PHÁT BỆNH NHỒI MÁU CƠ TIM
Ánh mắt Bùi Duy run rẩy, bàn tay Ϧóþ cổ người phụ nữ cũng dần buông lỏng.
Nhìn thấy sắc mặt anh ta thay đổi, Chương Tú Tú điên cuồng cười to: “Cô ta quay lại, là vì trợ giúp Bùi Danh Chính tranh đoạt tài sản! Người khác nhìn không ra, ngay cả tự anh cũng không rõ!”
Câu này, như một thanh đao sắc bén, hung hăng đâm vào tim Bùi Duy, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn Chương Tú Tú: “Cô nói bây!”
“Bên cạnh anh có em, có mẹ anh, mà Bùi Danh Chính, anh ta độc lập không ai trợ giúp, đây cũng chính là nguyên nhân Đường Nhật Khanh tại sao lại muốn xuống tay với em! Hủy thanh danh của em trước, sau đó xuống tay với mẹ anh! Bùi Duy, anh cảm thấy anh có bao nhiêu phần thắng?”
Chương Tú Tú gần như điện cuồng không phân trái phải, nhưng đối với Bùi Duy đã tự loạn trận địa mà nói, anh ta đã không còn đủ lý trí để phân tích thật giả của những lời này.
“Bùi Danh Chính, nếu anh hận em, bây giờ Ϧóþ ૮ɦếƭ em, em sẽ không nói gì, nhưng em nhắc nhở anh, cho dù thế nào anh cũng không thể trúng kế họ! Yến tiệc hôm nay đột nhiên cúp điện, em lại bị người cô ta sắp xếp dẫn tới chỗ này, sau khi có điện, em và Đường Nhật Khanh có tranh cãi, nếu anh không tin, có thể qua đó xem thử! Trên đầu cô ta còn bị thương! Chính là lúc em làm khi phản kháng! Nhưng sau đó…người cô ta kéo em vào phòng…”
Chương Tú Tú nói, khóe mắt đột nhiên trào ra nước mắt, cô ta giơ tay, thuận thế kéo góc áo Bùi Duy: “Bùi Duy, anh tin em một lần… được không? Em sao lại làm chuyện tự mình bôi đen mình?”
Bùi Duy nắm chặt nắm tay, mặc dù trong lòng nửa tin nửa ngờ, nhưng anh ta rõ ràng càng nghiêng về lời nói của Chương Tú Tú.
“Chuyện này là thật hay giả, tự tôi sẽ làm rõ!”
Bùi Duy đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, đi nhanh ra ngoài.
Cửa đóng “rầm” một tiếng, Chương Tú Tú thân thể mềm nhũn, cả người nằm sấp trong chăn, cơ thể không ngừng run rẩy rùng mình.
Cô ta biết, những lời cô ta nói Bùi Duy đã tin rồi, mà những lời này, hoàn toàn là cô ta đột nhiên nghĩ ra lúc cấp bách Bùi Duy nói lời ly hôn.
Nếu cô ta đoán không sai, camera giám sát trong hành lang hoạt động vào khoảng thời gian đó, nhất cử nhất động của cô ta không bị quay lại, mà lúc Đường Nhật Khanh kéo cô ta vào phòng và đóng cửa thì hẳn bị quay tới rồi…
Cho nên, chỉ cần bây giờ cô ta đẩy tất cả lên người Đường Nhật Khanh, cô ta sẽ trở thành người bị hại vô tội, mà Đường Nhật Khanh lại là hung thủ!
Chuyện tới bây giờ, cô ta làm khéo thành vụng, thiết kế bẫy ngược lại bản thân lại mắc bẫy, còn mất đi danh dự, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho Đường Nhật Khanh!
Chương Tú Tú nhanh chóng bò khỏi giường, mặc quần áo, cầm lên điện thoại trong phòng trực tiếp bấm một dãy số: “Alo… nghĩ cách, dẫn tôi rời khỏi đây…”
Sắc mặt Bùi Duy âm trầm ra khỏi phòng, trong đầu quanh đi quẩn lại lời nói vừa nãy của Chương Tú Tú, cẩn thận phân tích, tất cả đều nói rõ.
Vì chuyện ông lão Bùi chuyển nhượng cổ phần cho anh ta, anh ta nhìn ra được quả thực trong lòng Bùi Danh Chính không vui, mà hai phe bất đồng trong công ty cũng tranh đấu ngày càng quyết liệt, hơn nữa quả thực sức khỏe ông lão ngày càng tệ, những đồn đãi Bùi thị thay chủ cũng ngày càng xôn xao…
Bùi Duy càng nghĩ càng tức giận, cho đến cuối cùng dường như khẳng định gì đó, anh ta bước nhanh xuống lầu, đi về phía Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh bên kia.
Ôn Thanh Triều đang nói chuyện với họ, nhìn thấy Bùi Duy đột ngột khí thế hung hăng nhào tới, sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Bùi Duy nắm chặt nắm tay, dừng lại bên người họ, ánh mắt anh ta sắc bén âm trầm nhìn chằm chằm Đường Nhật Khanh, lúc nhìn thấy băng gạc trên trán cô, sắc mặt càng thêm khó coi, trầm giọng hỏi: “Là em làm sao?”
Đường Nhật Khanh nhíu mày, há miệng, đang muốn nói, Bùi Danh Chính bên cạnh đột nhiên chắn trước mặt cô, nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu muốn làm gì?”
