DỰA VÀO ĐÂU PHẢI GIÚP CÔ.
Bùi Duy sững sờ, rồi đột nhiên trầm mặc.
Tuy anh đã vô số lần muốn ly hôn với Chương Tú Tú, nhưng lần này trong lòng lại có chút do dự rồi.
Ôn Thanh Triều thu hết thần sắc trên mặt anh vào mắt mình, sau đó mỉm cười hỏi: “Không nỡ?”
Bùi Duy lạnh giọng nói: “Có gì mà không nỡ.”
Nói xong, anh bưng ly rượu vang bên cạnh lên rồi uống cạn.
“Bây giờ Bùi Thị đang đối mặt với áp lực rất lớn từ công chúng, nguồn gốc là từ con dâu của tập đoàn Bùi Thị, là vợ của cậu Chương Tú Tú. Bùi Danh Chính gần đây bận đến bù đầu bù cổ, không bắt được người, cũng không đưa ra cho trên trên dưới dưới công ty một lời nào, lúc này lòng người dễ lung lạc nhất, nếu như lúc này cậu chịu đứng ra đại nghĩa diệt thân, vạch rõ giới hạn với Chương Tú Tú, và cho mọi người một lời giải thích thì cậu nói xem, đám đông sẽ đứng về phía ai?”
Ôn Thanh Triều chỉ đơn giản nói vài lời, nhưng trái tim Bùi Duy lúc này liền trầm xuống, ánh mắt anh sáng lên, hiển nhiên là có chút kích động rồi.
Sự thật quả đúng là như vậy! Ngay cả mẹ anh Dương Thu Dung cũng nói như vậy, phải nhân lúc này làm dao động nhân tâm, như vậy thì anh mới có thể đánh phủ đầu Bùi Danh Chính được!
Bùi Duy ngập ngừng một lát rồi cắn răng nói: “Được, tôi sẽ ly hôn với cô ta.”
Ôn Thanh Triều nhướng mày, tiếp tục nói: “Coi như cậu còn biết suy nghĩ, lát nữa cậu cứ lấy việc tuyên bố này ra làm danh nghĩa cho bữa tiệc, tin tôi, đa số bọn họ sẽ thay đổi cái nhìn về cậu thôi.”
Nghe thấy vậy, gương mặt Bùi Duy chợt loé qua một tia hưng phấn, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Không lâu sau, chiếc xe thương vụ dừng ở trước cửa khách sạn, tài xế đến mở cửa xe ra, Bùi Duy và Ôn Thanh Triều bước xuống xe và sải bước đi vào bên trong.
Khi đến trước căn phòng bao đã đặt trước, Bùi Duy đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy trong đó đã có không ít người.
Thấy anh ta bước vào, đám người liền lũ lượt gật đầu chào hỏi, sau đó lúc nhìn thấy Ôn Thanh Triều bước vào, không ít người tức tốc sáng mắt lên, đáy lòng dấy lên sự thăm dò.
Bùi Duy mỉm cười với đám người rồi lên tiếng giới thiệu Ôn Thanh Triều: “Đây là Ôn Thanh Triều, bạn của tôi, là một nhà từ thiện có tiếng, các vị ngồi ở đây chắc cũng có không ít người biết nhỉ?”
Đám người nghe vậy thì lũ lượt hùa theo đáp, ngay lập tức bầu không khí trong phòng bao liền trở nên nóng hơn, sau sự kinh ngạc thì có không ít người đến chào hỏi Ôn Thanh Triều, đồng thời trong lòng cũng sinh ra một chút kính nể với Bùi Duy.
Ai mà không biết, Ôn Thanh Triều tuy lấy danh nghĩa là nhà từ thiện trở về, nhưng trên thực tế, tiền tài của anh ta ngập trời, sức mạnh sau lưng đều được xây đắp bằng tiền thật vàng thật.
Đối với một nhân vật số một như vậy, đương nhiên là sẽ có không ít người muốn xây dựng mối quan hệ với anh ta để hưởng sái tí phúc trạch rồi.
Ôn Thanh Triều cũng vô cùng thoải mái, đối đãi với ai cũng đều vô cùng ôn hoà thân thiện, không bao lâu sau thì đã làm quen với đám đông trong phòng bao rồi.
Đợi đồ ăn lên đủ, Bùi Duy liền nâng ly uống với đám đông một ly rồi mới lên tiếng: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã chịu nể mặt tôi, thật ra hôm nay tụ tập mọi người đến đây là còn vì một chuyện vô cùng quan trọng nữa.”
Anh ta ngừng một lát, quét mắt nhìn đám người rồi nói tiếp: “Tôi biết các vị ngồi ở đây đều là những người ưu tú và là trụ cột của Bùi Thị, thiếu đi một vị thì Bùi Thị sẽ không được hoàn chỉnh, cho nên tôi tụ tập mọi người đến đây cũng là vì muốn cho các vị một lời giải thích.
Bùi Duy vừa nói vừa bưng bình rượu bên cạnh lên rót một ly đầy: “Chuyện xảy ra cách đây không lâu chắc các vị đều rõ, chuyện này tôi cũng không thoát được liên can, tôi ở đây xin được xin lỗi đến mọi người.”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu, sau đó lại cúi rạp người trước mặt đám đông.
Biểu tình của đám người có mặt đều trở nên nghiêm túc, lúc nãy bọn họ cười đùa vui vẻ, không hề nhắc đến chuyện xảy ra cách đây không lâu, không phải là vì không để ý mà là không có cách nào nói ra.
Không ngờ, một Bùi Duy trước giờ chả làm được gì lại chủ động nhắc tới, thái độ còn rất thành khẩn, thật khiến bọn họ có chút kinh ngạc.
“Ngoại trừ xin lỗi, tôi còn một chuyện muốn tuyên bố với các vị, tôi định…” Bùi Duy ngừng một lát: “Tôi định ly hôn với Chương Tú Tú! Tôi cũng sẽ đưa ra lời giải thích với truyền thông bên ngoài, hy vọng có thể thông qua sự cố gắng hết sức của bàn thân mà bù đắp tổn thất và duy trì hình ảnh của công ty.”
Lời này vừa thốt ra thì biểu tình của đám người trong phòng bao đều thay đổi, có kinh ngạc, cũng có khó tin, càng có người gật đầu tán thưởng.
“Từ nay về sau, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ cho công ty, cũng cố gắng tránh phiền phức cho các vị.”
Bùi Duy nói xong thì lại khom người với đám đông lần nữa.
“Phó tổng giám đốc Bùi đúng là có trách nhiệm.”
Cũng không biết là ai lên tiếng trước, sau đó đám người liền bắt đầu lũ lượt hùa theo.
“Bùi Thị chúng ta cần cấp trên như anh.”
“Đúng, không sai…”
“…”
Trong sự tán thưởng, Bùi Duy cảm nhận được một sự vinh dự mà trước đây chưa từng có, ngay lúc này, anh ta quyết tâm, nhất định sẽ ly hôn với Chương Tú Tú, càng nhanh càng tốt!
Bầu không khí bữa tiệc rất vui vẻ, không ít người đến kính rượu cho Bùi Duy, lần lần lượt lượt khiến anh ta uống cũng không ít, cuối cùng bất tri bất giác có chút say.
Rượu quá ba phiên, Bùi Duy đứng dậy ra khỏi phòng bao định đi nhà vệ sinh, nhưng còn chưa được đi tới cửa thì đột nhiên một người ăn mặc kín mít xông tới chỗ anh.
Toàn thân người đó trên dưới đều một màu đen, từ dáng người thì biết là một người phụ nữ. Bùi Duy còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị cô ta kéo lấy rồi.
“Bùi Duy! Cuối cùng cũng tìm được anh rồi!”
Thanh âm cách mảnh khẩu trang có chút mơ hồ, Bùi Duy cau mày, sau đó đưa tay định đẩy cô ta ra: “Cô là ai?”
Người phụ nữ sốt sắng kéo khẩu trang trên khuôn mặt xuống: “Em là Chương Tú Tú đây!”
Nghe vậy, Bùi Duy liền sững sờ một lát, sau khi nhìn rõ mặt, anh ta liền lui lại nửa bước theo bản năng.
Chương Tú Tú cảnh giác quét mắt nhìn hành lang rồi vội vàng kéo khẩu trang lên, cô ta vươn tay kéo lấy Bùi Duy, cuống cuồng nói: “Bùi Duy! Anh phải giúp em, Bùi Danh Chính phái người muốn bắt em, chị Tây giúp em thu hút bọn họ đi chỗ khác, em khó lắm mới cắt đuôi được bọn họ, em hết cách rồi, bây giờ chỉ có thể qua đây tìm anh!”
Mi tâm Bùi Duy nhíu chặt lại, sau đó hất tay cô ta ra một cách không hề do dự rồi trầm giọng hỏi ngược lại: “Tại cô lại biết tôi ở đây!”
“Em gọi điện thoại cho trợ lý của anh.” Chương Tú Tú lo lắng bất an, cảnh giác quan sát xung quanh: “Bùi Duy, em muốn ra nước ngoài, bây giờ người giúp được em chỉ có anh thôi!”
Sắc mặt Bùi Duy âm trầm, anh hừ lạnh nói: “Cô dựa vào đâu lại nghĩ tôi sẽ giúp cô?”
Anh ta mới vừa hứa với các quản lý cấp cao và cổ đông cao cấp của công ty sẽ ly dị và vạch rõ giới hạn với cô ta, nếu như bây giờ giúp cô ta thì không phải là tự tát vào mặt mình sao.
Chương Tú Tú kinh ngạc nhìn Bùi Duy, sững sờ một lát rồi nói: “Bùi Duy, em là người phụ nữ của anh! Anh không giúp em ai giúp em đây?”
“Người phụ nữ?” Bùi Duy cười khẩy: “Đã bao lâu tôi không ᴆụng vào cô cô không rõ sao?”
Chỉ một lời nói, hệt như sét đánh bên tai Chương Tú Tú.
Cô ta bắt cóc Tiểu Hạo Trạch, suýt chút nữa đã lấy mạng cậu nhóc, Bùi Danh Chính đương nhiên sẽ không tha cho cô ta, bây giờ danh tiếng của cô ta ở trong nước vô cùng tồi tệ, những bạn bè trước đây không dựa dẫm được, người quản lý cũng đã tận lực giúp cô ta rồi, cô ta đã đặt hy vọng cuối cùng vào Bùi Duy, nhưng không ngờ…
Chương Tú Tú nghiến răng: “Bùi Duy, anh…”
Lời còn chưa nói xong thì Bùi Duy đột nhiên sải bước lên trước, từ từ ép sát cô ta, anh đưa mắt từ trên cao nhìn xuống cô, rồi cất giọng lạnh lẽo tựa băng sương: “Tôi không những không giúp cô mà còn sẽ ly hôn với cô nữa.”
Chương Tú Tú sững sờ, sau sự kinh ngạc, trong lòng cô ta liền dấy lên một sự giận dữ, cô tức tức giận vươn tay lên, định tát vào mặt của Bùi Duy: “Bùi Duy, tên khốn!”