NGHÊU CÒ ĐÁNH NHAU NGƯ ÔNG ĐƯỢC LỢI
Đường Nhật Khanh chú ý cẩn thận bám theo Hồ Nguyệt Như một đoạn ra tận ngoài cổng lớn, thấy cô ta lên một chiếc taxi cô cũng liền vội vàng ngăn một chiếc xe lại đuổi theo.
Trong lúc làm việc, Hồ Nguyệt Như rất hay mất tập trung thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài, hành tung rất khả nghi.
Quả nhiên, đi theo một đường, chiếc kia taxi trước mặt vậy mà dừng lại ở trước cửa của một câu lạc bộ.
Vì là ban ngày nên trước cửa câu lạc bộ có chút vắng vẻ nhưng cửa chính vẫn có người ra ra vào vào, hiển nhiên bên trong vẫn đang kinh doanh.
Đường Nhật Khanh ngồi ở trong xe, qua cửa sổ xe trong suốt nhìn Hồ Nguyệt Như đi vào cửa câu lạc bộ sau đó đi vào trong một cách quen thuộc, cô siết chặt nắm đấm một cái sau đó cũng đẩy cửa xe ra bước nhanh về phía cửa chính câu lạc bộ.
Từ lúc vô tình gặp Hồ Nguyệt Như đến bây giờ đã qua mấy ngày nhưng Bùi Danh Chính vẫn không hề làm gì cô ta qua đó nói rõ bây giờ anh còn chưa tìm được chứng cớ xác thực, nhưng nếu như hôm nay cô có thể tra được cái gì ở chỗ này thì chắc chắc có thể giúp ích được cho Bùi Danh Chính!
Lặng lẽ đi theo Hồ Nguyệt Như lên lầu ba, tại góc rẽ hành lang, Đường Nhật Khanh tận mắt nhìn thấy cô ta đi vào một phòng bao.
Bước nhanh đuổi theo, Đường Nhật Khanh nhẹ chân nhẹ tay đi đến gần cửa nép ở một bên, xuyên qua một ô kính nhở ở trên cửa cô có thể nhìn thấy rõ được mấy người đang ngồi trong phòng, Tiêu Nhạc Phi cũng ở trong số đó! Hồ Nguyệt Như ngồi ở bên cạnh anh ta.
Mà ngồi ở đối diện với Tiêu Nhạc Phi chính là một người đàn ông trung niên bụng phệ, bên cạnh ông ta còn có một người trợ lý nữa.
Trừ cái đó ra, Đường Nhật Khanh nhìn thấy trên bàn trà có mấy phần văn kiện. Rất hiển nhiên, bọn họ đang bàn chuyện làm ăn!
Đúng lúc này, Hồ Nguyệt Như đột nhiên lấy ra một phần văn kiện từ trong túi sách mang theo bên người!
Lòng Đường Nhật Khanh xiết chặt lại, không chút do dự lập tức lấy điện thoại ra hướng về phía những người ở bên trong vội vàng chụp ảnh lại.
Trong tay Hồ Nguyệt Như đang cầm nhất định là tài liệu tư mật của Bùi thị! Nếu không cô ta cũng sẽ không tốn công tốn sức, đột nhiên đang trong thời gian làm việc lại chạy đến chỗ này!
Chụp liên tiếp thật nhiều tấm hình, mặc dù cô không nghe rõ được cụ thể bọn họ đang nói với nhau cái gì nhưng có những bức ảnh này cũng đủ rồi.
“Cô đang làm gì vậy!”
Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói dọa cho thân thể Đường Nhật Khanh khẽ run rẩy, điện thoại trong tay suýt chút nữa cũng rơi xuống, cô vội vàng xoay người lại, lúc nhìn thấy người đứng ở sau lưng cô mặc đồng phục của nhân viên phục vụ liền vội vàng mở miệng: “Tôi. . . Tôi tìm bạn nhưng hình như tìm nhầm phòng rồi…”
Cô hướng về phía nhân viên phục vụ kia xin lỗi cười cười, ngay sau đó sải rộng bước chân muốn đi khỏi chỗ đó.
Người kia cũng không buông tha: “Dừng lại! Đem tất cả ảnh cô vừa chụp xóa bỏ hết đi cho tôi!”
Nghe thấy vậy, Đường Nhật Khanh không chút do dự sải rộng bước chân, cực nhanh chạy về phía trước.
“Răng rắc!”
Cửa phòng bao bị người ở bên trong đẩy ra, Hồ Nguyệt Như nhíu mày nhìn nhân viên phục vụ đang định đuổi theo, mở miệng liền gọi anh ta lại: “Này! Anh đang làm gì vậy!”
Nhân viên phục vụ kia do dự trong chớp mắt sau đó vội vàng cung kính khom người nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa phòng bao này chụp lén, vừa định hỏi rõ ràng nhưng không ngờ cô ta lại chạy mất!”
“Phụ nữ?” Hồ Nguyệt Như sầm mặt lại: “Người phụ nữ trông như thế nào!”
Nghe người phục vụ miêu tả lại, sắc mặt Hồ Nguyệt Như càng thêm tái nhợt, cô ta đứng ở cửa còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo phải làm thế nào thì Tiêu Nhạc Phi liền từ trong phòng bao đi ra.
Anh ta nhìn thoáng qua Hồ Nguyệt Như rồi lại nhìn nhân viên phục vụ một chút, trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
Hồ Nguyệt Như muốn nói lại dừng: “Anh ta nói vừa rồi có một người phụ nữ đứng ở cửa phòng bao của chúng ta chụp lén, tôi sợ…”
Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Nhạc Phi cũng chìm xuống mấy phần: “Đi xem camera, xem xem đến tột cùng người đó là ai!”
Hồ Nguyệt Như cắn cắn môi, đành phải đáp ứng, đi theo nhân viên phục vụ tới phòng giám sát.
Mười phút sau, Hồ Nguyệt Như ngồi ở trong phòng giám sát nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình máy vi tính, sau đó lập tức bấm điện thoại gọi cho Tiêu Nhạc Phi: “Nhạc Phi! Tra được rồi! Lại là… Đường Nhật Khanh!”
Trong nháy mắt sắc mặt Tiêu Nhạc Phi liền trở nên âm trầm: “Sao lại là cô ta?”
Nói xong, anh ta trực tiếp cúp điện thoại rồi lại lập tức gọi một cú điện thoại khác: “Alo? Lão tứ, có một người phụ nữ muốn phá hỏng việc của tôi, cô ta hẳn là vừa rời khỏi câu lạc bộ không lâu, cậu đi bắt cô ta lại mang tới đây cho tôi!”
Chưa đầy một lát, Hồ Nguyệt Như thở hồng hộc chạy về phòng bao, nhìn thấy Tiêu Nhạc Phi vẻ mặt nghiêm túc đang đứng ở cửa, cô ta lập tức có chút hoảng hốt: “Nhạc Phi, chắc chắn cô ta đã nhìn thấy tôi ngồi cùng anh rồi, anh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như cô ta đem việc này nói cho Bùi Danh Chính…”
“Tôi đã phái người đi bắt cô ta lại rồi, trước hết bắt được cô ta rồi lại nói.” Ánh mắt Tiêu Nhạc Phi thâm trầm, đáy mắt lướt qua một tia âm lãnh: “Cô ta vừa mới trở lại Hải Thành đã muốn phá hỏng việc của tôi, thật sự là đáng ૮ɦếƭ!”
Cùng lúc đó, Đường Nhật Khanh vừa chạy ra khỏi câu lạc bộ không bao lâu, cô chạy dọc theo một bên đường để đón xe nhưng rất lâu rồi cũng không thấy một chiếc taxi nào đi qua cả.
Đang lúc lòng cô nóng như lửa đốt thì đột nhiên có một chiếc xe lái qua sau đó dừng lại ở bên người cô, một người đàn ông hạ cửa kính xe xuống, cười nói với cô: “Cô gái, cô đi đâu vậy? Để tôi đưa cô đi.”
Nhìn người đàn ông kia, đáy lòng Đường Nhật Khanh chợt hiện ra một trận bất an, cô dứt khoát lắc đầu trực tiếp từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Nói xong, cô cất bước định đi.
Đột nhiên, cửa xe phía sau bị người ta đẩy ra, một người đàn ông đi xuống một tay ghìm chặt cô từ phía sau, giọng lạnh lùng nói: “Cái này cũng không phải do cô quyết định!”
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp tránh thoát thì đã bị một tấm vải che miệng mũi lại, một cỗ hương vị kỳ quái bay thẳng vào trong xoang mũi, cô cố gắng giãy dụa nhưng đột nhiên tay chân lại mềm nhũn, mất đi ý thức…
Trong phòng bao của câu lạc bộ tư nhân.
Hồ Nguyệt Như lo lắng nhìn người phụ nữ nằm im trên ghế sofa: “Nhạc Phi, mặc dù chúng ta đã xóa hết ảnh rồi nhưng chờ Đường Nhật Khanh tỉnh lại chắc chắn sẽ đem việc này nói cho Bùi Danh Chính, đến lúc đó Bùi Danh Chính nhất định sẽ không tha cho chúng ta.”
Tiêu Nhạc Phi cong môi cười một tiếng: “Sợ cái gì, tôi đã có biện pháp.”
Anh ta cất bước đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, nói khẽ: “Cách đây mấy ngày tôi vừa gặp mặt Bùi Duy, nghe anh ta nói Bùi Danh Chính vì Đường Nhật Khanh vậy mà lại từ bỏ quan hệ thông gia với nhà họ Đỗ, nếu như cô là cô ta thì sẽ có tâm tình như thế nào? Khăng khăng một mực đợi một người đàn ông nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối, cô đối với Đường Nhật Khanh chắc chắn là hận thấu xương đúng không?”
Hồ Nguyệt Như vẫn chưa hiểu rõ: “Ý của anh là?”
“Nghêu cò đánh nhau, ngư ông được lợi.” Tiêu Nhạc Phi cười cười: “Trực tiếp đem người giao cho Đỗ Nhã Thanh, để cô ta tự xử trí Đường Nhật Khanh, chúng ta không cần ra mặt, kể cả Bùi Danh Chính đi tìm người thì việc này cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Nghe thấy anh ta nói như vậy, Hồ Nguyệt Như bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy chúng ta làm cách nào để báo tin cho Đỗ Nhã Thanh biết?”
Tiêu Nhạc Phi nhẹ giọng mở miệng: “Tùy tiện lấy một số điện thoại di động gọi cho cô ta, nói cho cô ta Đường Nhật Khanh đang ở chỗ này, cô ta nhất định sẽ tới.”
Cứ như vậy, bọn họ liền có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ, không tốn sức chút nào liền có thể xem trò hay.
Hồ Nguyệt Như lấy một cái điện thoại di động, gọi điện thoại cho Đỗ Nhã Thanh, sau khi vang vài tiếng bên kia liền có người nghe: “Alo?”
“Cô Đỗ, tôi có một món quà lớn muốn tặng cho cô.”
“Cô là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, cô Đỗ hẳn là rất muốn khiến cho Đường Nhật Khanh biến mất đúng không? Bây giờ cô ta đang hôn mê bất tỉnh trong phòng bao số 325 của câu lạc bộ Tinh Nhạc ở đường Thanh Phong, đây đúng là một cơ hội tuyệt vời đấy, cô Đỗ phải nắm chắc thật tốt nha!”
Nói xong mấy câu nói đó, Hồ Nguyệt Như không chút do dự cúp điện thoại, sau đó hướng về phía Tiêu Nhạc Phi ở đối diện cười cười.
Khóe miệng anh ta hiện ra một tia cười lạnh, anh ta đứng dậy khoác vai Hồ Nguyệt Như đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bây giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng nữa thôi, tiêu hủy video giám sát trong câu lạc bộ.”