Chàng CEO Của Tôi - Chương 44

Tác giả: Đinh Thiến

NGHĨ CÁCH KÉO DÀI THỜI GIAN
Bùi Danh Chính bỗng thấp giọng cười: “Sao cục trưởng Nguyễn lại vội vàng kết luận như vậy? Miếng đất này về phần giá cả mà nói, tôi tuyệt đối có ưu thế, hơn nữa mọi thủ tục tôi cũng đã làm xong, bây giờ chỉ còn cần sự phê chuẩn của ngài nữa thôi.”
“Quả thật là như vậy, có điều miếng đất này còn nhiều tranh chấp, trước khi giải quyết được vấn đề này, không thể nhượng lại.” Nguyễn Hùng Mạnh dựa vào sofa, đáy mắt lướt qua tia hàn ý.
Bùi Danh Chính cười, không nói gì, không khí vẫn chưa bớt căng thẳng, nếu bọn họ còn tiếp tục nói, chỉ sợ sẽ khiến cho cục diện càng trở nên tệ hại hơn.
Anh quay sang nhìn Đường Nhật Khanh, dặn dò: “Qua bên kia lấy hai ly rượu sang đây, hiếm khi gặp được cục trưởng Nguyễn, chúng ta nên uống một ly.”
Đường Nhật Khanh lập tức đi lấy hai ly rượu đến, lúc trở lại Bùi Danh Chính đã chuyển sang chủ đề khác, không khí cũng thoải mái hơn ban nãy nhiều.
Đường Nhật Khanh vừa đưa rượu cho hai người, điện thoại của Bùi Danh Chính liền vang lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn hiển thị, quay sang Nguyễn Hùng Mạnh: “Thật ngại quá cục trưởng Nguyễn, tôi đi nghe điện thoại.”
Nguyễn Hùng Mạnh gật đầu, làm như không có chuyện gì uống ly rượu, Bùi Danh Chính rời đi, trong giây lát chỉ còn lại Đường Nhật Khanh và Nguyễn Hùng Mạnh.
Nguyễn Hùng Mạnh uống rượu, không để ý đến cô, chưa được hai phút, ông ta nhìn sang phía Bùi Danh Chính vừa rời đi, lại quay sang nhìn Đường Nhật Khanh: “Thư kí Đường, tôi còn có việc, như vậy đi, cô giúp tôi chuyển lời cho tổng giám đốc Bùi, lần sau có thời gian tôi sẽ nói chuyện cùng cậu ấy.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, liền thấy căng thẳng, vội vàng đứng dậy.
Nguyễn Hùng Mạnh nói như vậy, rõ ràng là muốn tìm cớ rời đi, nhưng nếu như ông ta đi rồi, vậy miếng đất đó phải làm sao?
Cô bắt buộc phải giữ Nguyễn Hùng Mạnh lại, nếu không bọn họ sẽ thật sự mất đi cơ hội lần này!
Đường Nhật Khanh bước lên trước nửa bước, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Cục trưởng Nguyễn, tổng giám đốc Bùi của chúng tôi còn nói muốn uống với ngài một ly, rượu vẫn còn chưa uống, không bằng ngài đợi thêm chút nữa?”
Nguyễn Hùng Mạnh có chút do dự, nhíu mày nhìn qua ly rượu trên bàn, lại nhìn gương mặt tươi cười của Đường Nhật Khanh, đành phải ngồi xuống.
Đường Nhật Khanh nhìn đồng hồ, trong lòng hết sức sốt ruột, nếu như vài phút nữa mà Bùi Danh Chính không trở về, thì Nguyễn Hùng Mạnh sẽ đi thật mất, cô bắt buộc phải kéo dài thời gian.
Cô khẽ nhìn lướt qua Nguyễn Hùng Mạnh, lúc ánh mắt dừng trên cổ tay áo của ông ta, đột nhiên ngưng lại, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, chủ động hỏi: “Cục trưởng Nguyễn, tôi mạo muội hỏi một câu, cổ tay áo sơ mi của ngài là thêu theo kiểu Tô Châu phải không?”
