DÙNG HÀNH ĐỘNG THỰC TẾ CẢM ƠN
Câu này vừa nói ra, bầu không khí dường như yên tĩnh vài giây.
Đường Nhật Khanh nhìn thấy Tiểu Trạch sững lại, có chút bất lực nhìn mình.
Giờ khắc đó, mũi cô đột nhiên chua xót.
Mấy năm nay, cô dẫn Tiểu Trạch sống ở Tương Nam, vô số lần nghe thấy người khác vô ý mở miệng hỏi Tiểu Trạch, hỏi ba cậu ở đâu, mỗi lần như vậy, Đường Nhật Khanh luôn sắc mặt ngượng ngùng trả lời: “Nó không có ba.”
Bây giờ, cô không muốn trả lời câu này trước mặt bạn mới Tiểu Trạch.
Đột nhiên, chính vào lúc này, cửa vang lên “lách cách” một tiếng, Bùi Danh Chính đi vào, nhìn thấy họ, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp.
Anh đi tới, nhìn Tiểu Trạch khẽ hỏi: “Tiểu Trạch, có nhớ ba không?”
Nói rồi, anh khom người, trực tiếp ôm Tiểu Trạch lên, Tiểu Trạch nghe vậy, ánh mắt sáng lên, giơ tay ôm chặt cổ Bùi Danh Chính: “Nhớ!”
Đường Nhật Khanh ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng ấm áp, đồng thời âm thầm thở phào một hơi.
Vừa rồi trong điện thoại, vì cô không biết nên nhắc tới phải đóng giả vợ chồng với Bùi Danh Chính thế nào, cho nên không nói tới, nghĩ lát nữa anh quay về gặp mặt nói, không nghĩ tới anh lại hiểu hết.
Đặt Tiểu Trạch xuống, Bùi Danh Chính cười nhìn Gia Gia, khẽ nói: “Con chính là bạn Tiểu Trạch?”
Gia Gia nghiêm túc gật đầu, khẽ hỏi: “Chú là ba của Tiểu Trạch?”
Bùi Danh Chính gật đầu: “Đúng, chú là ba nó.”
Đường Nhật Khanh luôn cảm thấy Bùi Danh Chính sẽ không biết nói chuyện với trẻ con, không nghĩ tới mấy câu của anh lại chọc Tiểu Trạch và Gia Gia cười khanh khách, bầu không khí lập tức sôi nổi hơn rất nhiều.
Họ rửa tay xong, Tiểu Trạch kéo Gia Gia chạy ra trước, Đường Nhật Khanh vừa muốn đi theo, đột nhiên nghĩ tới gì đó, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn Bùi Danh Chính, khẽ nói: “Anh…diễn rất tốt.”
Rõ ràng là một câu khen, nhưng Bùi Danh Chính lại nhíu mày, anh đột nhiên giơ tay ra, ôm chặt eo Đường Nhật Khanh, ép cô về phía mình: “Đường Nhật Khanh, em giải thích với anh một chút, cái gì mà “diễn”?”
Đường Nhật Khanh sững sốt, còn không nghĩ rõ người đàn ông tức giận chỗ nào, trước mắt cô tối sầm, trên môi nặng nề, bị người ta chặn lại.
Như cố ý khẽ cắn đôi môi mềm của cô, Bùi Danh Chính thả cô ra, nhìn đôi mắt cô: “Chúng ta vốn là vợ chồng, không cần “diễn”, lần tới còn để anh nghe thấy em nói vậy, anh sẽ không bỏ qua cho em.”
Nói xong, anh buông đôi tay ôm eo người phụ nữ, đi thẳng ra phòng bếp.
Đường Nhật Khanh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trong đầu nổ tung, trên môi nóng bỏng, giống như bị thứ gì đun sôi.
Một lúc sau, cô mới tỉnh táo lại, vỗ vỗ gò má vừa đỏ vừa nóng, đi ra ngoài.
Bầu không khí trên bàn cơm vui vẻ, Bùi Danh Chính thường nói vài câu nói đùa chọc Tiểu Trạch và Gia Gia, vô cùng tươi vui.
Bữa cơm tới cuối, Đường Nhật Khanh chủ động cầm chén nhỏ lấy canh bắp ngọt cho họ, đầu tiên đưa cho hai đứa bé, sau đó lại múc cho Bùi Danh Chính một bát.
Thấy người phụ nữ tận tình đưa bát tới trước mặt mình, Bùi Danh Chính cười cười, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Anh vừa nói xong, Gia Gia ngồi đối diện đột nhiên cười ra tiếng.
Đường Nhật Khanh cười nhìn cô bé, khẽ hỏi: “Sao vậy Gia Gia?”
Gia Gia cười, đôi mắt to tròn ướƭ áƭ linh động xoay chuyển, nhìn Đường Nhật Khanh, lại nhìn Bùi Danh Chính, mở miệng nói: “Ở nhà chúng con, ba con trước giờ đều sẽ không nói cảm ơn mẹ con, ông đều dùng hành động thực tế để thể hiện cảm ơn.”
Tiểu Trạch ở bên cạnh tò mò hỏi: “Hành động thực tế gì?”
Gia Gia chớp chớp mắt, kiêu ngạo nói: “Bình thường ba đều sẽ hôn mẹ, thể hiện cảm ơn.”
Câu này vừa nói ra, Đường Nhật Khanh sững sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông bên cạnh đã cười: “Chúng ta cũng biết.”
Nói rồi, anh đột nhiên giơ tay ra, giữ vai Đường Nhật Khanh, nghiêng người đến gần cô, hôn lên trán cô.
Đường Nhật Khanh giống như bị đứng hình tại chỗ, bị anh hôn trước mặt hai đứa bé, cả người nóng bóng như bị lửa thiêu.
Hai đứa bé nhìn thấy cảnh này, đều cười khanh khách, Bùi Danh Chính cười, ánh mắt lướt qua gò má đỏ bừng của Đường Nhật Khanh, lại nhìn Tiểu Trạch và Gia Gia đối diện.
Anh giơ tay vỗ đầu hai đứa, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Được rồi, bây giờ ăn xong cơm thôi.”
Bữa tối cuối cùng kết thúc, Bùi Danh Chính dẫn hai nhóc đến phòng khách xem tivi, Đường Nhật Khanh bèn giúp thím Trương cùng thu dọn bát đũa.
“Cô Đường, cô đừng động vào, tôi đến dọn là được.”
Đường Nhật Khanh cười: “Không sao thím Trương, con giúp thím thu dọn một chút, sẽ không mệt được.”
Mang bát đũa vào phòng bếp, thím Trương đột nhiên cười nhìn cô, khẽ nói: “Cô Đường, hai người như vậy thật tốt.”
Đường Nhật Khanh có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn thím Trương, thoáng chốc không hiểu ý trong lời nói của bà.
Thím Trương mở miệng giải thích: “Tôi là nói, tình trạng cô và ông chủ, Tiểu Trạch ở cùng nhau hiện tại, ấm áp vui vẻ, tôi thấy cũng rất vui mừng.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy, động tác khựng lại, biểu cảm trên mặt cứng ngắc.
Thím Trương không biết, cô và Bùi Danh Chính ở cùng nhau chỉ là tạm thời, thời hạn ba mươi ngày tới, họ sẽ không còn là người nhà, mà là người xa lạ.
Nhìn thấy sắc mặt Đường Nhật Khanh không đúng, thím Trương vội mở miệng: “Tôi…có phải nói sai không?”
Đường Nhật Khanh nhàn nhạt cười, khẽ nói: “Không có, thím Trương, rửa bát trước đi.”
Im lặng giúp thím Trương rửa bát xong, Đường Nhật Khanh xoay người đi tới phòng khách, nhìn thấy Bùi Danh Chính và Tiểu Trạch đang ngồi trên sofa, tâm trạng có chút kỳ quái.
Vừa bắt đầu, cô vô cùng kiên định cho rằng chỉ cần hiệp nghị ba mươi ngày tới thời hạn, cô sẽ không chút do dự dẫn Tiểu Trạch rời đi, nhưng bây giờ, thời gian vẫn còn không tới một nữa, cô lại có chút dao động rồi.
Không lâu sau, mẹ Gia Gia đã tới gõ cửa, Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính còn có Tiểu Trạch cũng tiễn Gia Gia ra cửa, trước khi đi, hai đứa bé ôm nhau, đột nhiên, Gia Gia áp sát gò má Tiểu Trạch, khẽ hôn một chút, nói: “Tối nay rất vui, cảm ơn cậu.”
Cô bé hoạt bát ngây thơ, hành động nhỏ chủ động như vậy càng thêm tinh nghịch đáng yêu.
Gò má Tiểu Trạch lập tức đỏ lên, cậu ôm chân Đường Nhật Khanh, mắt tiễn Gia Gia và mẹ rời đi, ánh mắt xấu hổ lại đáng yêu.
Thấy Gia Gia đi xa, Đường Nhật Khanh cúi đầu nhìn dáng vẻ cậu nhóc, không nhịn được cười lên, kéo tay nhỏ của cậu, Tiểu Trạch mới phản ứng lại.
Quay về phòng, Đường Nhật Khanh dẫn Tiểu Trạch đi tắm, ru cậu ngủ, vừa muốn về phòng mình, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Bùi Danh Chính đứng ở ngoài.
Đường Nhật Khanh sững sốt, mở miệng hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”
Bùi Danh Chính hơi nhướn mày, đáy mắt hiện lên ý cười: “Em không theo anh, anh không ngủ được.”
Lời của anh làm lòng cô căng thẳng, lúc Đường Nhật Khanh còn không biết trả lời thế nào, tay người đàn ông đột nhiên vươn tới, nắm tay cô, kéo cô đi về cửa cầu thang.
Vừa tới cửa cầu thang, bước chân Đường Nhật Khanh dừng lại, trong lòng vô cùng do dự.
Đường Nhật Khanh quay đầu, nhìn cô, khóe môi bất giác cong lên: “Sợ cái gì? Anh chính là có việc muốn nói với em.”
Nghe anh nói vậy, Đường Nhật Khanh thở phào một hơi, lúc này mới không căng thẳng như vậy nữa.
Đột nhiên, Bùi Danh Chính đi nửa bước về phía trước, nhìn cô hỏi: “Em cho rằng anh muốn làm gì em?”