiểu Trạch rất an toàn!”
Sau khi liên tục an ủi vài câu, Đường Nhật Khanh trên giường mới từ từ hồi phục lại bình tĩnh, Bùi Danh Chính đau lòng lau mồ hôi trên trán cho cô, tâm trạng phức tạp vô cùng.
Nếu như cô nguyện ý, anh rất muốn đưa cô và Tiểu Trạch đến một nơi hoàn toàn xa lạ để bắt đầu một cuộc sống mới, tránh xa những thứ rắc rối này.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Bùi Danh Chính khẽ nhíu mày, tưởng là y tá đến kiểm tra định kỳ nên anh liền ngồi xuống lại rồi nói: “Vào đi.”
Cánh cửa bị đẩy ra, nhưng không có tiếng của y tá mà là một thanh âm trầm thấp vang lên: “Con còn muốn giấu ba?”
Bùi Danh Chính giật mình vội vàng quay đầu lại, lúc nhìn thấy ông Bùi ngồi trên xe lăn, đáy mắt anh chợt loé qua một tia kinh ngạc: “Ba, sao ba…”
Ông Bùi cau mày: “Con bé Đường xảy ra chuyện, không lẽ ba không được đến thăm sao?”
“Con không phải có ý này.” Bùi Danh Chính đứng dậy đi tới trước, lúc nhìn thấy chú Phùng đứng đằng sau xe lăn thì trong lòng anh cũng hiểu rồi.
Anh đã đặc biệt căn dặn Trương Phó, phải giấu chuyện Đường Nhật Khanh nằm bệnh viện, nhưng không ngờ cuối cùng ông ấy cũng biết rồi, chắc là chú Phùng nhìn thấy nên nói cho ông nghe.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Ông Bùi nhìn người phụ nữ nằm trên giường: “Con bé Đường này sao lại…”
Ánh mắt Bùi Danh Chính khẽ trầm xuống, anh đẩy xe lăn ra ngoài: “Ba, chúng ra ngoài nói.”
Ra bên ngoài, anh đóng của phòng lại rồi đẩy ông đến một chỗ ít người, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ba, có một chuyện con đã gạt cô ấy, gạt cô ấy sáu năm rồi…”
Ông cụ nghe Bùi Danh Chính nói xong thì sắc mặt cuối cùng cũng thả lỏng một chút: “Điều con nên làm chính là nói thật.”
“Nhưng chuyện này có đả kích không nhỏ với cô ấy, hơn nữa…” Bùi Danh Chính ngừng lại, sắc mặt nghiêm trọng hơn một chút: “Bác sĩ nói cô ấy không được chịu kích thích nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt của ông Bùi cũng trầm xuống, vội vàng hỏi: “Ý gì?”
Sau khi yên lặng một lát anh mới lên tiếng: “Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, đả kích đối với cô ấy quá lớn, bác sĩ nói phải quan tâm đến tâm trạng cô ấy nhiều hơn.”
“Khụ khụ!” Ông cụ cau mày ho vài cái rồi đưa tay vỗ vỗ cánh tay của Bùi Danh Chính, dặn dò nói: “Nó là một đứa con gái tốt, đừng phụ lòng nó.”
Lời của ông cụ vừa dứt thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ồn ào, Bùi Danh Chính quay đầu nhìn qua thì nhìn thấy Giang Vãn Vãn kéo tay Tiểu Trạch chạy tới từ phía xa xa kia.
Đôi mắt Tiểu Trạch sưng húp, rõ ràng là mới vừa khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc