HẠO TRẠCH BỊ BẮT!
Trong lòng Bùi Duy hiểu rành rành Ôn Thanh Triều này tuyệt đối không phải là người hiền lành gì, anh ta híp mắt lại đang muốn mở miệng từ chối. Người đàn ông trước mặt đột nhiên tiến gần thêm nửa bước, giống như là nhìn thấu suy nghĩ của anh ta mà mở miệng nói: “Cậu Bùi, nếu như có thể thì tôi có thể giúp cậu đạt được tất cả những thứ mà cậu muốn, bao gồm cả Bùi thị.”
Tiếng nói của Ôn Thanh Triều vừa dứt, ánh mắt Bùi Duy liền trầm xuống: “Hứng thú.”
Anh ta do dự hỏi lại một câu: “Ý anh nói là toàn bộ Bùi thị?”
“Không sai, là toàn bộ.” Ôn Thanh Triều câu môi cười cười, hơi nghiêng người: “Mời cậu Bùi.”
Lông mày Bùi Duy nhăn lại, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nhấc chân đi theo anh ta lên xe.
Chiếc xe sang trọng có số lượng giới hạn vừa mới đi không bao lâu, Đường Nhật Khanh đã dắt tay Hạo Trạch đi ra khỏi bệnh viện.
Đi ngang qua cổng bệnh viện, bên cạnh có mấy cái xe nhỏ bán đồ ăn, kế bên con có một chiếc xe cắm đầy kẹo đường. Nhìn thấy kẹo đường, hai mắt Hạo Trạch sáng rực lên, chân bước không nổi nữa.
Đột nhiên cậu nhóc vươn tay ra ôm lấy đùi của Đường Nhật Khanh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh, giọng nói mềm mại: “Mẹ, con muốn ăn…”
Đường Nhật Khanh nhìn theo ngón tay nhỏ của cậu nhóc chỉ chỉ, cô nhìn thấy quán bán kẹo đường, có chút bất đắc dĩ cười cười. Cô cúi đầu nhìn Hạo Trạch một chút, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không phải đã nói rồi sao, không thể ăn quá ngọt, nếu không răng sẽ bị con sâu ăn mất.”
Hạo Trạch nghe nói như vậy cũng không nói gì thêm, chỉ ôm đùi của Đường Nhật Khanh lắc lắc, đôi mắt to sáng lấp lánh không ngừng chớp chớp.
Nhìn bộ dạng chơi xấu này của cậu nhóc, Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ cười cười, vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Được rồi, vậy mẹ đi mua một xâu cho con, con chỉ có thể ăn một nửa, còn lại phải cho mẹ ăn, có biết không.”
Vẻ mặt Hạo Trạch nghiêm túc gật đầu: “Được ạ.”
Nhìn thấy cậu nhóc nghe lời, lúc này Đường Nhật Khanh mới nắm tay cậu nhóc đi đến trước quán nhỏ để cậu nhóc chọn một xâu, sau đó chuẩn bị trả tiền.
Lấy điện thoại di động ra, đúng lúc có một cuộc gọi tới, cô thuận tay ấn nghe: “A lô.”
Bên kia chỉ truyền đến âm thanh lạch cạch rồi lại truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn, còn lại cái gì cũng không có.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, vội vàng mở miệng hỏi: “A lô, ai vậy?”
Ở đầu dây bên kia vẫn truyền đến âm thanh hỗn loạn, Đường Nhật Khanh nhíu nhíu mày cầm điện thoại di động lên nhìn dãy số lạ trên màn hình, vừa muốn cúp điện thoại thì đột nhiên có một chiếc xe lao vun ✓út ở phía sau lưng, cô còn chưa kịp phản ứng liền nghe được người bán hàng ở trước mặt kêu lên một tiếng: “Con của ai…”
Thấy được vẻ mặt kinh ngạc của bà ta, Đường Nhật Khanh vội vàng quay đầu lại nhìn thấy một chiếc xe màu trắng hiên ngang chạy khỏi. Đột nhiên ý thức được cái gì đó, cô cuống quít cúi đầu lại nhìn, bóng dáng của Hạo Trạch ở bên cạnh đã không thấy đâu nữa, mà xâu kẹo đường lúc nãy cô đưa cho Hạo Trạch đã bị ném xuống mặt đất.
Bỗng nhiên cô kịp phản ứng lại, da đầu tê rần, trong lòng như chịu phải một nhát dao: “Hạo Trạch!”
Bất chấp hết tất cả, cô nhanh chóng chạy theo chiếc xe, nhưng hình ảnh của chiếc xe màu trắng càng ngày càng nhỏ, hai chân Đường Nhật Khanh mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Tất cả xảy ra quá nhanh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lúc nãy cô cũng chỉ nhận một cuộc điện thoại mà thôi, tại sao Hạo Trạch lại đột nhiên bị người ta bắt đi.
Cô cầm điện thoại di động lên hai tay run rẩy bấm gọi 110: “A lô, Tôi… tôi muốn báo cảnh sát.”
Cố gắng chống đỡ hít một hơi miêu tả những chuyện vừa xảy ra lúc nãy lại một lần, sau khi điện thoại tắt máy, hai chân Đường Nhật Khanh như nhũn ra, tất cả lý trí và bình tĩnh đều biến mất không thấy nữa.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của người đàn ông, Đường Nhật Khanh kịp phản ứng cầm lấy điện thoại di động lên lập tức gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính. Trong nháy mắt điện thoại được kết nối, cô lắp bắp mở miệng nói, giọng nói mang theo âm thanh nghẹn ngào: “Bùi… Bùi Danh Chính, Hạo Trạch… Hạo Trạch bị người ta bắt đi rồi.”
