Chàng CEO Của Tôi - Chương 424

Tác giả: Đinh Thiến

ANH QUAN TÂM TÔI?
Vừa nghe thấy Đường Nhật Khanh muốn dẫn Tiểu Trạch đi, biểu cảm của ông lão lập tức có vài phần do dự lại thật vọng: “Tiểu Trạch cũng phải đi rồi sao?”
Đường Nhật Khanh nhìn ông lão đột nhiên thất vọng, mặc dù trong lòng không quá thoải mái, lại đành nói: “Hôm nay Tiểu Trạch hẹn bạn đến nhà chơi, chúng con phải về sớm chút.”
Tiểu Hạo Trạch ở một bên gật đầu, giống như hoàn toàn hiểu cảm xúc của ông, giọng nói non nớt của cậu, lại đàng hoàng mở miệng: “Ông ơi, con rất nhanh sẽ tới thăm ông nữa, ông yên tâm đi!”
Nghe thấy Tiểu Trạch nói vậy, ông lão lập tức bị chọc vui vẻ, ông cười gật đầu: “Được, vậy ông đợi con tới.”
Thấy tâm trạng ông đã tốt hơn một chút, Đường Nhật Khanh lúc này yên tâm, cô cười, cúi đầu nhìn Tiểu Hạo Trạch, khẽ nói: “Mau tạm biệt ông!”
Tiểu Hạo Trạch nghe lời vẫy tay với ông: “Hẹn gặp lại ông!”
Ông lão liên tục gật đầu: “Haiz! Tạm biệt! Tạm biệt!”
Cuối cùng, sau khi tạm biệt, Đường Nhật Khanh dẫn Tiểu Hạo Trạch ra khỏi phòng bệnh, vừa ra cửa, nhìn thấy ngoài cửa không có ai, cô bất giác sững sờ, Giang Vãn Vãn lúc nãy không phải nói muốn đợi họ sao, sao đột nhiên lại không thấy nữa?
Mà vào lúc này, ngã rẽ cầu thang bệnh viện.
“Anh buông tôi ra!” Giang Vãn Vãn tức giận đỏ mặt, giọng điệu uy Hi*p nói: “Triệu Đình Phong! Anh còn không buông tay tôi sẽ kêu lên!”
Triệu Đình Phong nghe vậy, đột nhiên bước chân dừng lại, xoay người áp sát cô ấy, trực tiếp đè cô ấy vào góc tường: “Cô kêu đi, bây giờ kêu.”
Giang Vãn Vãn sững sốt, không nghĩ tới Triệu Đình Phong vốn không chịu chiêu này của cô, im lặng một lúc, cô ấy hung hăng mở miệng kêu: “A ~ Ô!”
Giang Vãn Vãn vừa kêu ra tiếng, miệng đã bị một bàn tay thon dài xinh đẹp che lại.
Triệu Đình Phong nhíu mày, sắc mặt có chút trầm xuống: “Đồ ngốc! Không biết trời cao đất rộng! Tôi kéo cô tới đây là có lời muốn nói với cô!”
Giang Vãn Vãn bị che miệng, chỉ có thể chớp đôi mắt to nhìn anh.
Triệu Đình Phong nhíu mày, đột nhiên lại áp sát cô vài phần, trầm giọng hỏi: “Giang Vãn Vãn, không nghĩ tới cô bây giờ đã to gan như vậy? Còn dám nói xấu sau lưng Bùi Danh Chính?”
Giang Vãn Vãn sững sốt, vội giơ tay đẩy tay người đàn ông ra, có chút chột dạ hỏi: “Anh…anh nghe thấy?”
“Cô cho rằng thế nào!” Sắc mặt Triệu Đình Phong khinh bỉ liếc trắng mắt: “Người hôm nay nghe thấy những lời này là tôi, nếu là Bùi Danh Chính nghe thấy cô nói những lời này, hậu quả cô có nghĩ tới chưa?”
Mấy câu đã làm Giang Vãn Vãn hoảng loạn, một lúc sau, cô ấy giống như thêm dũng cảm cho mình, khẽ nói: “Anh ta…anh ta lại không nghe thấy!”
Triệu Đình Phong nghe vậy, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều, anh ta đột nhiên áp lại gần người phụ nữ, trầm giọng nói: “Lão Bùi thật lòng với Đường Nhật Khanh, cô nói Lục Nghiêu phù hợp với Đường Nhật Khanh hơn anh ta, cô nói, anh ta nghe thấy sẽ có cảm tưởng gì? Còn nữa, cô biết rõ người nhà họ Bùi đều không dễ chọc, sao còn dám ở ngoài phòng bệnh ông lão Bùi nói những lời này, cô không sợ người nhà họ Bùi ghi thù tìm cô gây phiền phức?”
Giang Vãn Vãn nghe vậy, suy nghĩ hoàn toàn hoảng loạn, cô hít sâu, khẽ mở miệng: “Vậy…làm thế nào?”
“Cô nói cũng đã nói rồi, còn có thể làm thế nào?” Triệu Đình Phong giơ tay, đột nhiên 乃úng một cái không mạnh không nhẹ lên trán cô: “Lần sau nhớ kỹ những lời này đừng nói lung tung ở bên ngoài, biết chưa!”
Giang Vãn Vãn đau đến rít lên, nâng tay xoa trán, tiện tay đấm một phát lên vai Triệu Đình Phong: “Còn dám đánh tôi nữa xem!”
Triệu Đình Phong nghe vậy, nhếch môi, ra vẻ sờ sờ chỗ bị đánh: “Làm ơn mắc oán! Muốn tốt cho cô còn không biết!”
“Anh cần anh vì tốt cho tôi!” Giang Vãn Vãn cứng miệng nói, đột nhiên, cô nhớ tới gì đó, đột ngột tò mò hỏi: “Triệu Đình Phong, anh nói với tôi nhiều như vậy, là vì anh quan tâm tôi?”
Triệu Đình Phong hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: “Ai quan tâm cô?”
Nói rồi, anh ta xoay người, rời đi, đi vài bước, anh ta đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Giang Vãn Vãn, nhướn mày nói: “Nếu không cùng đi? Tôi có lòng tốt, tiễn cô một đoạn?”
Giang Vãn Vãn nhếch môi: “Ai cần anh tiễn!”
Nói rồi, cô ấy đi sang bên cạnh.
Còn chưa được vài bước, Triệu Đình Phong đột nhiên theo tới, kéo mũ áo khoác cô ấy, khẽ cười: “Hôm nay vui vẻ, tôi muốn tiễn cô, cô không đồng ý cũng phải đồng ý!
Giang Vãn Vãn tức giận nói không ra lời: “Anh!”
Hai người huyên náo ra khỏi bệnh viện.
Vừa khéo Đường Nhật Khanh dẫn Tiểu Hạo Trạch cũng ra khỏi khu nội trú, xa xa nhìn thấy phía cửa lớn, Triệu Đình Phong đang kéo mũ Giang Vãn Vãn, hai người như hai đứa trẽ cãi nhau đùa giỡn, cô không nhịn được mỉm cười.
Chẳng trách không thấy Giang Vãn Vãn, thì ra bị người ta bắt chạy rồi!
Mặc dù Đường Nhật Khanh biết Triệu Đình Phong là bạn thân của Bùi Danh Chính, có chút thủ đoạn cũng không nhất định kém hơn Bùi Danh Chính, nhưng hảo cảm của anh ta với Giang Vãn Vãn, Đường Nhật Khanh cũng có thể cảm nhận được.
Hơn nữa Giang Vãn Vãn dường như cũng có chút ý tứ với Triệu Đình Phong, nếu đôi oan gia này có thể ở cùng nhau, cũng là một chuyện tốt.
Đường Nhật Khanh dẫn Tiểu Hạo Trạch rời khỏi bệnh viện, trực tiếp về nhà.
Hôm qua chuyện cô đồng ý với Tiểu Hạo Trạch cô vẫn còn nhớ trong lòng, càng không muốn để cậu mất mặt trước mặt bạn bè.
Về tới nhà, thím Trương đã chuẩn bị xong bữa tối, dẫn Tiểu Hạo Trạch rửa mặt và tay, cô thấy sắc trời bên ngoài đã có chút tối, mà Bùi Danh Chính còn chưa quay về, bất giác có chút gấp gáp.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn là cầm điện thoại bấm số Bùi Danh Chính, dù sao Tiểu Hạo Trạch ở trước mặt bạn mới cậu nói cô và Bùi Danh Chính là vợ chồng, cô đương nhiên cũng phài diễn một vở kịch với Bùi Danh Chính.
Điện thoại kết nối, bên kia truyền tới giọng nói mệt mỏi của người đàn ông: “Alo? Sao vậy?”
“Anh…lúc nào quay về? Em vừa từ bệnh viện về, hôm nay Tiểu Hạo Trạch muốn mời bạn mới tới nhà chơi, em cảm thấy chúng ta xuất hiện cùng nhau sẽ rất tốt…”
Bùi Danh Chính nghe vậy, khẽ nói: “Anh biết rồi, anh thu dọn một chút, bây giờ quay về, trong vòng nửa tiếng tới nhà.”
Nghe thấy anh đồng ý, Đường Nhật Khanh âm thầm thờ phào: “Được.”
Cúp điện thoại, vừa tới khách sạn, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Hạo Trạch lập tức nhảy nhót chạy tới mở cửa.
Vừa mở cửa, ngoài cửa là một người phụ nữ tóc dài khuôn mặt ấm áp đang đứng, cô ấy dắt một cô bé năm sáu tuổi, cô bé tóc ngắn, hoạt bát đáng yêu.
Người phụ nữ đó cười cười, khẽ nói: “Chào cô, tôi là mẹ của Gia Gia.”
Đường Nhật Khanh cười, vội chào hỏi cô ấy: “Tôi là mẹ Tiểu Trạch, cô gọi tôi Nhật Khanh là được.”
Hai người khách sáo vài câu, Đường Nhật Khanh lập tức mời cô ấy vào, mẹ Gia Gia cười cười, mở miệng nói: “Gia Gia chúng ta làm phiền cô rồi, đợi lát nữa kết thúc, cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đến đón con bé, số điện thoại cô hỏi Gia Gia là được.”
“Được, để hai đứa bé chơi thật vui, cô không cần lo lắng.”
Tiễn mẹ Gia Gia, Gia Gia và Tiểu Hạo Trạch cùng chơi đồ chơi trong phòng khách, không lâu sau, thím Trương đi tới, cười nhắc nhở: “Cơm tối đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, quay đầu nhìn Tiểu Hạo Trạch và Gia Gia, cười nói: “Được rồi, chúng ta có thể dọn cơm rồi, đi, đi rửa tay trước.”
Gia Gia nghe vậy, nghiêng đầu, nhìn một vòng, đột nhiên hỏi Tiểu Trạch: “A? Sao không nhìn thấy ba cậu?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc