THEO DÕI HỒ NGUYỆT NHƯ
“Mẹ biết rồi, Khanh Nhi, vẫn là con có cách!” Mẹ Đường đang nói đột nhiên nhớ tới điều gì: “Đúng rồi Khanh Nhi, sao con lại ở Hải Thành? Không phải con đã quay về Tương Nam rồi sao?”
Đường Nhật Khanh đột nhiên bị mẹ hỏi một câu như vậy thì hít sâu, do dự một lát mới nói: “Con dẫn Tiểu Trạch về, cần phải ở Hải Thành hơn một tháng, bên này còn có chút việc cần xử lý.”
Mẹ Đường không hỏi thêm, than thở nói: “Con về cũng tốt, về đây chúng ta còn có thể thường xuyên gặp mặt!”
Sau khi nói chuyện sơ qua với mẹ vài câu, Đường Nhật Khanh lại cúp máy. Cô nghĩ tới vấn đề mẹ vừa hỏi lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cô cũng chỉ ở với Bùi Danh Chính có một tháng thôi, so với nói cho mẹ biết chuyện này làm bà lo lắng theo, còn không bằng tạm thời giấu bà.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Nhật Khanh tắm cho Tiểu Hạo Trạch, dỗ cho cậu bé ngủ sớm, sau đó trở lại trong phòng mình tiếp tục làm một vài công việc phiên dịch vẫn chưa làm xong.
Hơn hai giờ sau, Bùi Danh Chính trở lại biệt thự, ϲởí áօ khoác và vô thức đi tới cửa phòng của Đường Nhật Khanh. Anh thấy trong phòng có ánh sáng hắt ra mới giơ tay lên gõ cửa.
Không ai trả lời, Bùi Danh Chính nắm chốt cửa và đẩy cánh cửa ra, thấy người phụ nữ đang ngả đầu ở trên bàn, đã ngủ rồi.
Anh bước nhanh tới, thấy màn hình laptop trên bàn vẫn sáng, nhíu mày.
Anh cẩn thận bế cô lên trên giường, đắp chăn cho cô. Bùi Danh Chính giơ tay lên chạm nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ, khóe miệng cong lên lúc nào mà không hề hay biết.
Một tháng này, anh nhất định sẽ dùng hết mọi cách làm cho cô và Tiểu Trạch không rời khỏi mình nữa! Người mà anh đã nhận định thì cả đời đều sẽ không thay đổi!
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh rời khỏi giường, đi dạo một vòng trong phòng khách vẫn không thấy bóng dáng của Bùi Danh Chính đâu. Cô đi tới phòng bếp, thấy thím Trương đang chuẩn bị bữa sáng thì khẽ hỏi thăm: “Thím Trương, Bùi Danh Chính đi làm rồi sao?”
“Ngài ấy đã ra khỏi nhà từ sáng sớm rồi.” Thím Trương dừng lại một lát mới nói tiếp: “Đúng rồi, ngài ấy bảo tôi nhắc cô, nói hôm nay cô tới công ty tìm trợ lý Trương lấy một phần tài liệu cần phiên dịch về.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì lập tức hiểu rõ, cô gật đầu đáp ứng và rời khỏi phòng bếp. Nhìn phòng khách vắng vẻ, thật ra trong lòng cô có chút không quen.
Cô đã quen mỗi sáng vừa dậy là có thể nhìn thấy anh, bây giờ anh không ở đấy, trái lại khiến cô cảm thấy như thiếu thứ gì đó.
Đường Nhật Khanh ăn sáng xong, căn dặn Tiểu Trạch vài câu, lại vội vàng rời khỏi biệt thự.
Về phần tài liệu mà Bùi Danh Chính bảo cô tới công ty lấy, chắc là việc cô cần phải hoàn thành. Một tháng này, nếu thật sự để cô không làm gì cả, trái lại sẽ nhàm chán.
Đến tòa nhà Bùi thị, Đường Nhật Khanh đột nhiên hơi căng thẳng. Cho dù lần trước cô đã đi theo Bùi Danh Chính tới đây một lần, nhưng dù sao lúc đó cũng là buổi tối, không có ai. Bây giờ cô vào đó trong giờ làm việc, sợ rằng sẽ gặp được rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Cô hít sâu một hơi và đi thẳng vào đại sảnh, nhìn cổng kiểm soát vào thang máy, cô đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khoá.
Tấm thẻ nhỏ màu xanh lam vẫn treo ở trên móc chìa khóa. Sáu năm qua, tấm thẻ truy tập nhỏ này vẫn luôn được cô mang theo trên người, ngược lại giống như một vật trang trí.
Chỉ không biết trong hồ sơ kiểm soát truy cập đã xóa số liệu của cô chưa? Nếu đã xóa, vậy tấm thẻ truy cập trong tay cô sẽ không còn giá trị, hoàn toàn không có tác dụng.
Đường Nhật Khanh siết chặt móc chìa khóa rồi đi lên trước, nóng lòng muốn thử. Cuối cùng, cô lấy hết can đảm đặt thẻ truy cập ở trước thiết bị cảm ứng. “Tích” một tiếng vang lên, thanh chặn tự động mở ra.
Đường Nhật Khanh kinh ngạc trong giây lát rồi bước nhanh vào. Cô cúi đầu nhìn tấm thẻ nhỏ trong tay, có hơi xúc động.
Tròn sáu năm trôi qua mà thẻ truy cập của cô vẫn có thể dùng được, điều này chứng tỏ Bùi Danh Chính vẫn giữ lại hồ sơ và mã nhân viên của cô…
Trong lòng Đường Nhật Khanh bất chợt thấy ấm áp, bước chân tiến vào thang máy cũng nhanh hơn.
Khi đến văn phòng của Tổng giám đốc, Đường Nhật Khanh nhìn trang trí của hành lang và văn phòng có chút thay đổi, trong thời gian ngắn không biết phải đi đâu tìm người. Nếu cô không đoán sai, trợ lý Trương kia mà Bùi Danh Chính nhắc tới chắc là Tiểu Trương.
Đường Nhật Khanh phải hỏi đường mới tìm được văn phòng của Tiểu Trương. Sáu năm trôi qua, Tiểu Trương bây giờ tất nhiên không còn là cô nhóc thực tập sáu năm trước nữa.
Đường Nhật Khanh đứng ở cửa, nhìn Tiểu Trương đang cúi đầu làm việc, nhất thời thất thần, tự nhiên nghĩ đến mình sáu năm trước…
Sáu năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng muốn một người thay đổi, một người thành tựu lại đủ rồi.
Tiểu Trương lơ đãng ngẩng đầu, thấy Đường Nhật Khanh đứng ở cửa thì chợt sửng sốt. Phải mất mấy giây sau cô ấy mới phản ứng được, ngạc nhiên đứng lên: “Chị Nhật Khanh? Là chị sao?”
Đường Nhật Khanh mỉm cười nhìn cô ấy gật đầu: “Là tôi đây.”
Tiểu Trương vừa mừng vừa sợ, bước nhanh tới có vẻ đầy hưng phấn.
Người quen cũ gặp nhau, khó tránh khỏi muốn hỏi han. Đường Nhật Khanh cũng không ngắt lời, chờ Tiểu Trương bình tĩnh một chút mới nói tới chuyện chính: “Tiểu Trương, hôm nay tôi tới đây tìm cô để lấy một phần tài liệu cần phiên dịch. Tổng giám đốc Bùi nói để ở chỗ của cô.”
“Đúng vậy, ở chỗ em, để em lấy cho chị!”
Tiểu Trương vội vàng xoay người, lấy từ trong tủ tài liệu bên cạnh ra một tập tài liệu, đưa cho Đường Nhật Khanh, vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Bùi nói sẽ có người tới lấy nhưng em không ngờ lại là chị. Chị Nhật Khanh, chúng ta hiếm khi mới gặp được một lần, không bằng hôm nay cùng ăn cơm, sau đó chúng ta từ từ tâm sự được không?”
Đường Nhật Khanh nhìn cô ấy mỉm cười nói: “Để hôm khác đi, hôm nay tôi còn có việc.”
“Được, vậy hôm nào rảnh rỗi chúng ta lại hẹn gặp nhau. Chị Nhật Khanh, để em tiễn chị nhé!”
Tiểu Trương nói rồi đi tới, động tác tự nhiên khoác lên cánh tay Đường Nhật Khanh, hai người vừa cười vừa nói, đi ra khỏi văn phòng.
Mới đi chưa xa, Đường Nhật Khanh đã thấy một người phụ nữ từ một văn phòng cách đó không xa đi ra, dáng vẻ vội vàng bước nhanh về phía cầu thang máy.
Đường Nhật Khanh nhìn kỹ, không ngờ là Hồ Nguyệt Như!
Lần trước cô gặp cô ta là vào đêm cô đi cùng Bùi Danh Chính quay về công ty lấy tài liệu, lúc đó cô ta đang ở cùng với Tiêu Nhạc Phi…
Đường Nhật Khanh thấy cô ta đeo túi hấp ta hấp tấp rời đi thì vội vàng nhìn về phía Tiểu Trương bên cạnh, khẽ hỏi: “Tiểu Trương, người phụ nữ trước mặt kia là Hồ Nguyệt Như à?”
Tiểu Trương nhìn xong khẽ gật đầu, vẻ mặt nghi ngờ lẩm bẩm: “Bây giờ đang trong giờ làm việc, lúc này chị Nguyệt Như muốn đi đâu vậy? Em nhớ hôm nay chị ấy đâu có xin nghỉ đâu…”
Đường Nhật Khanh nghe Tiểu Trương nói vậy thì bỗng nhiên khẩn trương. Trong đầu cô nghĩ đến cảnh đêm hôm đó thì trong lòng càng thêm bất an.
Cô dừng lại, ngước mắt nhìn Tiểu Trương: “Tiểu Trương, em vẫn về làm việc đi, văn phòng không có ai, đừng để lỡ việc, công việc quan trọng hơn.”
Tiểu Trương hơi do dự rồi khẽ gật đầu: “Được, vậy chị Nhật Khanh, em sẽ không tiễn chị nữa, hôm khác chúng ta lại hẹn gặp mặt nhé.”
Đường Nhật Khanh gật đầu nhìn cô mỉm cười, nhìn theo cô rời đi, lúc này mới lấy lại tinh thần bước nhanh về phía thang máy.
Lần trước cô và Bùi Danh Chính đã nghi ngờ Hồ Nguyệt Như nhưng khổ nổi không có chứng cứ nên lúc đó không thể kết luận được. Bây giờ cô thấy cảnh Hồ Nguyệt Như vội vàng rời khỏi công ty, không chừng cô ta lại muốn làm chuyện gì đó.
Chỉ cần cô đi theo Hồ Nguyệt Như sẽ biết cô ta muốn đi đâu, muốn làm gì, có lẽ sẽ có phát hiện mới!