Nguyễn Hùng Mạnh trầm mặc một lát, cút đầu xuống nhìn cổ tay áo, sau mới phản ứng lại, gật đầu với Đường Nhật Khanh: “Sao cô biết?”
Đường Nhật Khanh khẽ cười: “Hoa văn trên áo sơ mi của ngài rất đặc biệt, lúc uống rượu lại để lộ ra cổ tay áo, rất tinh xảo, trước kia tôi có xem qua tác phẩm thêu của Tô Châu, cảm thấy giống nên đoán bừa.”
Nguyễn Hùng Mạnh hơi bất ngờ, được Đường Nhật Khanh khen như vậy, ông ta cũng thả lỏng hơn một chút: “Tôi còn tưởng thanh niên các cô không có hứng thú với những món đồ như vậy…”
“Tôi có một người dì, là một nghệ nhân thêu thủ công đồ Tô Châu, chuyên gia thêu những món đồ như vậy, từ năm mười tám tuổi, làm đến nay cũng đã được mấy chục năm rồi, trước kia dì ấy có tặng cho tôi vài món đồ như túi hương hay khăn tay, vì vậy tôi có ấn tượng rất sâu đậm với chúng, có điều hai năm trước vì vấn đề sức khỏe mà dì tôi phải vào trong núi tĩnh dưỡng, đã lâu rồi tôi cũng không gặp dì…”
Đường Nhật Khanh chỉ tùy tiện nói như vậy, nhưng ánh mắt Nguyễn Hùng Mạnh lại sáng lên, ông ta vội vàng hỏi: “Xin được hỏi danh tính của nghệ nhân đó?”
Đường Nhật Khanh ngước lên, nhìn vào mắt Nguyễn Hùng Mạnh: “Nguyễn Thu Bạch, nghệ nhân thủ công thêu đồ Tô Châu.”
Đáy mắt Nguyễn Hùng Mạnh lướt qua một tia vui mừng, nhất thời có chút xúc động: “Bậc thầy Nguyễn, tôi sưu tầm không ít tác phẩm của bà ấy!”
Đường Nhật Khanh vội hỏi: “Cục trưởng Nguyễn biết dì Nguyễn?”
“Đương nhiên là biết, tôi rất có hứng thú với văn hóa Tô Châu, sở thích bình thường chính là sưu tầm những món đồ thêu thủ công của Tô Châu, cũng rất kính phục những nghệ nhân lâu đời của Tô Châu!”
“Thật trùng hợp! Có điều bây giờ dì Nguyễn đã lên núi tĩnh dưỡng, tôi cũng không biết bây giờ dì ấy ở đâu, trước khi đi, dì ấy còn tặng cho tôi một tác phẩm thêu tay…” Đường Nhật Khanh vừa nói, vừa tìm điện thoại trong túi, mở ra một tấm ảnh cho Nguyễn Hùng Mạnh xem.
Nguyễn Hùng Mạnh vừa nhìn thấy bức ảnh, ánh mắt liền sáng lên, chỉ có một bức ảnh, ông ta phóng to thu nhỏ, xem đi xem lại nhiều lần: “Tuyệt phẩm, những cánh chim hải âu này, ngụ ý thật tốt đẹp, hơn nữa còn là một tác phẩm độc nhất vô nhị, rất đáng quý, trước khi đi bậc thầy Nguyễn còn tặng cho cô tác phẩm này, quan hệ của hai người nhất định rất tốt.”
Đường Nhật Khanh cười, thuận tay cất điện thoại đi, khẽ đáp: “Dì Nguyễn và bố tôi là bạn thân, quan hề bình thường cũng rất tốt, hai bên thường xuyên qua lại với nhau.”
Nguyễn Hùng Mạnh gật đầu, trầm mặc một lúc không nói gì, Đường Nhật Khanh nâng ly rượu lên với ông: “Cục trưởng Nguyễn, tôi luôn cảm thấy những người hiểu được những tác phẩm thêu tay rất có phẩm vị, hôm nay gặp được ngài cũng xem như là có duyên, tôi kính ngài một li.”
Nguyễn Hùng Mạnh cười, vội cụng li với cô, Đường Nhật Khanh uống một hớp, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, vô ý lại nhìn được sự do dự trong mắt người đàn ông, nhân cơ hội mở miệng: “Nếu như cục trưởng Nguyễn thích những tác phẩm thêu tay Tô Châu, tôi có thể tặng cho ngài.”
Nguyễn Hùng Mạnh vừa nghe thấy vậy, nhíu mày lại, phất phất tay: “Như vậy thì không được, tôi không thể nhận.”
“Thật ra tôi cũng không hiểu gì về những tác phẩm ấy, sự ngưỡng mộ của tôi đối với dì Nguyễn còn lớn hơn cả sự hiểu biết về những tác phẩm này, tác phẩm này đối với tôi mà nói cũng chỉ là một món đồ nghệ thuật, nhưng đối với ngài thì lại khác, dù sao đây cũng là truyền thống văn hóa của Trung Quốc chúng ta, có người thì quên đi, nhưng cũng có người thì đang kế thừa lại, nếu như ngài có thể sưu tầm được nhiều hơn những tác phẩm thêu của Tô Châu, tìm một cơ hội nào đó để mở triển lãm quảng bá về sự hấp dẫn của nền văn hóa này, tôi rất vui lòng có thể tặng cho ngài tác phẩm này.”
Lời nói của Đường Nhật Khanh đánh đúng trọng tâm, cô cố ý làm rõ hai khái niệm đút lót và biếu tặng, hơn nữa cô cũng đã tìm hiểu trước được Nguyễn Hùng Mạnh không phải là một nhà sưu tầm cá nhân, vì vậy mới bằng lòng tặng tác phẩm này cho ông ta.
Nguyễn Hùng Mạnh nghe cô nói, trầm mặc một lúc.
Đường Nhật Khanh lại nói tiếp: “Nếu như ngài thật sự yêu thích văn hóa thêu thùa của Tô Châu, thì ngài có thể làm được nhiều việc có ý nghĩa hơn là một thư kí nhỏ bé như tôi, vì vậy tôi tặng cho ngài tác phẩm này, nếu như ngài có thể tuyên truyền được nền văn hóa truyền thống, thì đó là niềm vinh hạnh của tôi.”
Cuối cùng Nguyễn Hùng Mạnh cũng dao động, ông ta tán thưởng nhìn Đường Nhật Khanh: “Không giấu gì cô, tôi đang chuẩn bị mở một cuộc triển lãm về văn hóa thêu Tô Châu ở Nam Hải, cô có thể tặng tôi tác phẩm này, tôi rất biết ơn.”
“Cục trưởng Nguyễn khách sáo quá rồi, tuyên truyền văn hóa Trung Quốc là trách nhiệm của mỗi chúng ta, ngài mới là một tấm gương chân chính.” Đường Nhật Khanh nói, khẽ ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy Bùi Danh Chính đang bước đến.
Một cuộc điện thoại mà anh nghe đến tận mười phút, sắc mặt có chút nặng nề, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, thu lại tầm mắt nhìn sang Nguyễn Hùng Mạnh, khẽ nói: “Cục trưởng Nguyễn, ngài cho tôi danh thi*p, trở về Hải Thành tôi sẽ gửi tác phẩm cho ngài.”
“Cảm ơn, cô thật có lòng.” Nguyễn Hùng Mạnh cười, đưa danh thi*p cho cô.
Bùi Danh Chính cũng vừa đúng lúc bước đến, anh nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang nhận lấy danh thi*p, ánh mắt hơi ngưng lại, rất nhanh sắc mặt đã trở lại bình thường nhìn Nguyễn Hùng Mạnh, cười khẽ: “Cục trưởng Nguyễn, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc