CHO TẬN CHỮ HIẾU
Cùng lúc đó, Đường Nhật Khanh ngồi đằng sau xe, nhìn bầu trời đã tối om ngoài cửa sổ và vài ánh đèn thưa thớt vừa sáng, trong lòng lại cảm thấy nặng nề lạ lùng.
Nếu như đúng như những lời Bùi Danh Chínhc đã nói, vậy thì rốt cuộc người đã hại ૮ɦếƭ ba mình là ai? Mà những gì anh ta nói có phải là thật hay không đây?
Giang Vãn Vãn nhìn dòng xe trên đường, cũng đang suy nghĩ lung tung như Đường Nhật Khanh vậy, thấy chỉ cần qua một ngã rẽ nữa là đã đến trước cửa tiểu khu, cô nhẹ nhàng hỏi: “Nhật Khanh, lát nữa cậu muốn ăn gì? Bọn mình về nhà nấu nướng hay là mua ít thức ăn bên ngoài?”
Tâm trạng Đường Nhật Khanh rối như tơ vò, vốn không hề nghe thấy câu hỏi của Giang Vãn Vãn, vào lúc này, bỗng dưng cậu bé Hạo Trạch đang nằm bên cạnh cô nhúc nhích, cô mới sực tỉnh táo lại.
Giang Vãn Vãn không khỏi lên tiếng hỏi: “Nhật Khanh, cậu bị sao thế?”
“Không có gì đâu.” Đường Nhật Khanh lắc đầu, khe khẽ trả lời: “Bọn mình về nhà nấu một ít cháo là được.”
Cô không hề có hứng thú ăn uống, hôm nay chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon mà thôi, rồi ngày mai dẫn Trạch rời khỏi Hải thành.
Lúc về đến căn chung cư của Giang Vãn Vãn, Đường Nhật Khanh ăn bừa một ít, trước lúc ngủ đặt trước vé máy bay, tất thảy mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, nhưng cô cứ trằn trọc, lăn lộn mãi vẫn không ngủ được.
Gương mặt người đàn ông ấy liên tục hiện lên trong đầu cô, cô cắn răng, quay người sang hướng khác, không biết cậu bé Trạch đã dậy từ lúc nào, bây giờ đang mở to mắt nhìn cô.
Cậu bé vùi đầu vào lòng cô, khe khẽ gọi: “Mẹ ơi…có phải sau này chúng ta sẽ không được gặp chú yến mạch nữa không?”
Lòng Đường Nhật Khanh chợt đau nhói, cảnh tượng ba người bọn họ cùng nhau chơi đùa vui vẻ trong biệt thự hiện lên trong đầu cô, lúc ấy, trông bọn họ giống hệt như một gia đình vậy, còn bây giờ…
Nỗi đau xót dấy lên trong tim, Đường Nhật Khanh cắn răng, ôm con trai vào lòng mình, dịu dàng an ủi cậu bé: “Ngày mai mẹ sẽ dắt con về Tương Nam, đến lúc đó con có thể gặp được nhiều bạn tốt lắm đó.”
Cậu bé Hạo Trạch nghe thấy thế, đột nhiên khụt khịt mũi, giọng nói vương vẻ tủi thân: “Nhưng con không muốn rời xa chú yến mạch đâu…”
Giọng nói của cậu bé còn vương âm mũi, làm cô không thốt nổi nên lời.
Cô cắn môi, giơ tay vỗ nhè nhẹ vào gáy Hạo Trạch: “Không sao đâu, có mẹ bầu bạn với con mà.”
Sau khi dỗ dành cậu bé Hạo Trạch vào giấc ngủ một lần nữa, rốt cuộc Đường Nhật Khanh đã không chống lại cơn buồn ngủ nổi nữa mà chìm vào giấc mơ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nhật Khanh vừa dỗ dành cậu bé Hạo Trạch ăn cơm sáng xong thì Giang Vãn Vãn đã kéo cô sang một bên.
Cô ấy thấp giọng hỏi han: “Lần này cậu về Tương Nam, có tính nói cho Lục Nghiêu một tiếng không?”
Nghe bạn mình nói như thế, Đường Nhật Khanh mới sực nhớ ra mình vẫn chưa nói chuyện tính trở về cho bất cứ ai nghe, ngoài việc chưa báo với Lục Nghiêu, đến mẹ của mình mà cô vẫn chưa nói cho bà ấy.
Sau một lúc do dự, cô bèn nhẹ nhàng mở miệng đáp: “Tạm thời đừng nói đến việc này, càng ít người biết tớ muốn về càng tốt thôi chứ sao.”
“Cũng đúng ha.” Giang Vãn Vãn gật gù: “Nhưng cậu chắc chắn rằng Bùi Danh Chính sẽ không ngăn cản đấy chứ?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, trong phút chốc cô cũng không biết anh ta có để mình đi hay không.
Với tính cách của Bùi Danh Chính, chắc hẳn sẽ không buông tha cho cô một cách nhẹ nhàng đâu, nhưng bây giờ có thế nào đi nữa cô cũng không muốn ở lại bên cạnh anh ta, bởi vì gần gũi với anh ta chỉ đem lại nguy hiểm mà thôi.
Cô vốn không hề đủ dũng cảm để nhớ lại việc xảy ra hồi tối hôm qua.
Đường Nhật Khanh cắn răng, kiên quyết nói: “Cho dù anh ta có cản hay không thì hôm nay tớ vẫn phải dẫn Trạch đi cho bằng được.”
Cô vừa nói dứt lời, chẳng mấy lâu sau đã nghe tiếng điện thoại đổ chuông.
Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Đường Nhật Khanh ngập ngừng trong giây lát, do dự không biết mình có nên nghe máy không.
“Nhật Khanh, cậu nghĩ đi đâu đấy? Sao không bắt máy thế?”
Đường Nhật Khanh sực tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn tiếp điện thoại của ông cụ Đường.
“Alo? Cháu Đường, hôm nay cháu có đưa nhóc Trạch qua nhà chơi với bác không? Bác nhờ người ta đi siêu thị trung tâm mua bánh kem thuyền giấy về rồi này, nghe nói cậu bé thích ăn lắm… khụ khụ!”
Đường Nhật Khanh nghe thấy thế, cảm giác áy náy dậy lên trong lòng cô, cô không biết làm sao để mở lời, thông báo với ông cụ rằng mình sắp dẫn Hạo Trạch đi khỏi Hải thành.
Thấy Đường Nhật Khanh im lặng không nói gì, ông cụ ho vài tiếng, vội vã cất tiếng hỏi: “Có phải hôm nay cháu bận nên không qua được không?”
“Cũng không phải thế ạ…” Đường Nhật Khanh giơ tay lau giọt nước mắt chảy tràn ra khóe mắt, tỏ vẻ bình tĩnh rồi nói: “Hôm nay Trạch không được khỏe, cháu muốn để con nó ở nhà nghỉ ngơi, lát nữa cháu qua thăm bác nhé.”
Ông cụ nghe thế bèn vội vàng hỏi: “Sao? Không sao chứ?”
“Không có gì đâu bác, tại hôm qua con nó hứng gió nên bị cảm lạnh thôi.”
Nghe Đường Nhật Khanh nói thế, rốt cuộc ông cụ mới thấy yên tâm đôi chút: “Thế thì tốt, vậy cháu cẩn thận một chút, đừng để cu cậu bị cảm.”
“Cháu biết rồi ạ.” Đường Nhật Khanh khụt khịt mũi, tiếp tục nói chuyện với ông cụ: “Lát nữa cháu sẽ qua thăm bác nhé.”
Hôm nay cô phải dẫn Trạch rời khỏi Hải thành, không biết bao giờ mới trở về đây nữa, trước lúc ra đi, cô phải sang thăm ông cụ, cũng coi như là để cho tận chữ hiếu, dù gì từ trước đến nay cô đều xem ông cụ như người lớn trong nhà mình.
Cô đặt chuyến bay vào buổi chiều, hiện giờ cô vào bệnh viện thăm ông cụ, rồi về dẫn Trạch ra sân bay sau, hoàn toàn vẫn kịp thời gian máy bay cất cánh.
Sau khi quyết định, Đường Nhật Khanh giao cậu bé Hạo Trạch lại cho Giang Vãn Vãn, một mình đi ra ngoài cửa.
Lúc đến bệnh viện, Đường Nhật Khanh đẩy cửa bước vào trong, hiếm hoi lắm mới có lúc ông cụ ở một mình, không thấy bóng dáng Dương Thu Dung đâu.
“Cháu Đường đến rồi à?”
Nhìn thấy cô, ánh mắt ông cụ có tươi tỉnh hơn đôi chút, chỉ có điều sắc mặt của ông còn nhợt nhạt hơn cả hôm qua.
Đường Nhật Khanh bật cười, định mở miệng nói chuyện với ông, nhưng nào ngờ ông cụ đột nhiên bật ho khù khụ.
Cô nhíu mày, vội vã đi qua nâng giường lên, giơ tay vỗ lưng ông cụ, giúp ông thuận khí.
Khó khăn lắm ông cụ Bùi mới ngừng ho, ông phất tay, buồn bã nói: “Bác già rồi, sức khỏe kém lắm.”
Nghe ông ấy nói vậy, Đường Nhật Khanh thấy nhoi nhói lòng, cảm thấy chua xót đến lạ lùng.
Lúc bây giờ, thân thể ông cụ bị bệnh tật dày vò, đã không còn khỏe khoắn được như trước đây nữa.
Cô ngập ngừng một lúc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bèn cất tiếng hỏi: “Bác trai, gần đây bác vẫn uống mấy loại thuốc trung y đấy ạ?”
Ông cụ gật đầu đáp: “Ừm, cảm thấy cũng không có hiệu quả gì, nhưng thuốc đông y có tác dụng chậm nên cũng không còn cách nào khác.”
Đường Nhật Khanh thở dài một hơi, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy còn dì Dung thì sao ạ? Sao dì lại để ông ở một mình trong phòng bệnh thế này?”
Ông cụ uể oải nói: ” đi lấy thuốc đông y cho ông rồi, thuốc của ông ấy à, mỗi khi bác sĩ An bận rộn thì bà ấy đều đi lấy thuốc về cho ông hết, cũng vất vả cho bà ấy nhiều lắm.”
Nghe ông nói như vậy, ánh mắt Đường Nhật Khanh tối đi, đang lúc băn khoăn, không biết có nên nói suy đoán của mình cho ông cụ nghe hay không thì đột nhiên ông cụ lên tiếng: “Sáng hôm nay, bác vừa ngủ dậy đã cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy dường như các con muốn bỏ bác đi vậy, ôi cái cảm giác ấy, bác mãi vẫn không yên tâm…”
Đường Nhật Khanh ngạc nhiên nhìn ông cụ, đồng thời cũng cảm thấy chột dạ vô cùng…
Đúng là cô muốn dắt cậu bé Trạch Hạo rời khỏi nơi này.
“Cháu Đường, nếu như cháu đồng ý sau này sẽ sống hạnh phúc bên cạnh Danh Chính, ông đây mới yên tâm nổi!” Ông cụ Bùi thở dài một hơi, rồi nói với cô: “Bác cũng không ép buộc cháu, ông biết cháu là một cô gái tốt, lòng cháu đã tính toán kỹ lưỡng trước khi làm việc gì.”
Nghe ông cụ nói như vậy, Đường Nhật Khanh đứng ở một bên, nghĩ đến việc lần này phải nói dối ông chuyện ra đi, trong lòng buồn bã khôn xiết.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh được mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ba ơi, ba…”
Mới nói được một nửa đột nhiên im bặt, Đường Nhật Khanh quay đầu, đúng lúc lúc chạm phải ánh mắt của Bùi Danh Chính.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng, ông cụ nhìn thấy thế bèn đằng hắng một tiếng, nói với Bùi Danh Chính: “Đực mặt ra đó làm chi? Còn không vào đi.”