HÔN NHÂN ĐÃ ĐẾN ĐIỂM CUỐI
Có chỗ dựa như Dương Thu Dung ở bên cạnh, Chương Tú Tú đương nhiên cũng thoải mái một chút, cô ta lau lau nước mắt nói khẽ: “Mẹ, vẫn còn mẹ đứng về phía con, nếu không con cũng không có cách nào ở lại cái nhà này.”
“Nói lời nói khách sáo như vậy để làm gì.” Dương Thu Dung khoát tay áo, lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Duy.
Không đầy một lát sau, ở đâu day bên kia đã nhận điện thoại: “Sao vậy mẹ, có chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho con à?” Dương Thu Dung nghiêm mặt, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
“Mẹ nói cho con biết, con về nhà ngay lập tức cho mẹ, nếu không mẹ sẽ không tha cho con. Ngày nào Tú Tú cũng ở nhà chờ con như vậy, con lại không trở lại, con còn có lương tâm hay không hả.”
Mấy câu giận dỗi này khiến Bùi Duy cũng không biết nói làm sao, anh ta hít một hơi thật dài: “Mẹ, là do Chương Tú Tú đã đến cáo trạng với mẹ đúng không?”
“Cáo trạng cái gì. Hôm nay mẹ đến đây thăm con, không ngờ hai ba ngày đêm nay con đều không trở về nhà, mà chuyện này mà còn có thể trách người ta được hả?” Sắc mặt Dương Thu Dung chìm xuống: “Nhanh lên đi, tranh thủ thời gian về nhà nhanh.”
Ném xuống câu nói này, bà ta cũng mặc kệ Bùi Duy ở đầu dây bên kia nói như thế nào, trực tiếp dập máy.
Chương Tú Tú ở một bên lo lắng: “Mẹ, như vậy có được không?”
Sáu năm qua, cô ta đã tổng kết được kinh nghiệm, khi đối mặt với Bùi Duy không thể quá cứng rắn ép buộc, anh ta căn bản sẽ không để bộ dạng này vào mắt…
Nhưng Dương Thu Dung lại tràn đầy tự tin, quắc quắc môi cười nói: “Yên tâm đi, nó nhất định sẽ trở lại.”
Quả nhiên không đến một tiếng đồng hồ, Bùi Duy đã quay về biệt thự.
Anh ta đi vào phòng khách, tiện tay ϲởí áօ khoác trên người ra, nhìn thấy Dương Thu Dung và Chương Tú Tú ngồi trên ghế sofa, sắc mặt có hơi trầm xuống: “Mẹ, có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại, con ở bên ngoài còn có chuyện chính phải làm, mẹ đột nhiên lại gọi con đến đây.”
Khi nghe được trong giọng nói của Bùi Duy mang theo vẻ phàn nàn, Dương Thu Dung nhíu nhíu mày, trực tiếp để ly trà đang cầm trong tay đặt xuống bàn cái cạch: “Sao vậy, một người mẹ như tôi đây không mời được cậu động tay động chân hay sao?”
Bùi Duy nhìn thấy Dương Thu Dung đã thay đổi sắc mặt, giống như là thật sự quyết tâm, anh ta câu môi mỉm cười, giọng nói cũng hòa hoãn lại: “Mẹ, con không có ý đó.”
Nói xong, anh ta lại ngồi một bên khác của bà ta, nói khẽ: “Mẹ gọi con trở về hẳn là có chuyện gì đó à.”
Dương Thu Dung lườm anh ta một cái: “Vì muốn tốt cho con mà con còn không biết, ngày mai bên phía cậu Ôn có tổ chức một bữa tiệc, Tú Tú đã nhận được thiệp mời, con đi cùng với nó đi.”
“Con không đi.” Bùi Duy không do dự mà trực tiếp từ chối, hiện giờ trong tay của anh ta vẫn còn mấy hạng mục, không có thời gian.
Thấy con trai mình khó chơi như vậy, Dương Thu Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa tay vỗ vỗ cánh tay của anh ta: “Con thật là, mẹ phải nói cái gì mới tốt đây! Con có biết cậu Ôn này là ai không hả, biết bao nhiêu người đứng xếp hàng muốn có được chút quan hệ với cậu ta, còn con ngược lại…”
Bùi Duy nghe vậy thì ngồi thẳng người lên, giương mắt nhìn về phía Dương Thu Dung, giọng nói nghiêm túc mấy phần: “Người mà mẹ đang nói là Ôn Thanh Triều?”
“Đúng vậy.”
Đạt được câu trả lời khẳng định chắc chắn, Bùi Duy điều chỉnh sắc mặt đàng hoàng lại, câu môi mỉm cười: “Nếu là Ôn Thanh Triều, vậy thì con phải đi, con với anh ta cũng coi như từng nói chuyện với nhau vài lần, người này đáng để kết bạn.”
“Như vậy mới đúng.” Dương Thu Dung mỉm cười, ngược lại nhìn về phía Chương Tú Tú ngồi ở một bên, đưa tay đẩy cô ta: “Còn không mau đi chọn một bộ quần áo cho Bùi Duy để ngày mai nó mặc đi, thất thần ở đây làm gì.”
Chương Tú Tú vội vàng kịp phản ứng, đứng dậy đi đến bên cạnh Bùi Duy, vươn tay kéo anh ta một cái: “Quay về phòng đi, em chọn quần áo cho anh.”
Sắc mặt Bùi Duy lạnh thêm mấy phần, nhưng vẫn kiêng kỵ có Dương Thu Dung ở đây, đến cùng cũng không nói thêm cái gì, đứng dậy đi theo cô ta lên lầu.
Vừa tới lầu hai, Chương Tú Tú cảm giác được bàn tay mình đang kéo không nhúc nhích, cô ta nhìn lại thấy Bùi Duy đứng yên tại chỗ.
Sắc mặt Bùi Duy lạnh lùng nghiêm túc nhìn cô ta chằm chằm, cô ta không hiểu sao lại có chút chột dạ: “Sao vậy?”
Bùi Duy trừng mắt, giọng nói tùy ý mở miệng: “Tôi đã nói với cô rồi, cuộc hôn nhân này của hai người chúng ta đã đến điểm cuối, đừng có nói là chuyển mẹ tôi đến đây, ngay cả ông trời đến đây cũng vô dụng thôi.”
Một câu này lập tức phá vỡ tất cả hi vọng của Chương Tú Tú, sắc mặt của cô ta chìm xuống, dừng lại một chút mới nói khẽ: “Em biết là anh thấy em phiền phức, thế nhưng mấy năm nay em căn bản cũng chưa từng làm chuyện tổn thương anh, hay là chuyện trái ý anh. Bùi Duy, anh đừng ép em đồng ý ly hôn với anh, có được không?”
“Tôi không hề ép cô, tôi cũng chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu, trước đó chúng ta cũng đã nói xong rồi, ai cũng mặc kệ ai, hiện tại cô đừng có mơ tưởng dùng mẹ tôi để khiến tôi hồi tâm chuyển ý.”
Lạnh giọng ném xuống câu nói này, Bùi Duy không chút do dự bước chân đi về phía phòng ngủ.
Chương Tú Tú đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng của anh ta, bàn tay khẽ siết chặt lại.
Mắt thấy người đàn ông này muốn quay người đi về phòng ngủ, Chương Tú Tú đột nhiên mở miệng: “Vậy anh có đến buổi tiệc vào tối ngày mai hay không?”
Thân hình Bùi Duy dừng lại, có chút nghiêng người: “Đương nhiên là đi.”
Những buổi tiệc như thế này là con đường tốt nhất để mở rộng các mối quan hệ, sao anh ta có thể uống phí cơ hội lần này chứ.
Nghe người đàn ông đồng ý, Chương Tú Tú mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm.
Trong lúc nhất thời, tất cả oan ức và phẫn nộ đều chuyển đến một phương diện khác.
Bây giờ Bùi Duy đối xử với cô ta như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân, cô ta đã từng vô ý nhìn thấy trong điện thoại của Bùi Duy vẫn còn giữ ảnh chụp của Đường Nhật Khanh, cũng từng có một lần nào đó trong lúc nửa đêm anh ta nằm mơ nhắc đến tên của Đường Nhật Khanh. Cô ta cũng đã biết, hóa ra trong lòng Bùi Duy vẫn luôn cất giấu một người khác.
Loại ghen ghét và tức giận kia cũng không bởi vì mấy năm qua Đường Nhật Khanh không ở đây mà chậm rãi biến mất, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ Đường Nhật Khanh đã trở về rồi, cô ta càng đối với cô hận nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vậy tất cả chua xót và đau đớn do Bùi Duy gây ra cho cô ta, cô ta vậy mà lại đem tất cả những nguyên nhân gây ra tội trạng này đều đẩy hết lên đầu của Đường Nhật Khanh.
Nghiến răng hít thở đều, lúc này Chương Tú Tú mới chậm rãi tỉnh táo lại, mà về phần buổi tối ngày mai, cô ta phải làm như thế nào để Đường Nhật Khanh xấu mặt nhất, đó mới là chuyện cần thiết nhất bây giờ mà cô ta phải suy nghĩ.
“Mẹ, mẹ thật sự không dẫn con đi theo hả, con cũng có lễ phục, hơn nữa con cũng rất nghe lời.”
Đường Hạo Trạch xoay tới xoay lui qua người của Đường Nhật Khanh, cậu nhóc đưa tay nắm lấy góc áo cô, hai con mắt to còn mở lớn, một bộ dáng tội nghiệp.
Ròng rã cả một buổi sáng, sau khi Đường Hạo Trạch biết tối nay Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính sẽ tham gia buổi tiệc, cậu nhóc liền không dứt miệng mà cầu xin hơn cả trăm lần.
Đường Nhật Khanh cúi người xuống, chững chạc đàng hoàng nhìn Đường Hạo Trạch, đưa tay chọc lên cái mũi nhỏ nhọn của cậu bé: “Không thể đâu, không phải là mẹ đã nói rồi sao. Trong trường hợp này chỉ có người lớn mới có thể đi được, con phải chờ sau khi con mười tám tuổi mới có thể đi.”
Bạn nhỏ Hạo Trạch mang bộ dạng của ông cụ non dùng quan điểm của mình cãi lại: “Mẹ lừa con, hôn lễ cũng là chuyện của người lớn, con nít cũng có thể đi được mà.”
Đường Nhật Khanh bất đắc dĩ cười cười, đang không biết nên giải thích như thế nào, đột nhiên thấy Bùi Danh Chính đi tới. Trên người mặc một bộ đồ tây màu xanh đậm được đặt may, tỏa ra khí chất cao quý nhưng lại không hờ hững, toàn thân trên dưới đều phát ra ánh sáng chói loá.
Nhìn Bùi Danh Chính như thế này, bạn nhỏ Hạo Trạch trong lúc nhất thời cũng quên mất lúc nãy mình nói những thứ gì, cậu nhóc chớp chớp mắt quan sát Bùi Danh Chính một phen, không chút do dự chạy đến ôm lấy đùi của người đàn ông: “Ba thật là đẹp trai nha!”