Chàng CEO Của Tôi - Chương 412

Tác giả: Đinh Thiến

GẶP ĐƯỢC CẬU ÔN
Đường Nhật Khanh đứng ở một bên nghe người bạn nhỏ Hạo Trạch xưng hô với Bùi Danh Chính như vậy, không nhịn được mà sững người.
Bùi Danh Chính câu môi mỉm cười, xoay người bế bạn nhỏ Hạo Trạch lên cười nói: “Hạo Trạch cũng rất đẹp trai.”
Thấy bộ dạng hai người bọn họ khen qua khen lại, Đường Nhật Khanh bất lực lắc đầu, nhấc chân quay lại phòng chuẩn bị thay quần áo.
Lần này cô cũng không có ý định rêu ra quá mức, chỉ là vì muốn xứng đôi với Bùi Danh Chính nên mặc vào một bộ lễ phục màu xanh đậm, ngoại trừ ở cổ quấn một tấm khăn bằng lưới sa màu xanh đậm, váy của cô cũng không có trang trí dư thừa nào, đường cong trôi chảy tự nhiên, chỉ như vậy cũng lộ ra khí chất.
Nhưng một cái váy như vậy lại Bởi vì Đường Nhật Khanh mặt mà lại tạo ra cảm giác không giống nhau, cô mới vừa bước ra từ khỏi phòng, người bạn nhỏ Hạo Trạch lại khen một trận nữa.
Người bạn nhỏ giả bộ có bộ dáng của người lớn, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ giống như tiên nữ vậy đó.”
Đường Nhật Khanh mỉm cười, tâm trạng rất tốt, còn chưa kịp mở miệng thì Trương Phó đã cất bước đi lên phía trước nhắc nhở Bùi Danh Chính: “Tổng Giám Đốc Bùi, cần phải có mặt sớm ở bữa tiệc, bên phía chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Bùi Danh Chính khẽ vuốt cằm, thế nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi trên người của Đường Nhật Khanh nửa giây, anh nói nhỏ: “Cậu đi trước đi, để lát nữa chúng tôi sẽ ra.”
Trương Phó gật đầu quay người đi khỏi.
Nhìn bạn nhỏ Hạo Trạch Lưu luyến không rời mà lôi kéo Đường Nhật Khanh không chịu buông tay, Bùi Danh Chính cất bước đi lên phía trước, mỉm cười kéo tay của Đường Nhật Khanh qua nắm chặt trong lòng bàn tay của mình.
Đường Nhật Khanh cảm nhận được cảm giác ấm áp truyền đến từ trên tay, cô còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Bùi Danh Chính cúi đầu nói với bạn nhỏ Hạo Trạch: “Lúc nãy không phải đã nói rồi sao? Tối hôm nay cô ấy thuộc về ba, không cho con chơi xấu đâu.”
Bạn nhỏ Hạo Trạch dẫu môi lên, có chút không hài lòng lắm, nhưng đến cuối cùng vẫn gạt nhẹ đầu: “Được rồi, vậy ba đồng ý với con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ đó.”
Bùi Danh Chính cười cười: “Đương nhiên rồi.”
Nhìn hai người bọn họ thỏa hiệp với nhau, trong lòng Đường Nhật Khanh xuất hiện sự ấm áp.
Hóa ra cùng lúc được hai người đàn ông đặt trong lòng yêu thương lại là cảm giác này.
Trong lúc cô đang chìm vào suy tư, hai người này đã đạt thành hiệp nghị, Bùi Danh Chính nắm chặt tay của Đường Nhật Khanh thêm một chút, anh nhìn về phía cô, giọng nói dịu dàng hơn: “Đi thôi.”
Đường Nhật Khanh bị anh lôi kéo đi ra khỏi biệt thự bước lên xe, mới vừa lên xe, lúc này mới phát hiện giày cao gót trên chân mình đã bị trượt xuống.
Mang đôi giày cao gót này là bởi vì để phù hợp với quần áo, nhưng nó lại lớn hơn nửa số, mang cũng không vừa cho lắm.
Đường Nhật Khanh đang muốn mang giày lại, đột nhiên một bàn tay to lớn duỗi tới trực tiếp kéo chân của cô xuống: “Đừng nhúc nhích, để anh giúp em.”
Nói xong Bùi Danh Chính đưa tay nâng bắp chân của cô lên để lên trên đầu gối của mình, động tác nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của cô, thay cô mang giày vào.
Tay của người đàn ông rất lớn, rất nóng bỏng, cơ hồ có thể bao hết cả mắt cá chân tinh tế của cô.
Anh đang muốn giúp cô mang giày cao gót vào, ánh mắt đột nhiên nghiêng qua nhìn thấy vết tích màu đỏ ở gót chân của cô, không khỏi ngẩn người.
Ngay sau đó anh nâng mắt nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Đôi giày này không vừa chân à?”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật dài, không ngờ lại bị anh phát hiện rồi.
Cô nhẹ giọng mở miệng: “Lớn hơn nửa số, chỉ là hơi không vừa vặn mà thôi, còn có thể mang được.”
Bùi Danh Chính nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra biểu cảm không vui: “Tại sao lại không nói sớm?”
Không đợi cô trả lời, anh đã nâng mắt nhìn về phía tài xế lái xe ở phía trước: “Thường Hiện, đến cửa hàng gần đây trước đi.”
Trương Phó ngồi ở một bên kịp thời nhắc nhở: “Tổng giám đốc Bùi, đã sắp đến thời gian tổ chức tiệc rồi, chậm trễ nữa có thể sẽ gặp phải chuyện không hay.”
“Không cần cậu nói thì tôi cũng biết.” Lông mày Bùi Danh Chính nhíu chặt: “Đến cửa hàng trước đi.”
Những chuyện mà anh quyết định thì làm sao có thể tùy tiện thay đổi như vậy, Đường Nhật Khanh nhìn một bên mặt cương nghị của anh, trong lúc nhất thời có chút xuất thần.
Mà lúc này Bùi Danh Chính quay đầu lại đúng lúc đối diện với đôi mắt của cô, đáy mắt của người đàn ông lướt qua một tia dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn lén anh làm gì?”
Sắc mặt Đường Nhật Khanh đỏ lên, vội vàng rời ánh mắt: “Ai thèm nhìn lén anh chứ, đừng có nói lung tung.”
Bùi Danh Chính mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mắt cá chân đang đặt ở trên đùi của mình, giọng nói trêu tức lại mập mờ: “Còn không chịu thừa nhận?”
Chỉ là mấy câu trêu chọc đơn giản lại lập tức khiến cho gương mặt của Đường Nhật Khanh đỏ bừng, cô nhấc chân muốn thu chân mình lại, nhưng không ngờ bị bàn tay của anh đè ép không thể động đậy.
Ánh mắt Bùi Danh Chính dừng lại ở làn váy xẻ tà của cô, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm. Anh nâng mắt lên, mang theo vài phần trêu tức mà mở miệng: “Mặc váy còn cử động lung tung làm cái gì, cố ý quyến rũ anh hả?”
Làn da trắng đến chói mắt của người phụ nữ kia lúc ẩn lúc hiện trước mặt của anh, không phải cố ý trêu chọc anh thì là cái gì?
Đường Nhật Khanh tức giận mở miệng: “Nói bậy bạ cái gì đó hả!”
Vừa mới dứt lời, Bùi Danh Chính đột nhiên đè ép về phía cô, không gian trong xe vốn có hạn, bây giờ hai người bọn họ lại như thế này, không thể chen chúc nhau cũng không được. Cô ngửi được hương vị mộc mạc trên người anh, trong lúc nhất thời Đường Nhật Khanh cảm thấy mê muội đầu óc.
Đột nhiên xe dừng lại, giọng nói của Trương Phó truyền đến ở phía trước: “Tổng giám đốc Bùi, đã đến cửa hàng rồi.”
Bùi Danh Chính nghe vậy, lúc này mới chậm rãi buông lỏng Đường Nhật Khanh ra, nhưng ý cười nơi đáy mắt vẫn không hề biến mất.
