CON HOANG
Đường Nhật Khanh cười cười: “Bình thường dì Thu chăm sóc cho bác trai đã rất vất vả rồi, chút chuyện nhỏ này này tôi có thể giúp thì liền giúp, cũng giảm bớt gánh nặng cho dì.”
“Không cần không cần đâu, cô cứ ngồi chơi với ông Bùi là được rồi, để tôi đi rửa.” Dương Thu Dung nói xong trực tiếp lách qua người cô, đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Nhìn bộ dạng có chút bối rối bước nhanh đi khỏi của bà ta, Đường Nhật Khanh càng cảm thấy kỳ quái.
Cô cũng chỉ là muốn rửa giúp một cái chén mà thôi, sao Dương Thu Dung lại lo lắng như vậy, chẳng lẽ thật sự thuốc kia có vấn đề?
Liên tưởng đến biểu cảm kỳ lạ lúc nãy và những chuyện trước kia, dường như Đường Nhật Khanh có thể khẳng định được thuốc đông y này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nếu không thì ông cụ không thể nào trong lúc uống thuốc lại ho khan nghiêm trọng hơn được. Dương Thu Dung càng không không thể nào chỉ vì một chén thuốc mà lo lắng như vậy.
Cô cất bước đi ra phòng bệnh, nhìn thấy Dương Thu Dung vội vàng đi tới toilet, sự nghi ngờ trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân tới gần, ngay sau đó giọng nói quen thuộc của một người đàn ông vang lên phía sau lưng cô: “Đường Nhật Khanh.”
Đường Nhật Khanh vô thức quay người lại, nhìn thấy Bùi Duy đứng ở sau lưng, hơi nhíu mày.
Ánh mắt của Bùi Duy dừng lại ngắn ngủi trên người cô, anh ta quay đầu nhìn xuyên qua cánh cửa phòng. Lúc nhìn thấy cạnh cửa sổ nhỏ ở trong phòng bệnh là ông cụ đang chơi đùa với Hạo Trạch, vẻ mặt bỗng nhiên chìm xuống, anh ta quay đầu lại, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh: “Đường Nhật Khanh, cô cảm thấy cô dùng chiêu này có thể thành công à?”
“Chiêu nào? Thật ngại quá, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
Đường Nhật Khanh nói xong quay người muốn đẩy cửa đi vào phòng, nhưng đột nhiên một cánh tay lại đưa qua kéo lấy tay của cô, trực tiếp kéo cô đi về phía bên cạnh.
Cánh tay Đường Nhật Khanh đau xót: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Lực tay của Bùi Duy rất lớn, hơn nữa cũng không hề có ý thương hoa tiếc ngọc, ૮ưỡɳɠ éρ lôi kéo cô đến đầu bậc thang chỗ lối đi khẩn cấp, đẩy mạnh cô một cái.
Bùi Duy tức giận nói: “Cô cho rằng là tôi không biết lần này cô trở về có mục đích gì à?”
Đường Nhật Khanh cũng chưa đứng vững liền trực tiếp ᴆụng phải vách tường, lập tức đáy lòng cô sinh ra một trận buồn bực: “Vậy bây giờ anh nói thử xem mục đích của tôi là gì?”
Ánh mắt Bùi Duy sắc bén, nổi giận đùng đùng nói: “Ba của tôi nằm viện, cô không sợ người khác thấy phiền mà ngày ngày chạy tới đây à, không phải là cô mang cơm đến thì lại dẫn theo đứa con hoang tới đây. Không phải là muốn chọc cho ông ấy vui vẻ hả, không phải là muốn tranh giành tài sản à?”
Một câu nói kia giống như tiếng sấm nổ tung bên tai của Đường Nhật Khanh, thân thể của cô run lên một cái, dường như là theo bản năng đưa tay lên bất chấp hết tất cả hung hăng cho anh ta một bàn tay.
“Chát!” một tiếng, cái tát này làm cho tay Đường Nhật Khanh đều đau nhức.
Bùi Duy sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cả người hóa đá như pho tượng, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh.
Cơn giận của Đường Nhật Khanh vẫn còn sót lại chưa tiêu tan, cô cũng mặc kệ người đang đứng trước mặt này là ai, vươn tay nắm chặt lấy quần áo của anh ta, giọng nói hung dữ: “Anh nói ai là con hoang, anh nói ai?”
Bùi Duy bỗng nhiên kịp phản ứng, anh ta vươn tay ra hất cánh tay của Đường Nhật Khanh đang níu lấy mình: “Tôi đang nói ai cô không hiểu rõ à?”
Đầu anh ta đầy lửa giận, há miệng quát về phía Đường Nhật Khanh: “Cô cho rằng tôi không biết cô đột nhiên quay về đây là vì cái gì à? Không phải là vì tài sản của nhà họ Bùi ư! Tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ đi! Bùi Duy tôi lần này tuyệt đối sẽ không lùi bước đâu, mà tài sản của nhà họ Bùi cũng chỉ có thể của một mình tôi.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, tức giận xông lên đầu, cô vừa hít thở mạnh lấy khí vừa trợn mắt nhìn Bùi Duy: “Ở trong mắt anh, dường như tất cả mọi người đều hèn hạ vô sĩ giống như anh. Bùi Duy, anh có biết cái gì là càng muốn sẽ càng đi ngược lại hay không? Anh càng muốn lấy được thì càng không chiếm được.”
Nói xong, cô đưa tay dùng sức đẩy anh ta ra, bước nhanh ra khỏi lối đi khẩn cấp, nhanh chóng đi về phía phòng bệnh.
Lỗ tai muốn ù cả đi, trong lòng Đường Nhật Khanh bị chặn một ngọn lửa giận, nhịn không được mà muốn khóc.
Mặc kệ người khác có mắng cô ở sau lưng như thế nào, cô đều có thể bỏ qua, nhưng người khác tuyệt đối không thể mắng Hạo Trạch, càng không thể nói cậu nhóc là con hoang.
Lúc Đường Nhật Khanh Đi đến cửa phòng bệnh của ông cụ, Bùi Duy liền cất bước đi theo phía sau, đương nhiên anh ta đã tỉnh táo hơn lúc nãy một chút. Anh ta bước lên chặn ngay cửa, nhìn chằm chằm vào Đường Nhật Khanh, trầm giọng nói: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Đường Nhật Khanh cắn răng, giọng nói lạnh lùng: “Tôi không có chuyện gì để nói với anh.”
Bùi Duy còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên cửa phòng bị người khác kéo ra.
Hạo Trạch đang đứng ở cửa nhìn thấy người đàn ông đang chặn cửa, mà hai mắt Đường Nhật Khanh lại đỏ bừng giống như bị oan ức cái gì đó.
Cậu nhóc không hề nghĩ ngợi gì bắt lấy cánh tay của Bùi Duy, không chút khách khí mà cắn lên.
Bùi Duy rên lên một tiếng, anh ta bỗng nhiên hơi vung tay, Hạo Trạch trực tiếp bị ngã qua một bên, lão đảo vài cái té xuống mặt đất.
“Người xấu, không cho phép ức Hi*p mẹ của tôi.”
Hạo Trạch nhanh nhẹn bò dậy từ dưới đất, tay chân lại đánh lại đá Bùi Duy, sắc mặt Bùi Duy đỏ lên, cau mày liền tóm lấy quần áo của Hạo Trạch.
“Dừng tay.”
Một tiếng gầm thét truyền đến, hai mắt của ông cụ như chim ưng, sắc mặt âm trầm: “Bùi Duy, con muốn làm gì?”
Đường Nhật Khanh tranh thủ đẩy Bùi Duy ra ôm lấy Hạo Trạch bước nhanh qua một bên.
Hạo Trạch ôm cổ của Đường Nhật Khanh vội vàng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Cánh mũi Đường Nhật Khanh chua chua, lắc đầu nói: “Không sao, mẹ không sao đâu.”
“Ba! Ba cũng nhìn thấy rồi đó, là thằng quỷ nhỏ này lúc nãy còn cắn con, một chút giáo dục cũng không, sao ba lại còn trách con…”
Ông ấy tức giận đứng dậy khỏi ghế, run run rẩy rẩy chỉ vào anh ta, tức giận nói: “Cút ra ngoài!”
Bùi Duy bị chửi làm sắc mặt âm trầm, sự tức giận nơi đáy mắt càng tăng lên, anh ta còn muốn nói cái gì đó.
Dương Thu Dung thấy thế lập tức đi tới lôi kéo anh ta ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi túm Bùi Duy ra khỏi phòng bệnh rồi, Dương Thu Dung lôi anh ta ra thật xa mới buông tay.
Bùi Duy nhíu mày trách cứ: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, không phải mẹ nói ngày nào Đường Nhật Khanh cũng đến đây sẽ không tốt sao? Tại sao mẹ lại lôi con đi.”
Dương Thu Dung hạ giọng nói: “Vậy thì sao chứ, con thật sự muốn ầm ĩ với ba của con mới được hả? Con càng ầm ầm ĩ với ông ấy, ông ấy càng thiên vị bên kia hơn, đạo lý này mà con cũng không hiểu ư.”
Bùi Duy cũng không tiếp tục nói gì thêm.
Thấy anh ta im lặng, Dương Thu Dung đột nhiên tiến lên phía trước: “Ngày nào cô ta cũng chạy đến đây không phải là vì lấy lòng ông ấy sao? Việc con cần làm bây giờ không phải là gây chuyện với cô ta, mà là nhanh chóng xử lý chuyện bên phía công ty. Mẹ nghe nói hôm qua ở công ty có người đến gây sự, còn động tay động chân làm Bùi Danh Chính bị thương.”
Bùi Duy kinh ngạc: “Sao mẹ biết?”
“Con đừng quan tâm làm sao mà mẹ biết được, bây giờ trong công ty đang hỗn loạn, lại thêm những lời đồn đại không tốt ở bên ngoài, cổ phiếu của công ty đang dần tụt dốc, con còn không chịu thừa cơ hội này mà phối hợp xử lý với với Bùi Danh Chính, chờ công ty ổn định lại rồi thì còn có ai nghe con hả.”
Mấy câu nói này của Dương Thu Dung làm ánh mắt Bùi Duy đăm chiêu một chút, trong lòng cũng có suy tính.
Sắc mặt của anh ta đã được điều chỉnh lại bình thường, nghiêm túc mở miệng nói: “Mẹ, mẹ nói đúng, con biết phải làm sao rồi.”
Đi ra khỏi bệnh viện, Bùi Duy còn đang định lái xe rời đi, bên cạnh đột nhiên có một người đi tới: “Cậu Bùi.”
Bùi Duy quay đầu lại thấy là Ôn Thanh Triều, dừng lại một chút mới hỏi: “Sao anh Ôn lại ở chỗ này?”
Ôn Thanh Triều cong môi cười cười: “Lúc đầu định đợi một người, nhưng mà đợi không được cô ấy, xem ra đợi được cậu cũng không tính là uổng công.”
Bùi Duy biết là anh ta đang nói đến ai, sắc mặt hơi phức tạp một chút.
Không đợi anh ta mở miệng, Ôn Thanh Triều liền nói tiếp: “Không biết cậu Bùi có thời gian nói chuyện với tôi một chút hay không? Ở chỗ tôi có một hạng mục buôn bán, chỉ có lời chứ không lỗ, không biết cậu có hứng thú hay không?”