DỆT HOA TRÊN GẤM.
Cũng không biết là do lạnh hay vì sợ hãi mà tay cô khẽ run lên bần bật, sau khi do dự cả nửa ngày, cô mới mở phần văn kiện mà Trương Phó gửi đến.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay lướt lướt văn kiện, mỗi lần nhìn thấy một thứ gì đó là trái tim cô lại nặng nề hơn vài phần.
Tất cả chứng cứ đều rõ ràng chỉ điểm một người, là mẹ của cô—Vu Tuệ.
Đường Nhật Khanh siết chặt bàn tay lại thành quyền, ngón tay đâm sầm vào trong lòng bàn tay khiến cô đau rát. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, nước mắt không thể kìm được mà ào ạt tuôn ra.
“Tôi không tin…” Đường Nhật Khanh lắc lắc đầu, miệng thì lẩm bẩm nhưng cả cơ thể thì dần dần run lên lẩy bẩy.
Bùi Danh Chính tiến lên trước nửa bước, đưa tay đỡ lấy cô, và dịu giọng nói : “Chuyện đến nước này thì anh cũng không cần thiết phải giấu em nữa, chuyện này đã qua sáu năm rồi, cho dù em lựa chọn thế nào, anh cũng đều đứng về phía em.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Tôi không tin!”
Nói xong, cô liền quay người định mở cửa chạy ra ngoài, nhưng vừa kéo tay nắm cửa ra, đi được nửa bước thì hai chân cô liền mềm nhũn, cả người nặng nề ngã xuống đất.
Bùi Danh Chính cau mày, anh không nói gì mà nhanh chóng đi tới định bế cô lên. Cả người Đường Nhật Khanh chợt rùng mình một cái, sau đó cô đưa tay đẩy anh ra: “Anh…đừng ᴆụng vào tôi!”
Đại não của cô lúc nãy đã hoàn toàn hỗn loạn, tất cả lý trí và sự tỉnh táo trong giờ phút này đều biến mất hết sạch, cô hít một hơi thật sâu rồi cố gắng chống người đứng dậy.
Kết quả này đối với cô mà nói chính là một đả kích nặng nề, cô cắn môi mình, trong đầu loé nhanh qua hình ảnh một nhà ba người cùng sống với nhau trước đây.
Lúc Đường Thị chưa xảy ra chuyện, một nhà ba người của bọn họ sống rất hạnh phúc vui vẻ, ba cô giành cho cô và mẹ Đường một sự sủng ái vô hạn, nhưng kể từ khi ba cô bị tố giác, nhà họ Đường từ từ bị lụn bại, tất cả những điều tồi tệ đều tuôn ra.
Chưa đi được mấy bước thì trước mắt Đường Nhật Khanh đột nhiên tối sầm, cả người ngất đi.
Bùi Danh Chính đi theo sau cô, nhìn thấy cô sắp ngã xuống anh liền sải bước đi tới, đỡ lấy cô từ sau.
“Đường Nhật Khanh!”
Cả đáy lòng Bùi Danh Chính lo lắng tột cùng, anh ngước mắt nhìn xung quanh, sốt sắng gọi bác sĩ: “Bác sĩ đâu! Mau đến đây!”
Sau nửa giờ, ánh đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu cũng biến thành màu xanh lá, bác sĩ bước ra, Bùi Danh Chính vội vàng chạy đến trước, lên tiếng hỏi thăm: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Sắc mặt bác sĩ nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Anh Bùi, anh đi theo tôi một lát.”
Nghe vây, trái tim Bùi Danh Chính chợt ‘thịch’ một cái, một dự cảm bất an kỳ lạ xuất hiện.
Bùi Danh Chính theo bác sĩ đến phòng khám ở bên cạnh, sắc mặt anh âm trầm, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc cô ấy như thế nào rồi?”
“Rất khó nói.” Bác sĩ lắc đầu: “Chúng tôi đã kiểm tra một lượt, cũng không tra ra được là chứng bệnh gì, nếu như căn cứ theo những tình hình mà anh nói, là gần đây cô ấy hay ngất, hoặc là dễ mất khống chế, vậy thì vấn đề chắc là ở đây.”
Nhìn thấy bác sĩ nhấc tay chỉ vào huyệt thái dương, sắc mặt Bùi Danh Chính liền đen lại: “Không thể nào!”
Bác sĩ do dự mở miệng nói tiếp: “Anh Bùi, tôi khuyên anh đưa cô ấy đến vài bệnh viện khác kiểm tra đi.”
Bùi Danh Chính cau mày, cả người trên dưới đều toát ra sự lạnh lẽo, dù thế nào đi nữa anh cũng không tin Đường Nhật Khanh thật sự xảy ra chuyện đâu, chỉ là gần đây cô ấy thỉnh thoảng lại ngất đi, đầu tiên là Tiểu Trạch bị bắt cóc, sau đó lại biết được chân tướng về cái ૮ɦếƭ của ba mình, những sự việc liên tiếp này đối với cô mà nói đúng thật là đả kích nặng nề.
Rời khỏi phòng khám, Bùi Danh Chính đi về phía phòng cấp cứu, đúng lúc gặp mấy y tá đang đẩy Đường Nhật Khanh vẫn đang hôn mê ra ngoài để chuyển đến phòng bệnh.
Sau khi tất cả đã xong, các y tá liền đi ra ngoài, Bùi Danh Chính ngồi ở bên giường bệnh, nhìn người phụ nữ sắc mặt trắng bệch nằm trên đó, trái tim anh lại dấy lên từng hồi đau nhói.
Sáu năm nay, anh căn bản không biết cô sống thế nào, cực khổ bao nhiêu, nhưng anh biết, bản thân anh dường như chưa hề cho cô một ngày sống vui vẻ thoải mái.