Bùi Duy vừa muốn mở miệng, đột nhiên, điện thoại Bùi Danh Chính vang lên, tiếp đó, điện thoại anh ta cũng vang lên.
Bùi Danh Chính lấy điện thoại ra, chỉ lướt nhìn, lập tức nhận đặt bên tai: “Alo?”
“Cậu cả! Không hay rồi! Ông chủ đột nhiên hôn mê, vào bệnh viện rồi!”
Sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên trầm xuống: “Cái gì?”
“Cậu mau tới đi, chính là bệnh viện trung tâm!”
Bùi Danh Chính cất điện thoại, ngước mắt nhìn Bùi Duy ở một bên, thấy anh ta cũng khuôn mặt khó tin, lập tức hiểu rõ, anh ta hẳn cũng nhận được điện thoại.
Đường Nhật Khanh ở một bên vội đứng dậy, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“Ông lão đột nhiên vào bệnh viện rồi, anh bây giờ phải qua đó!”
Đường Nhật Khanh vội tiến về phía trước: “Em đi cùng anh!”
Hai người nhìn nhau, không nói nhiều gì nữa, đi nhanh về phía ngoài đại sảnh.
Bùi Duy cũng cất điện thoại, đi nhanh ra ngoài.
Cả đường đi nhanh như điện, đợi xe tới nơi, đã là nửa tiếng sau.
Bùi Danh Chính xuống xe, đi thẳng vào bệnh viện, hỏi y tá đang trực ban, mới biết ông lão bây giờ còn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
Gấp gáp chạy tới phòng phẫu thuật, Đường Nhật Khanh ở xa xa đã nhìn thấy Dương Thu Dung và vài người làm ở cửa, phòng cấp cứu sáng đèn đò “Đang cấp cứu”.
Cô hít thở sâu, cũng không quan tâm vết thương trên người mình, chịu đựng đau đớn đi về phía trước.
“Chú Phùng, có chuyện gì vậy?” Bùi Danh Chính đi về phía trước, vội mở miệng hỏi quản gia.
“Ông chủ ông ấy…” Chú Phùng cau chặt mày, thở dài một hơi: “Ông chủ không biết thế nào nhìn thấy những video trên mạng… tức giận đến mức trực tiếp ngất xỉu, đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói là vì tức giận nên phát nhồi máu cơ tim, bây giờ còn đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật…”
Sắc mặt Bùi Danh Chính đột nhiên u ám, đôi mắt hung hăng sắc bén như ưng, ánh mắt anh dừng lại trên người Dương Thu Dung cách đó không xa, vài giây sau, anh nhanh chóng đi về phía bà ta.
Dương Thu Dung thấy anh đi tới, hít sâu nói: “Danh Chính…”
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống bà ta, giọng tức giận chất vấn: “Ba tôi sao lại nhìn thấy video!”
Anh rất rõ, ông lão trước giờ không có thói quen chơi điện thoại, trong ngày thường, trò giải trí tiêu khiển đều là đọc báo đánh cờ, buổi tối cũng chỉ là luyện thư pháp, bây giờ thân thể ông không tốt, thường uống thuốc rồi nghỉ ngơi, sao có thể vào lúc này nhìn thấy những video đó trên mạng?
Trừ khi có người cố ý muốn để ông thấy!
Ánh mắt Dương Thu Dung tránh né, dường như không dám nhìn thẳng Bùi Danh Chính: “Ba cậu ông ấy…”
Bà ta ấp a ấp úng nói không rõ ràng, mắt thấy nắm đấm của Bùi Danh Chính sắp nâng lên, đột nhiên Bùi Duy đi tới, từ xa hét lên: “Mẹ!”
Dương Thu Dung nghe thấy, giật mình, đáp một tiếng, đi tới đón Bùi Duy.
Bùi Duy bảo vệ bà ta sau lưng, hỏi: “Mẹ không sao chứ?”
Dương Thu Dung lắc đầu, nhưng mắt lại lóe lên nước mắt.
Bùi Duy thấy vậy, giống như khẳng định Dương Thu Dung bị Bùi Danh Chính bắt nạt, anh ta nắm tay đi về phía trước, không chút khách sáo mở miệng: “Bùi Danh Chính, anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Bùi Danh Chính lạnh lẽo, lại căn bản khinh thường hành động của anh ta.
“Hôm nay ba té xỉu là vì nhìn thấy video đó của Chương Tú Tú, nhưng anh rất rõ ràng, bình thường giờ này, ba nhất định đã nghỉ ngơi rồi, ông có thể nhìn thấy, nhất định là có người muốn để ông nhìn thấy!”
Ánh mắt anh dừng trên người Dương Thu Dung, nhận định bà ta tuyệt đối không có ý tốt!
“Anh vu khống cho ai?” Bùi Duy hung hăng mở miệng: “Chuyện của Chương Tú Tú là ai làm, anh còn không rõ sao!”
Nghe vậy, Bùi Danh Chính thoáng chốc thay đổi sắc mặt: “Anh có ý gì?”
“Tôi còn muốn hỏi anh có ý gì?” Bùi Duy tiến về phía trước: “Nhìn ba bây giờ nằm ở trong, cảm thấy không ai bảo vệ mẹ tôi, nên muốn tranh thủ cơ hội áp tội lên đầu bà! Bùi Danh Chính anh thật ti tiện!”