NÓI CHO TÔI BIẾT, AI LÀ HUNG THỦ
Bùi Danh Chính nghe thấy thế, gương mặt thoáng có vẻ do dự, anh sải bước đi vào phòng, đặt chiếc hộp tinh xảo trong tay mình lên chiếc tủ đầu giường, rồi cất tiếng nói: “Ba à, con mua bánh kem về cho ba rồi này.”
Ông Bùi gật đầu, ngẩng đầu nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ nhàng nói: “Con gái, con mang về cho cháu Trạch ăn đi nhé, có biết không?”
Đường Nhật Khanh gật đầu, nhỏ nhẹ đáp: “Dạ.”
Ông cụ lại ho thêm vài tiếng nữa, đột nhiên phất tay, nhẹ nhảng bảo: “Thôi các con về đi, bác cám thấy hơi mệt.”
Đường Nhật Khanh do dự trong giây lát, cô khẽ gật đầu, cầm chiếc hộp bánh kem trên tủ đầu giường lên, nói lời tạm biệt với ông cụ rồi quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Ông cụ ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính, không nói năng gì nhưng lại nháy mắt ra hiệu cho anh.
Bùi Danh lập tức hiểu ý ba mình ngay, anh mau chóng rảo bước đuổi theo cô.
Mặc dù anh không nói gì với ông Bùi, nhưng dường như ba anh lại nhìn thấu hết cả thảy mọi chuyện, trong lòng ông ấy rất tỏ tường.
Bùi Danh Chính vội vàng đuổi theo cô, cản đường cô lại, cất tiếng nói: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Đường Nhật Khanh không hề do dự mà nhấc chân, tính đi vòng sang khỏi người anh: “Tôi không có gì để nói với anh hết.”
Thái độ của cô hết sức kiên quyết, hoàn toàn không cho anh một chút cơ hội nào, Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, im lặng đi đến bên cạnh cô, giơ tay nắm chặt lấy tay cô.
Bước chân của cô khựng lại, vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đã bị ép vào tường, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt đen lay láy, có hồn của người đàn ông ấy.
Gần như anh dùng cả cơ thể mình ép cô vào sát tường, hai người gần nhau vô cùng, đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, lại thêm việc ở đây là hành lang, mặc dù không đông người nhưng vẫn có người qua kẻ lại, mọi người đều không khỏi nhìn về phía bọn họ.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh chợt thay đổi, cô gằn giọng nói: “Anh buông tay ra mau!”
Nét mặt Bùi Danh Chính cũng sa sầm: “Đường Nhật Khanh, em nghĩ em có thể trốn thoát ư? Đàn em của tôi đã đến Vườn Địa Đàng rồi, nếu như không gặp phải việc gì bất trắc thì hai mươi phút sau, Trạch và Giang Vãn Vãn sẽ có mặt ở căn biệt thự ở suối Palm đợi em về đấy.”
Đường Nhật Khanh lập tức biến sắc, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt mình: “Anh… anh uy Hi*p tôi à?”
Hóa ra cô đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi việc, sau khi đi thăm ông Bùi sẽ trở về nhà của Giang Vãn Vãn, rồi có thể dẫn Trạch rời khỏi nơi này, đi thẳng ra sân bay, nhưng không ngờ Bùi Danh Chính đã biết được hành tung của bọn họ, còn đi trước một bước, giam giữ Giang Vãn Vãn và Trạch.
“Đây không phải là uy Hi*p, đây là đánh cược.” Bùi Danh Chính đanh giọng nói, ánh mắt anh hơi sáng lên.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong phút chốc Đường Nhật Khanh cứ ngỡ như mình đã quay trở về sáu năm trước, lúc bọn họ chưa quen biết nhau được bao lâu, vẻ mặt của anh cũng hệt như vậy, tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay, không chế cả thảy mọi việc.
Đường Nhật Khanh cắn răng, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy tôi vẫn còn giống sáu năm trước sao? Bùi Danh Chính, anh không uy Hi*p được tôi đâu.”
Nói rồi, cô dùng hết sức mình đẩy anh ra, cầm điện thoại lên dứt khoát gọi đến số máy cảnh sát: “Alo, đồng chí cảnh sát, con trai tôi Đường Hạo Trạch bị bắt cóc rồi, bây giờ ở…”
Đường Nhật Khanh vẫn còn chưa nói dứt lời, đột nhiên cổ tay cô bị siết chặt, điện thoại trong lòng bàn tay bị anh ta ςướק đi mất, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Danh Chính thẳng tay tắt máy, rồi nắm giữ cánh tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Anh… anh làm gì thế!” Gương mặt Đường Nhật Trạch ưng ửng đỏ, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã bị Bùi Danh Chính kéo vào một căn phòng bệnh trống đang mở rộng cửa ở bên cạnh.
Người đàn ông ấy hành động rất nhanh chóng, chỉ thoắt chốc thôi đã đóng sập cửa lại, giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa khàn khàm, đượm vẻ tức giận lạ lùng: “Đường Nhật Khanh, bây giờ anh sẽ nói cho em biết, hung thủ Gi*t hại ba em hồi sáu năm trước không phải chỉ có một người, sở dĩ anh không nói với em là vì sợ em sẽ không chịu nổi khi nghe tin này.”
Giọng nói của Bùi Danh Chính rất đỗi nghiêm túc, không giống như đang nói dối, Đường Nhật Khanh khựng lại, bỗng dưng giữ im lặng, chỉ có trái tim cô đang đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Bỗng chốc căn phòng yên tĩnh như tờ, Bùi Danh Chính đứng đối diện với Đường Nhật Khanh, bốn mắt nhìn nhau, chỉ có mỗi tiếng thở dốc vì kích động của hai người bọn họ vang lên, im lặng đến đáng sợ.
Câu nói ban nãy của anh vang vộng mãi trong đầu cô, Đường Nhật Khanh cắn răng, lấy hết dũng khí nói: “Anh nói cho tôi biết, ai là hung thủ hại ૮ɦếƭ ba tôi.”
Ánh mắt Bùi Danh Chính tối đi, anh ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng cũng mở miệng đáp: “Lúc ấy, sau khi bác Đường gặp chuyện không may, anh lập tức cử người đi điều tra ngay, rồi điều tra ra được rằng Dương Thu Dung và Chương Tú Tú sắp xếp người hãm hại ba em, nhưng không thành công…”
Đường Nhật Khanh nghe thấy thế, sắc mặt lập tức sa sầm xuống: “Ý anh là… Dương Thu Dung và Chương Tú Tú à?”
Cô hoàn toàn không ngờ đến bọn họ lại là hung thủ hại ૮ɦếƭ ba mình.
Bùi Danh Chính thấp giọng nói: “Đúng thế, lúc ấy bọn họ cài người vào trong ngục giam, nhưng bởi vì kẻ đó quá nhát gan, cộng với việc tù giam được canh chừng rất chặt chẽ nên hắn không ra tay, sau đó hắn không muốn làm chuyện này nữa, chỉ có điều, không bao lâu sau đó bác Đường lại gặp chuyện bất trắc, kẻ đó rất sợ hãi, sợ rằng người khác sẽ nghi ngờ hắn, không bao lâu sau bèn từ chức, nhưng hung thủ không phải là hắn.”
Giọng nói của Đường Nhật Khanh không khỏi run rẩy: “Vậy… hung thủ là ai?”
Đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, rồi tiếp tục thấp giọng nói: “Là mẹ của em, Vu Tuệ.”
Cơ thể Đường Nhật Khanh run bần bật, gần như phản đối trong vô thức: “Không thể nào.”
Sao có thể là mẹ kia chứ, nhiều năm nay mẹ và ba luôn yêu thương nhau, sao mẹ có thể nhẫn tay ra tay với ba được.
Đường Nhật Khanh lùi về sau nửa bước, nhìn Bùi Danh Chính với ánh mắt đề phòng, cô lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào, anh lừa tôi.”
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, nhìn Đường Nhật Khanh, cảm giác chua xót dấy lên trong lòng.
Anh có thể đoán được, cho dù mình có nói sự thật với cô thì cô cũng sẽ không tin tưởng mình,bởi vì từ trong tiềm thức của cô ấy, mẹ là người thân, bà ta không bao giờ làm chuyện như vậy.
Nhưng sự thật ngược lại với những gì cô đã nghĩ.
“Ban đầu anh cũng không tin, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ ra bà ta là hung thủ, anh sợ em sẽ không chịu nổi nếu biết tin này, nên đã cử người xử lý gọn ghẽ mọi việc, đây cũng là lý do vì sao sau khi ba em mất, em không hề tìm được bất cứ manh mối nào cả.”
Bùi Danh Chính ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Chỉ là anh không ngờ, cuối cùng em lại nghi ngờ anh hại ba em.”
Anh đã hao tốn hết công sức mình, sợ rằng sau khi biết được kết quả, cô sẽ nghĩ quẩn trong đầu, nhưng ngờ ngờ anh lại vô tình trở thành người chịu tội thay cho bà ta, mà cái giá phải trả và sự trừng phạt lại là sáu năm xa cách.
Đường Nhật Khanh lắc đầu, nước mắt tràn bờ mi: “Tuyệt đối không phải là như vậy, chắc chắn là anh nói dối tôi, chắc chắn là thế.”
Nhìn thấy vành mắt của cô đỏ gay, trong lòng Bùi Danh Chính buồn bã khôn xiết, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Em có thể không tin, nhưng đây chính là sự thật mà em muốn biết.”
Chỉ một câu nói thôi đã cắt đứt sợi rơm phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô, cô cắn môi, cơ thể không khỏi run lên bần bật.
Mỗi một hành vi, mỗi một cử chỉ của mẹ không ngừng hiện lên trong đầu cô, cô cẩn thận nhớ lại những phản ứng của mẹ sau khi ba cô qua đời, dường như có một sợi dây, nối hết những chi tiết lại với nhau, cùng chỉ ra một đáp án.
Căn phòng chìm trong im lặng trong giây lát, Đường Nhật Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Danh Chính rồi nói: “Chứng cứ, anh có chứng cứ gì?”
Cô muốn dùng lòng kiên cường nhỏ nhoi cuối cùng để bảo vệ giấc mộng đẹp đẽ của mình, dành hết sự tin tưởng cho mẹ.
Bùi Danh Chính nhìn thấy thế, anh thở dài một hơi: “Anh sẽ kêu Trương Phó gửi cho em.”
Sau một khoảng thời gian ngắn, điện thoại cô rung lên, Đường Nhật Khanh cầm nó trong tay, nhưng lại không dám nhận cuộc gọi.
Nếu như những gì Bùi Danh Chính nói là sự thật, mẹ chính là hung thủ hại ૮ɦếƭ ba, vậy cô phải làm sao đây?