Đáy lòng anh tuôn ra một sự áy náy, Bùi Danh Chính siết chặt nắm đấm của mình, sau đó quay người ra khỏi cửa, rồi lấy điện thoại ra gọi đi một số: “Alo, liên hệ vài bác sĩ tốt nhất giúp tôi, tôi phải đưa một người đi làm kiểm tra.”
Sau khi đã sắp xếp xong tất cả, Trương Phó lại gọi đến, sau đó không bao lâu anh ta lại vội vàng chạy đến hỏi thăm tình hình: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện này là sao?”
Bùi Danh Chính ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa phòng lại, lạnh giọng nói: “Không sao, chuyện cô ấy nằm viện không được để cho ông già biết, nếu không thì xem tôi xử lý cậu thế nào.”
Nghe vậy, Trương Phó lập tức nghiêm túc gật đầu, đáp: “Vâng!”
Bùi Danh Chính híp mắt lại, tiếp tục hỏi: “Trong công ty có tình hình gì mới không?”
Trương Phó thật thà báo cáo: “Hôm nay phó tổng giám đốc Bùi đã liên lạc với các cổ đông và quản lý cấp cao của công ty, mời bọn họ tối nay cùng đi ăn tối, tụ tập mọi người lại như vậy chắc chắn là anh ta có mục đích khác.”
Nghe vậy, mi tâm của Bùi Danh Chính liền cau lại, trong lòng không thể nào hiểu rõ hơn.
Hôm nay Bùi Duy tụ tập các nhân viên cấp cao của công ty lại với nhau là vì lý do gì, người khác có thể không rõ nhưng anh thì không thể nào rõ hơn.
Hiện nay cổ phiếu mà Bùi Duy nắm giữ không khác nhiều so với anh, cộng thêm gần đây anh bận, Bùi Duy đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua cơ hội tốt này rồi.
Chỉ e là Bùi Duy đã sớm nghĩ đến vô số lần làm sao để hạ gục anh rồi, bây giờ có thể khẳng định rằng, anh ta sắp bắt đầu hành động rồi.
Bùi Danh Chính chậm rãi nói: “Tôi biết rồi.”
Trương Phó hỏi tiếp: “Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào, có cần thực hiện biện pháp nào không?”
Đôi con ngươi của Bùi Danh Chính chợt trở nên âm trầm, sau đó anh chậm rãi lên tiếng: “Không cần, tôi lại muốn xem thử cậu ta muốn dùng cách gì để hạ gục tôi.”
Nếu Bùi Duy đã muốn chơi với anh, thì bây giờ vẫn chưa phải lúc, bởi vì anh chưa hề xem anh ta là một đối thủ chân chính, hơn nữa bây giờ anh còn việc quan trọng hơn, chính là ở bên cạnh Đường Nhật Khanh, đợi cô mau chóng tỉnh lại.
“Những điều tôi vừa nói, cậu nghe hiểu rồi chứ?”
Trong một chiếc xe thương vụ sang trọng màu đen, Ôn Thanh Triều vừa bưng một chiếc ly đế cao uống rượu một cách ưu nhã, vừa nhìn sang Bùi Duy ở bên cạnh.
Nghe vậy, Bùi Duy khẽ ngước cằm lên, ánh mắt có chút âm trầm: “Làm sao mà tôi biết anh đang nói thật hay là nói giả đây?”
Ôn Thanh Triều nghe thấy vậy liền cong môi lên mỉm cười: “Cho dù cuối cùng có thất bại, cậu cũng đâu có tổn thất gì, nếu cậu không thử, thì há chẳng phải là đem cả Bùi Thị cung kính nhường cho người khác sao?”
Sắc mặt Bùi Duy đen lại, cả ngày trời cũng không nói gì.
Ôn Thanh Triều nói không sai, nếu như anh căn bản không đi tranh thủ thì cuối cùng Bùi Thị chắc chắn sẽ là của Bùi Danh Chính, hơn nữa, lần này bất luận thế nào anh ta cũng phải thắng, phải giẫm nát Bùi Danh Chính ở dưới chân mình.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi biết, nhưng anh có chắc là tôi hứa với mấy lão hồ ly đó sẽ có ích không? Bọn họ đều là những người khôn ngoan.”
Ôn Thanh Triều không hoảng không loạn mà lên tiếng: “Cho nên, điều này cần phải có tôi ra mặt, nếu như chỉ có mình cậu thì bọn họ chắc sẽ không tin, nhưng nếu như tôi đứng bên cạnh cậu thì tất cả đều sẽ nghịch chuyển lại.”
Nghe vậy, Bùi Duy liền quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, anh càng lúc càng phát giác ra bụng dạ của người đàn ông này cực kỳ thâm sâu, sâu đến khó mà lường được.
Anh và Ôn Thanh Triều đã đạt được thỏa thuận với nhau, chỉ cần Ôn Thanh Triều giúp anh có được Bùi Thị, thì anh sẽ giúp anh ta làm một chuyện, nhưng đến nước này, anh ta vẫn chưa nói rõ đó là chuyện gì.
Chỉ là người đàn ông bên cạnh này phức tạp như vậy, khiến cho đáy lòng anh bất giác phải rụt rè.
Đột nhiên, Ôn Thanh Triều quay sang nhìn anh: “Thật ra, cậu muốn có được sự tín nhiệm của đám cổ đông hay cấp cao đó, thì vẫn còn một biện pháp tốt hơn, có thể dệt hoa trên gấm.”
Bùi Duy vội vàng lên tiếng hỏi: “Biện pháp gì?”
Ôn Thanh Triều cong khoé môi lên, nhẹ giọng đáp: “Ly hôn với Chương Tú Tú.”