Sau khi hai người cùng nhau bước vào cửa hàng để chọn một đôi giày vừa chân, lúc này mới lên đường một lần nữa tiến về nơi tổ chức buổi tiệc.
Sau khi lái xe bốn mươi phút Rốt cuộc cũng đã đến nơi, chạy qua mặt cỏ nhiều màu sắc, đập vào mắt chính là hồ suối phun màu trắng.
Đường Nhật Khanh bước theo Bùi Danh Chính xuống xe, nhìn dòng người nhốn nháo rộn ràng ở cửa buổi tiệc, cô cũng đã đoán được quy mô buổi tiệc ngày hôm nay không hề nhỏ.
Cả hai cùng nhau bước vào đại sảnh, Đường Nhật Khanh liếc mắt nhìn thấy một người bận bộ đồ tây đứng giữa đám đông, ở cằm có râu quai nón, có lẽ người đó cũng khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người và làn da được chăm sóc rất tốt, toàn thân trên dưới tản ra một loại gợi cảm của người đàn ông thành thục.
Đường Nhật Khanh hơi nhích người gần lại phía Bùi Danh Chính: “Người kia chính là anh Ôn hả?”
Bùi Danh Chính thản nhiên nói: “Ừm, là Ôn Thanh Triều, một nhân vật rất lợi hại, em chỉ cần chào hỏi với anh ta là được rồi, những cái khác không cần phải nhiều lời.”
Đường Nhật Khanh gật đầu khe khẽ, cánh tay khoác và khuỷu tay của người đàn ông, cất bước đi về phía trước.
Đúng lúc này, Ôn Thanh Triều đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua đám người, ánh mắt nhìn thấy được Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính.
Cũng khó trách, hai người xứng đôi như vậy mà lại đặt trong đám đông, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy đầu tiên.
Bước ra bên ngoài mấy bước, Ôn Thanh Triều liền nở nụ cười chủ động chào hỏi với Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, đã lâu không gặp.”
Bùi Danh Chính mỉm cười đáp lại với anh ta: “Chào anh Ôn, đã lâu không gặp.”
Mấy người vây quanh Ôn Thanh Triều tự nhiên mà nhường một con đường, trầm mặc không dám tranh giành lên tiếng, loại thời điểm này, cao thủ so chiêu cao thấp bọn họ cũng không tham gia vào làm gì.
“Tôi vốn định hôm nào đó rảnh rỗi đến công ty của tổng giám đốc Bùi tham quan một chút, sẵn tiện chào hỏi với cậu, không ngờ hôm nay đã gặp ở chỗ này.”
Ôn Thanh Triều Mỉm cười ôn hòa, ánh mắt rơi vào Đường Nhật Khanh ở bên cạnh Bùi Danh Chính, con ngươi giãn ra, anh ta cười hỏi: “Cô gái này là…”
Đường Nhật Khanh mỉm cười gật nhẹ đầu với anh ta, nói khẽ: “Chào anh Ôn, tôi là Đường Nhật Khanh.”
“Thật sự là một cô gái nhỏ có khí chất và xinh đẹp.” Ôn Thanh Triều than thở, lại giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính, cảm xúc ở đáy mắc phức tạp: “Người đẹp ở bên cạnh tổng giám đốc Bùi quả nhiên không ít.”
Câu nói này một câu hai ý, thoạt nghe cũng không có ý tứ gì, nhưng chậm rãi phỏng đoán thì khiến người khác không thể không nghĩ nhiều.
Nụ cười trên mặt của Đường Nhật Khanh vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng của cô rất rõ ràng, Ôn Thanh Triều nói như vậy là âm thầm biểu thị bên người của Bùi Danh Chính không chỉ có một người phụ nữ là cô.
Quả nhiên không đợi Bùi Danh Chính mở miệng nói chuyện, Ôn Thanh Triều tiếp tục mỉm cười hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, cô gái họ Đỗ lần trước vẫn luôn ở bên cạnh cậu đâu rồi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc