HỒ NGUYỆT NHƯ BỊ BẮT.
Thấy vẻ mặt của Hồ Nguyệt Như đột nhiên thay đổi, tiểu Trương vội vàng lên tiếng giải thích: “Chị Nguyệt Như, em không phải có ý đó….”
Hồ Nguyệt Như vốn đã chột dạ, bây giờ bị tiểu Trương chặn lại hỏi tới hỏi lui, đương nhiên sẽ trở nên bực bội, thiếu kiên nhẫn.
“Nhiều chuyện! Tránh ra!” Nói xong, cô ta giơ tay đẩy tiểu Trương ra.
Tiểu Trương không đứng vững, bị cô ta đẩy liền ngã xuống đất, lúc cô ta ngẩng đầu lên thấy Hồ Nguyệt Như đã đi rất xa rồi.
“Tiểu Trương, cô không sao chứ?”
Đường Nhật Khanh vội vàng bước lên phía trước, đỡ tiểu Trương đứng dậy.
Vẻ mặt tiểu Trương tràn đầy sự kinh ngạc: “Chị Nhật Khanh, sao chị lại ở đây?”
Sau khi đỡ cô ta đứng dậy, để cô ta đứng vững, Đường Nhật Khanh vội vàng nói: “Bây giờ không nói rõ được, quay lại sẽ giải thích với cô.”
Nói xong, vội vàng đuổi theo Hồ Nguyệt Như.
Chạy đến cửa thang máy, đúng lúc có một lượt thang máy đi xuống, Trương Phó đuổi theo: “Sợ là không đuổi kịp được, nhưng chúng ta đã sắp xếp người ở cửa lớn, cô ta không chạy thoát được đâu.”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, lúc này Đường Nhật Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô và Bùi Danh Chính ngồi ở phòng họp xem camera, ban đầu sắp xếp Trương Phó đi qua bắt người, bởi vì cô có một chút vấn đề muốn hỏi Hồ Nguyệt Như, nên mới chạy theo.
Cuối cùng, thang máy cũng đến, Đường Nhật Khanh và Trương Phó cùng những người khác vội vàng đi vào tháng máy để đi xuống tầng, từ trong thang máy đi xuống sảnh tầng một, Đường Nhật Khanh nhìn thấy hai người đàn ông đang giữ cánh tay của Hồ Nguyệt Như.
Hồ Nguyệt Như la hét điên cuồng, còn không ngừng vùng vẫy: “Các người buông ra! Buông tôi ra! Tại sao lại bắt tôi!”
“Thả tôi ra ngay! Tôi là nhân viên của Bùi thị!”
Cho dù cô ta có làm loạn như thế nào, hai người đàn ông kia đều thơ ơ, không quan tâm đến.
Đường Nhật Khanh nhanh chóng bước tới, đi thẳng đến trước mặt cô ta: “Hồ Nguyệt Như, cô làm gì, cô còn không rõ sao?”
Nhìn rõ người trước mặt mình, sắc mặt Hồ Nguyệt Như sa sầm, cô ta lạnh lùng cười một tiếng: “Đường Nhật Khanh, cô có thù với tôi sao? Cố ý gây rắc rối cho tôi! Bây giờ lập tức kêu bọn họ thả tôi ra!”
Tiếng ồn ào vang vọng khắp sảnh, còn đúng vào giờ đi làm, nhân viên đi ra đi vào rất nhiều, mọi người đều rất quen thuộc với nhau, lúc này nhìn thấy một cảnh như vậy, đều tò mò đứng lại để xem.
“Hồ Nguyệt Như, trước mặt bao nhiêu người như thế này, cô thật sự muốn tôi phơi bày bộ mặt thật của cô sao? Lúc nãy cô làm gì, có lẽ trong lòng cô rõ hơn tôi?”
Bị Đường Nhật Khanh nói như vậy, lúc này Hồ Nguyệt Như có chút chột dạ, cô ta đương nhiên biết rõ tất cả những chuyện lúc nãy mình làm, nhưng rõ ràng cô ta không lưu lại bất cứ cài gì, camera của phòng làm việc đã bị ngắt, sao người khác có thể biết được cô ta đã làm cái gì!
Hồ Nguyệt Như “hừ” một tiếng: “Cô đừng vu oan cho người khác! Đường Nhật Khanh, cô nghĩ mình là ai, đột nhiên mất tích mấy năm, hôm nay vừa quay lại đây đã hô phong hoán vũ, chó cậy nhà, lợi dụng việc công để trả thù riêng, thật sự khiến mọi người nhìn không ta!”
Nghe thấy cô ta nói như vậy, mọi người ở xung quanh đều nhìn Đường Nhật Khanh, âm thầm đánh giá, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Đúng như vậy, Đường Nhật Khanh mất tích mấy năm, bây giờ đột nhiên quay lại, đương nhiên trong lòng mọi người cũng có nghi ngờ.
“Cô nói vớ vấn gì thế?”
Đột nhiên, một giọng nam trầm và mạnh mẽ vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn về hướng đó, lúc nhìn thấy Bùi Danh Chính, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông bước về phía trước, đưa tay ra ôm lấy vai Đường Nhật Khanh, tiện tay đưa chiếc máy tính bảng trong tay cho Trương Phó ở bên cạnh.
Anh khé hất cằm, ra hiệu cho Trương Phó, không nói thêm một câu nào, mà quay đầu lại nhìn người phụ nữ ở bên cạnh, ngón tay đặt trên vai cô quấn lấy mấy ngọn tóc của cô, động tác mờ ám, làm cho người khác liên tưởng đến…
Hồ Nguyệt Như nhìn thấy Bùi Danh Chính, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta hít một hơi thật sâu, có chút chột dạ lên tiếng: “Tổng….tổng giám đốc Bùi.”
Không phải anh đi công tác sao? Sao lại ở đây?
Trương Phó đứng bên cạnh bước lên phía trước, khẽ ấn vào máy tính bảng, mở video lên, đưa đến trước mặt Hồ Nguyệt Như: “Đột nhập vào văn phòng của tổng giám đốc, giúp hack cơ hack máy tính để đánh cắp thông tin bí mật của công ty, Hồ Nguyệt Như, cô vẫn còn không nhận tội sao?”
Hồ Nguyệt Như nhìn đoạn video trong máy tính bảng, khuôn mặt lập tức tái nhợt: “Sao…sao có thể chứ! Cái này…..”
Người trong đoạn video này chính là cô ta! Quần áo, khuôn mặt giống hệt, cho dù cô ta kiên quyết không thừa nhận, sợ là không có cách nào có thể nói rõ được, nhưng rõ ràng chính tay cô ta rút camera ra, tại sao vẫn có đoạn video này!
Cái này….rốt cuộc là sai ở đâu!
Giống như nhìn thấu được tất cả suy nghĩ của Hồ Nguyệt Như, Bùi Danh Chính nhìn cô ta: “Cô vẫn thật sự cho rằng trong phòng làm việc chỉ có một camera sao?”
“Tôi….” Cơ thể của Hồ Nguyệt Như run rẩy, lập tức không còn sự tự tin và khí thế lúc nãy: “Tôi….tổng giám đốc Bùi, không phải tôi, tôi không cố ý, tổng giám đốc Bùi.”
“Đừng nói với tôi, hãy để dành để nói với cảnh sát đi, tiết lộ bí mật của công ty, đây là phạm pháp.”
Bùi Danh Chính lạnh lùng ném lại một câu, cúi đầu nhìn Đường Nhật Khanh ở bên cạnh, giọng nói đột nhiên dịu dàng hơn rất nhiều, anh khẽ hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
Hồ Nguyệt Như vô cùng ngạc nhiên, vẫn chưa kịp nghĩ ra lý do để bào chữa cho tội của mình, đột nhiên có hai cảnh sát đi đến bên cạnh, không nói lời nào lấy còng tay ra, còng tay cô ta lại.
“Không! Không được!” Hồ Nguyệt Như cố gắng vùng vẫy, cô ta vội vàng nhìn về phía Bùi Danh Chính, giọng nói đau thương cầu xin: “Tổng giám đốc Bùi! Đàn anh! Tôi ở bên anh lâu như vậy, anh không thể đối xử với tôi như vậy!”
Nghe thấy vậy, Bùi Danh Chính nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Làm cho tôi lâu như vậy, vậy mà tôi không biết cô sớm đã phản bội lại công ty.”
Từ trước đến giờ, trong công ty luôn xảy ra chuyện, anh nghi ngờ có quỷ, chứ anh không bao giờ nghi ngờ cô ta, ban đầu chỉ cảm thấy cô ta có chút ham hư vinh, quá nhiều tâm tư, nhưng vẫn là một người tốt, không ngờ, là anh ta nhìn sai người.
Hồ Nguyệt Như cố gắng vùng vẫy: “Đàn anh! Nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, bỏ qua cho tôi lần này đi….”
Nhìn thẳng vào người phụ nữ, Bùi Danh Chính có chút do dự, đột nhiên lên tiếng: “Được, nể mặt giáo viên, lần này tôi có thể bỏ qua cho cô, nhưng cô phải nói với tôi, rốt cuộc là ai chỉ đạo cô làm những việc này?”
Giọng nói vừa rơi xuống, biểu cảm trên khuôn mặt Hồ Nguyệt Như lập tức cứng lại, sự vùng vẫy lúc đầu cũng từ từ mất đi, cô ta hít một hơi thật sâu, thay vào đó bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng lại không có ý nói chuyện.
Trong lòng Bùi Danh Chính rất rõ, ngước nhìn về hướng Trương Phó: “Đưa đi, cậu đi cùng một chuyến, đi lấy lời khai.”
Hai cảnh sát trái phải kéo tay của Hồ Nguyệt Như, sau đó lôi cô ta đi.
Nhìn vào bóng lưng của Hồ Nguyệt Như, Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, tâm trạng rất phức tạp.
Lúc này cho dù cô không hỏi, trong lòng cũng đã có đáp án.
6 năm trước cô những chuyện cô bị hãm hại kia, chắc chắn có liên quan đến Hồ Nguyệt Như, lúc này cho dù có hỏi được, cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Mọi người xung quanh nhìn thấy Hồ Nguyệt Như bị đưa đi, mỗi người một tâm trạng từ từ giải tán.
Hồ Nguyệt Như đi ra đến cửa, đột nhiên có một hình bóng quen thuộc xuất hiện.
Hồ Nguyệt Như hét lên với người kia: “Nhạc Phi, cứu em! Cứu em!”
Tiêu Nhạc Phi đứng ở trước cửa, phía sau còn có một trợ lý, nhìn thấy Hồ Nguyệt Như, ánh mắt anh ta có chút ảm đạm, nhưng trên khuôn mặt lại nở một nụ cười.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Hồ Nguyệt Như, khẽ cười hỏi lại: “Cô à, chúng ta quen nhau sao?”