Chàng CEO Của Tôi - Chương 405

Tác giả: Đinh Thiến

TRONG LÒNG EM CÓ ANH.
Đường Nhật Khanh không hiểu tại sao có chút căng thẳng, ánh mắt cô né tránh, khẽ nói: “Tôi là giúp chính mình, trước đây lúc tôi giúp Bùi thị có một số hạng mục có vấn đề, tôi nghi ngờ cũng là cô ta âm thầm giở trò.”
“Nhưng đã 6 năm rồi, bây giờ cho dù em nói ra những chuyện này, đối với em cũng không có gì tốt.”
Bùi Danh Chính đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Nhật Khanh, hơi cúi người xuống, thì thầm vào bên tai cô: “Anh biết, em là vì giúp anh.”
“Không phải!” Đường Nhật Khanh theo bản năng liền phủ nhận, nhưng hai má lại đỏ lên.
Bùi Danh Chính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang từ từ thay đổi của cô, chỉ cười không nói gì, một lúc sau, anh đưa tay ra nâng cằm Đường Nhật Khanh lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Trong lòng em có anh.”
Giọng nói của người đàn ông rất chắc chắn, trong ánh mắt còn mang theo ý cười, đối diện với anh, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy bản thân mình, từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu, tất cả những tâm tư không có chỗ nào để trốn tránh.
Đường Nhật Khanh vừa xấu hổ vừa tức giận, đưa tay ra hất tay anh sang một bên, quay người muốn rời đi.
“Đừng đi.” Bùi Danh Chính giữ cô lại: “Lúc nãy còn nói giúp anh, chuyện chính còn chưa nói xong em đã muốn đi rồi?”
Anh bước lên phía trước nửa bước, đứng bên cạnh cô: “Em nói, ngày mai chúng ta sẽ phải làm gì?”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại, nói một cách nghiêm túc: “Nếu như tôi là bọn họ, biết thân phận của mình đã bị bại lộ, chắc chắn sẽ không quay lại nữa.”
Bùi Danh Chính nói: “Nhưng với tính cánh tham lam không có điểm dừng của Tiêu Nhạc Phi, em cảm thấy anh ta sẽ cam lòng sao?”
Dừng lại mấy giây, Đường Nhật Khanh lắc đầu một cách chắc chắn: “Tôi chắc chắn là không cam lòng.”
Trong đầu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, Đường Nhật Khanh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong lòng đã có tính toán.
Lần này, bọ họ đã chuẩn bị từ trước, nhất định phải nắm đằng chuôi của Hồ Nguyệt Như và Tiêu Nhạc Phi!
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa lớn tập đoàn Bùi thị, một chiếc xe Bentley màu đen dừng ở đối diện: “Nhạc Phi, em có chút sợ.”
Hồ Nguyệt Như nhìn tòa nhà bên ngoài cửa sổ, đây là nơi mà cô ta đã làm việc mấy năm, nhưng bây giờ trong lòng lại rụt rè, sợ hãi.
Tiêu Nhạc Phi nhướng mày: “Sợ cái gì, không phải anh đã nói với em rồi sao? Bây giờ Bùi Danh Chính đang ở nơi khác, cho dù anh ta biết, nửa tiếng cũng sẽ không đến kịp.”
Hồ Nguyệt Như hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Em cũng không biết tại sao, em rất căng thẳng.”
“Được rồi, cô gái ngốc.” Tiêu Nhạc Phi cong môi cười, đưa tay lên vỗ nhẹ vào đầu cô ta: “Đợi em làm xong chuyện cuối cùng này, anh sẽ đưa em đi Nhật Bản chơi, sau khi quay lại anh sẽ sắp xếp em ở bên cạnh anh, làm thư ký của anh.”
Nghe thấy Tiêu Nhạc Phi nói như vậy, trên khuôn mặt Hồ Nguyệt Như lại xuất hiện một nụ cười, cô ta gật đầu thật mạnh: “Được, cố gắng vì tương lai của hai chúng ta!”
Tiêu Nhạc Phi nhìn cô ra, trong mắt không hề có ý cười: “Ừm, đi đi.”
Hồ Nguyệt Như đưa tay ra, đang muốn đẩy cửa, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, cô ra quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, xác nhận hết lần này đến lần khác: “Nếu như em bị bọn họ phát hiện, anh sẽ giúp em chứ?”
Tiêu Nhạc Phi không do dự trả lời: “Đương nhiên rồi, em là người phụ nữ của anh.”
Nhận được một câu trả lời chắc chắn, lúc này Hồ Nguyệt Như yêu tâm hơn rất nhiều, cô ta khẽ gật đầu, đẩy cửa xe đi xuống, như bình thường đi về phía cửa lớn của tập đoàn Bùi Thị.
Đi qua sảnh, vào thang máy, đoạn đường này Hồ Nguyệt Như đã đi hàng nghìn lượt, nhưng dù sao cũng là có tật giật mình, cơ thể của cô tự nhiên run rẩy.
Sau khi thang máy lên đến văn phòng của tổng giám đốc, cô vừa bước ra, liền nhìn thấy Tiểu Trương đang đi qua bên này. Tiểu Trương nhìn thấy cô, khẽ mỉm cười: “Chào buổi sáng, chị Nguyệt Như.”
“Chào.” Hồ Nguyệt Như nở nụ cười, bước chân cũng nhanh hơn, vội vàng rời đi.
Bây giờ đối với cô ta mà nói chính là phải làm xong chuyện này với tốc độ nhanh nhất, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đi đến trước của phòng làm việc của tổng giám đốc, Hồ Nguyệt Như nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có người, vội vàng đẩy cửa phòng ra đi vào, vừa bước vào phòng, cô ta lập tức khóa cửa lại, đi đến chỗ ổ điện, rút camera.
Thấy camera hiện lên đèn đỏ, Hồ Nguyệt Như thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi đến bàn làm việc mở máy tính ra, sau đó lấy điện thoại di đông ra: “Alo, tiểu Tống, tôi đến phòng làm việc rồi.”
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Được, đợi sau khi cô mở máy tính ra, làm như tôi đã dặn.”
Động tác của Hồ Như Phương có chút run rẩy, nói: “Được.”
Rất nhanh, máy tính đã được mở ra, không lâu sau, một cửa sổ hình chữ nhật màu đen hiện lên màn hình, toàn bộ đều là tiếng Anh.
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại lại truyền đến: “Nhấp vào “OK”.”
Hồ Nguyệt Như nhanh chóng làm theo, cô ta làm từng bước từng bước một theo những lời mà người đàn ông kia đã dặn, toàn bộ màn hình đều bị gián đoạn biến hóa thành số liệu và dữ liệu động.
Nhìn vào màn hình, toàn những thứ mà mình không hiểu, Hồ Nguyệt Như hít một hơi thật sâu, khẽ hỏi: “Thế này xem như là được rồi đúng không?”
“Đợi một chút, cô đừng động linh tinh, lúc này không được làm gián đoạn, nếu không sẽ rất khó thực hiện.”
“Được.” Tâm tình của Hồ Nguyệt Như lo lắng bất an.
Lần này Đường Nhật Khanh bình yên vô sự quay về, chắc chắn sẽ đem chuyện tối qua nói với Bùi Danh Chính, một khi Bùi Danh Chính biết được mối quan hệ giữa cô ta và Tiêu Nhạc Phi, từ giờ trở đi cô ta không thể trà trộn vào Bùi thị được nữa, nên để lấy được những thông tin và tài liệu cá nhân bí mật, Tiêu Nhạc Phi đã sắp xếp một hacker, xâm nhập vào máy tính của Bùi Danh Chính, làm như vậy, cho dù cô ta không có ở đây, tất cảm mọi chuyện đều được giải quyết một cách hoàn mỹ.
Chỉ cần xâm nhập vào được máy tính của Bùi Danh Chính, có người giúp đỡ, hơn nữa để che dấu chuyện này, cô ta bắt buộc phải rút camera, hơn nữa còn phải giả vờ cô ta vào văn phòng với mục đích khác, đảm bảo Bùi Danh Chính sẽ không nghi ngờ máy tính của mình có vấn đề.
Trong lúc chờ đợi, Hồ Nguyệt Như nhìn xung quanh, tiện tay làm loạn tất cả tài liệu trên bàn, sau đó lại vứt tất cả tài liệu trên kệ sách xuống, không lâu sau cả căn phòng đã trở nên vô cùng lộn xộn.
Cứ như vậy, cho dù Bùi Danh Chính phát hiện ra là cô ta làm, có lẽ cũng nghĩ rằng cô ta tìm tài liệu, mà không nghĩ đến máy tính.
Hồ Nguyệt Như nghĩ đến đây, lặng lẽ thở ra, sau đó lại quay về bàn làm việc, đúng lúc trên màn hình máy tính xuất hiện một cửa sổ, điện thoại đặt ở trên bàn cũng truyền đến một giọng nói: “Được rồi, nhấp vào nút bên phải.”
Theo sự hướng dẫn thực hiện từng bước từng bước một, cuối cùng cũng làm xong tất cả các bước.
“Được rồi, được rồi, tắt máy tính đi, nhanh chóng lui quân.”
“Được.”
Hồ Nguyệt Như vội vàng cúp điện thoại, tắt máy tính, liếc nhìn cả văn phòng, cô ta nhanh chóng đi đến cửa, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Vừa đi đến phòng làm việc, cô ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy tiểu Trương đang đi về phía này.
Tiểu Trương ngạc nhiên nhìn cô: “Chị Nguyệt Như, chị đến phòng làm việc của tổng giám đốc làm gì?”
Sắc mặt Hồ Nguyệt Như đột nhiên tái nhợt, trong ánh mắt có chút hoảng loạn, cô ta cố gắng nở một nụ cười, nói: “Chị đi đến tìm tài liệu, nhưng không tìm thấy.”
Nhận ra sự không đúng của cô ta, tiểu Trương bước lên phía trước hỏi: “Tìm tài liệu đến phòng lưu trữ không được sao? Bây giờ tổng giám đốc đang đi công tác, phòng làm việc không được tùy tiện đi vào.”
Nghe thấy vậy, trên khuôn mặt Hồ Nguyệt Như xuất hiện một chút khó chịu và thiếu kiên nhân, thấp giọng nói: “Thế nào? Cô còn muốn quản tôi sao!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc