TRONG LÒNG EM CÓ ANH
Đối với câu nói nửa đầu nửa đuôi đột nhiên xuất hiện của người đàn ông, Đường Nhật Khanh không hiểu ra làm sao, cô còn chưa nghĩ rõ ràng, tay của cô đột nhiên bị anh dùng sức nắm một cái.
Đường Nhật Khanh không biết sao lại chột dạ: “Em… em lừa anh cái gì?”
Bùi Danh Chính không hề hoang mang chút nào nói từng câu từng chữ: “Em nói em không thèm để ý đến anh, em nói em không yêu anh, nói muốn rời xa anh, tất cả đều là giả.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh vùng vẫy, trong lòng còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta dùng một tay ôm vào иgự¢: “Nếu như em không thèm để ý đến anh, vậy sao lúc nãy lại gấp gáp như vậy?”
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nhẹ giọng mở miệng nói: “Mắt của em không thể lừa được anh.”
Một giây này, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy tâm tư của mình hoàn toàn bị người khác nhìn thấu, vô thức bộc lộ tình cảm trước mặt anh, trong lúc nhất thời liền biểu hiện ra lo lắng, những thứ này đều khắc sâu trong lòng của cô.
Cả người Đường Nhật Khanh phát run, trong lúc này cũng không suy nghĩ ra lý do gì để phản bác, Bùi Danh Chính mắt cô cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông.
Đột nhiên cái trán như bị phỏng, nụ hôn dịu dàng và nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống. Đầu tiên là dịu dàng, sau đó chậm rãi lướt xuống, sau khi lướt qua môi của cô, đột nhiên sức lực càng lớn hơn, thậm chí mang theo vài phần điên cuồng.
Đột nhiên Đường Nhật Khanh tỉnh táo một chút, muốn đẩy anh ra: “Bùi Danh Chính… anh buông tay ra.”
Nhưng ai biết anh chẳng những không chịu buông tay, ngược lại còn dựa vào chuyện mình chiếm ưu thế, dễ như trở bàn tay liền ấn cô lên ghế sa lông.
Lúc này hai cánh tay của Đường Nhật Khanh đều bị anh kéo ở trên đỉnh đầu, mà cánh tay vừa mới được băng bó kỹ của anh đang cởi nút áo ở cổ của cô ra, ánh mắt kiên quyết còn có mấy phần không thành công thì sẽ không bỏ qua.
Một giây này, Đường Nhật Khanh liền biết mình xong đời rồi.
Nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, từng tấc da thịt bị anh chạm vào đều nóng hổi, anh gần như cuồng dã mà dùng răng giật cúc áo của cô ra, giống như là thú dữ muốn nếm cô từ trong ra ngoài mấy lần.
Cuối cùng tất cả lý trí và kiên trì của Đường Nhật Khanh điều hoàn toàn sụp đổ dưới sự cố gắng của anh.
Thấy từ tai đến иgự¢ của người ở dưới thân đã đỏ ao, Bùi Danh Chính đứng dậy trực tiếp ôm cô lên đặt lên giường.
Trong một giây cuối cùng, anh chôn ở bên tai cô, hơi thở nặng nề nhưng lại kiên quyết nói: “Anh dám khẳng định trong lòng em có anh.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì cơ thể siết chặt, giống như có một đám lửa đang di chuyển tới lui, từ trong ra ngoài thiêu đốt cô.
Không biết ngủ bao lâu, lúc Đường Nhật Khanh tỉnh dậy một lần nữa, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống.
Trở mình một lập tức ngồi dậy, phát hiện ở bên cạnh không có hình bóng của người đàn ông, trong lòng cô hoảng hốt liền nhanh chóng đưa tay mở đèn bàn ở đầu giường lên.
Cảm giác ê ẩm khắp người rất mãnh liệt, xem ra chuyện xảy ra lúc nãy cũng không phải là do cô nằm mơ, chỉ là giờ phút này người nên xuất hiện ở bên cạnh cô lại không thấy đâu.
Lấy một bộ quần áo mặc lên người, Đường Nhật Khanh rửa mặt xong cũng đi ra khỏi phòng ngủ, bước xuống lầu thấy thím Trương đang ngồi gấp quần áo. Thấy được cô bước xuống, thím ấy vội vàng nói: “Cô Đường, cô đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không? Cậu chủ đã dặn dò tôi không nên quấy rầy cô, tôi cũng không có lên kêu cô xuống ăn cơm.”
“Tùy tiện ăn một chút là được rồi, Hạo Trạch đâu rồi?” Cô nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng của Hạo Trạch đâu.
“Hạo Trạch đã đến nhà của Gia Gia ở cách vách chơi rồi, chờ lát nữa đến tám giờ thì tôi sẽ đi đón cậu bé.”
“Được rồi, vậy…” Đường Nhật Khanh do dự trong chớp mắt, nhưng vẫn là mở miệng hỏi: “Bùi Danh Chính đi đâu rồi?”
“Cậu chủ nói rằng cậu ấy có chuyện cần phải xử lý, trước cơm tối liền đi khỏi rồi.”
Nghe được thím Trương nói như vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh cảm thấy trống rỗng, nhưng nghĩ lại bây giờ chuyện trong công ty lại nhiều như vậy, đương nhiên anh phải ra ngoài xã giao.
Đến phòng bếp ăn chút gì đó, Đường Nhật Khanh lại trở lại phòng của mình, nhanh chóng phiên dịch tài liệu trong tay. Gần đây bởi vì cô bận chuyện khác nên đã làm trễ nải không ít, bây giờ đương nhiên phải bù đầu mà cố gắng làm.
Sau hai tiếng đồng hồ, công việc cũng đã sắp hoàn thành, cô đến phòng trẻ con ở bên cạnh nhìn Hạo Trạch đã được thím Trương dỗ dành ngủ thi*p đi, trong lòng lại xuất hiện cảm giác xấu hổ.
Chờ qua khoảng thời gian này, cô nhất định phải quan tâm tới cậu nhóc cho thật tốt, bù đắp khoảng thời gian này đã không quan tâm cậu bé.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Đường Nhật Khanh tỉnh dậy toàn thân trên dưới đau nhức giống như muốn rã ra.
Cô đi ra khỏi phòng, đi đến phòng trẻ con gọi Hạo Trạch vẫn chưa thức dậy.
Dỗ dành cậu nhóc rời giường, cùng nhau ăn sáng với cậu nhóc, Đường Nhật Khanh liền nhanh chóng dẫn cậu nhóc về phòng thay quần áo.
Hạo Trạch ngửa đầu nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ muốn dẫn con đi ra ngoài chơi hả?”
Đường Nhật Khanh nói khẽ: “Dẫn con đến thăm ông nội bị bệnh đang nằm viện, vào phòng bệnh thì con phải nghe lời của mẹ đó.”
Hạo Trạch nhẹ gật đầu, đột nhiên lại ngây thơ hỏi: “Ông ấy là ông nội ruột của con hả?”
Nghe được đột nhiên cậu nhóc lại hỏi vấn đề này, Đường Nhật Khanh ngẩn người một lát, sau đó cô mới cong môi mỉm cười: “Là ông nội ruột.”
Trong nháy mắt đó, Hạo Trạch nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Vậy chú cháo yến mạch là ba ruột của con hả?”
Đường Nhật Khanh nhất thời nghẹn họng, cũng không biết nên trả lời như thế nào cho đúng.
Hạo Trạch còn chưa từ bỏ ý định mà ôm lấy cô tiếp tục truy hỏi: “Có đúng không mẹ, chú ấy có phải ba con không?”
Đường Nhật Khanh cúi đầu nhìn cậu nhóc, tâm trạng phức tạp, cuối cùng cô vươn tay nhéo gò má nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Vấn đề này để sau mẹ sẽ trả lời cho con biết, bây giờ chúng ta phải lên đường rồi.”
Lừa gạt trẻ nhỏ luôn rất dễ, sau khi thay đổi chủ đề thì cậu nhóc cũng đã ném vấn đề này ra sau ót, nhìn cậu nhóc không tiếp tục hỏi nữa, rốt cuộc Đường Nhật Khanh cũng nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo cánh tay của cậu nhóc ra khỏi nhà lên xe đi về phía bệnh viện.
Lúc đến phòng bệnh, ông cụ cũng vừa mới ăn sáng xong đang ngồi cạnh cửa sổ phơi nắng, vừa nhìn thấy Đường Nhật Khanh dẫn theo Hạo Trạch đến đây, ông cụ Bùi lập tức cười rạng rỡ: “Hạo Trạch tới rồi.”
Đường Nhật Khanh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hạo Trạch, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhanh đi tìm ông nội chơi đi.”
Hạo Trạch nhún nhảy mấy cái liền đến trước mặt của ông cụ, tò mò nhìn chằm chằm vào sách trong tay của ông ấy: “Cái này là cái gì vậy ạ?”
Ông cụ Bùi cười ha ha nói: “Đây là tạp chí về tài chính và kinh tế, bây giờ cháu còn quá nhỏ, chắc là xem không hiểu đâu…”
Nhìn hai ông cháu ông một câu cháu một câu, Đường Nhật Khanh đứng ở một bên nhịn không được mà cong khóe môi.
Chưa đầy một lát sau, ở cửa đột nhiên truyền đến âm thanh.
Đường Nhật Khanh quay đầu lại theo tiếng vang, vừa hay nhìn thấy Dương Thu Dung bưng một cái chén ở trong tay, bên trong chứa chất lỏng màu nâu.
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh và Hạo Trạch ở trong phòng, đấy mắt Dương Thu Dung nhanh chóng lướt qua một tia âm trầm, sau đó lại khôi phục như thường lệ: “Cô Đường tới rồi.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười với bà ta, mắt cô nhìn chằm chằm vào cái chén trong tay của bà ta, mở miệng hỏi: “Dì Dung, đây là cái gì vậy?”
Dương Thu Dung nói: “À, Đây là thuốc đông y cho ông Bùi uống, thuốc này không thể dừng được, tôi đã nấu xong ở nhà, đem đến đây nhờ y tá hâm lại là có thể uống được.”
Ánh mắt Đường Nhật Khanh trầm xuống, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm chút nào: “Như vậy à, vậy dì cũng quan tâm bác trai quá, chăm sóc bác ấy từng chút một.”
“Đây là chuyện mà tôi phải làm.” Dương Thu Dung cười cười bưng cái chén đi về phía ông cụ Bùi: “Nên uống thuốc rồi.”
Ông cụ Bùi gật nhẹ đầu đón lấy cái chén, há miệng uống hết thuốc màu nâu ở bên trong.
Hạo Trạch ở bên cạnh tò mò hỏi: “Ông nội ơi, có đắng không?”
Ông cụ cười đưa cái chén không cho Dương Thu Dung, nói khẽ: “Đắng, nhưng mà bị bệnh rồi thì phải ngoan ngoãn uống thuốc, như vậy thì bệnh mới có thể mau khỏi được, Hạo Trạch có biết không.”
Hạo Trạch nghe nói như vậy cũng nghe lời mà gật đầu.
Dương Thu Dung bưng cái chén không đang muốn đi ra ngoài, Đường Nhật Khanh tiến lên cười nói với bà ta: “Dì Thu, đưa cái chén này cho tôi đi, để tôi đi rửa.”
Trên mặt Dương Thu Dung lướt qua một tia khẩn trương, cầm lấy cái chén giấu ở sau lưng: “Như vậy sao được chứ, để tôi đi rửa là được rồi.”