Bùi Danh Chính ở bên kia nghe xong bỗng nhiên đứng lên, lông mày cau chặt lại, hỏi: “Cái gì?”
“Hạo Trạch đã bị bắt… bị người ta bắt rồi, em cũng không biết là do ai làm, làm sao bây giờ, hiện tại…”
“Trước tiên em đừng gấp gáp, nói cho anh biết bây giờ em đang ở đâu.” Bùi Danh Chính nói xong trực tiếp quay người bước ra khỏi phòng họp.
Các quản lý cấp cao đột nhiên bị bỏ lại trơ mắt nhìn Bùi Danh Chính đi khỏi, mọi người đều hai mắt nhìn nhau không biết vì sao, rất nhanh bọn họ liền châu đầu nghị luận.
“Hừ, đây là sao vậy chứ? Cuộc họp còn chưa xong, nói đi là đi.”
“Đúng vậy! Tổng giám đốc Bùi này… thật sự làm cho người ta quá thất vọng.”
…
Những lời nói chỉ trích Bùi Danh Chính càng ngày càng nhiều, Trương Phó đứng dậy muốn chủ trì đại cục: “Mọi người cứ yên tâm, không cần phải vội vã, tôi sẽ đi tìm hiểu tình huống ngay lập tức, sau đó thông báo…”
“Cần tìm hiểu cái gì nữa, người cũng đã đi hết rồi, còn bắt chúng tôi ngồi đợi ở đây hả?”
“Đúng vậy, đi thôi đi thôi, người ta cũng không thèm để ý, chắc cũng không có cần cấp dưới như chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, đi thôi.”
Mấy người lãnh đạo cấp cao đã đưa ra ý kiến đều lập tức đứng dậy, những người còn lại cũng do do dự dự đứng dậy theo.
Trong lúc nhất thời, Trương Phó cảm thấy không biết phải làm sao, nhìn đám người kia tự động tan họp, anh ta cũng đành phải rời khỏi phòng họp bước nhanh đi về phòng của tổng giám đốc để xử lý mọi chuyện.
Anh ta vừa mới bước đến phòng của tổng giám đốc, cửa phòng đột nhiên bị ngườli khác đẩy ra, sắc mặt Bùi Danh Chính nghiêm trọng bước ra từ bên trong, hiển nhiên là mới vừa mặc áo khoác muốn đi ra ngoài.
Không đợi Trương Phó nói chuyện, Bùi Danh Chính đã mở miệng phân phó: “Lập tức chuẩn bị xe.”
Nhìn sắc mặt nghiêm túc mà tối đen như mực của người đàn ông, Trương Phó cũng không dám hỏi nhiều thêm một câu, lập tức gật đầu làm theo.
Ở một bên khác, Đường Nhật Khanh đang ngồi trong đại sảnh của cục cảnh sát, tay chân lạnh buốt, cả người từ trong ra ngoài đều lạnh thấu xương.
Một nhân viên cảnh sát đi qua bên cạnh cô, Đường Nhật Khanh bỗng nhiên đứng lên giữ chặt lấy tay của anh ta liền hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có tin tức của con trai tôi không? Đường Hạo Trạch, năm tuổi, mặc áo khoác màu xanh.”
Nhân viên cảnh sát kia bị giật nảy mình, sau khi kịp phản ứng mới lắc lắc đầu: “Tạm thời vẫn còn chưa có, chờ một chút nữa đi.”
Tay của Đường Nhật Khanh nắm chặt lấy quần áo của nhân viên cảnh sát thêm một chút: “Tôi đã chờ ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, cho dù kiểm tra thiết bị giám sát thì cũng nên đuổi theo chiếc xe kia chứ, con trai của tôi mới có năm tuổi, nếu như thằng bé…”
Nhân viên cảnh sát kia một mặt bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Thật sự xin lỗi, bây giờ vẫn còn chưa có tin tức.”
Câu nói này đối với Đường Nhật Khanh mà nói giống như tản đá ngàn cân ở trên lưng cô lại nặng trịch thêm nữa, trong nháy mắt đó, tất cả khẩn trương và lo lắng đều biến thành cảm xúc bực bội. Cô vẫn nắm lấy tay của nhân viên cảnh sát mà không chịu buông ra, giọng nói khàn khàn lại mang theo âm thanh giận dữ: “Có phải là cục cảnh sát của các người cũng chưa từng tra hay không? Có cần phải nhất định mất tích bốn mươi tám tiếng đồng hồ mới có thể lập án điều tra hay không? Con trai của tôi bị người khác bắt đi, đây là bắt cóc!”
Nhân viên cảnh sát đã lập tức thay đổi sắc mặt: “Thật sự xin lỗi, cảnh sát của chúng tôi phá án cũng phải đi theo quy trình, xin cô buông tay cho.”
Đường Nhật Khanh vừa tức vừa buồn bực: “Các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời, nếu như không điều tra thì tự tôi đi điều tra, các người không cần phải giấu diếm tôi.”
Một nhân viên cảnh sát ở bên cạnh thấy thế thì bước lên muốn khuyên Đường Nhật Khanh, nhưng dường như cô đã mất lý trí, hai mắt ửng đỏ cứ liên tục chất vấn.
Đột nhiên một thân ảnh cao lớn đi lên phía trước, Bùi Danh Chính vươn một tay từ phía sau ôm Đường Nhật Khanh đang mất khống chế vào trong иgự¢, kéo tay của cô ra, trầm giọng nói: “Em buông tay ra trước đi, để anh nghĩ cách.”