Chàng CEO Của Tôi - Chương 398

Tác giả: Đinh Thiến

ĐÂY LÀ THỦ ĐOẠN GÌ?
Gương mặt Giang Vũ hoảng sợ: “Vậy…các người muốn thế nào?”
Khẽ nắm chặt quả đấm, Bùi Danh Chính lạnh giọng nói: “Xin lỗi cô ấy!”
Hôm nay nếu không phải vì anh không yên tâm nên mới cố ý đi theo thì cũng không biết được người phụ nữ và con trai của mình bị người ta đánh ở bên ngoài!
Giang Vũ cúi đầu hoảng sợ, anh ta ra hiệu cho người phụ nữ trung niên: “Mẹ…”
Người phụ nữ vẫn không biết trời cao đất dày: “Các người dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi xin lỗi cô ta!”
“Dựa vào việc cô ấy có thành ý đến xin lỗi các người, nhưng không những không được chấp nhận mà còn bị các người đánh, các người nói xem có nên xin lỗi hay không? Chuyện mẹ của cô ấy làm không liên quan gì đến cô ấy cả, cho dù các người có tức giận như thế nào thì cũng không thể ra tay được!”
Chỉ vài câu nhưng vô cùng đanh thép, làm cho Giang Vũ và người phụ nữ trung niên không còn lời nào để nói, thậm chí những người hàng xóm ở xung quanh cũng rối rít gật đầu.
Dù sao cũng là người đuối lý, Giang Vũ cũng thức thời, lập tức đi đến nhìn Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, hôm nay là do chúng tôi không đúng.”
Mẹ của Giang Vũ ở bên cạnh tuy không nguyện ý, nhưng cuối cùng cũng đi đến xin lỗi.
Đường Nhật Khanh lắc đầu, không nói câu nào.
Đợi đến khi đám người rời đi, Giang Vũ và người phụ nữ cũng rời đi, Bùi Danh Chính lúc này mới hoàn hồn lại nhìn Đường Nhật Khanh và tiểu Hạo Trạch: “Bọn em không sao chứ?”
“Không sao.” Đường Nhật Khanh sửng sốt, tiện hỏi: “Anh sao lại ở đây?”
Bùi Danh Chính nhẹ giọng nói: “Anh không yên tâm, nên mới đi theo nhìn xem như thế nào.”
Nghe vậy, khuôn mặt Đường Nhật Khanh trầm xuống vài phần: “Em sẽ không chạy đâu.”
“Anh không phải sợ em chạy.” Bùi Danh Chính vội vàng mở miệng giải thích: “Anh lo lắng cho em và tiểu Trạch.”
Đường Nhật Khanh yên lặng không nói, dẫn tiểu Trạch đi tới trước xe, cô ôm tiểu Trạch lên xe, vừa đang muốn lên theo thì đột nhiên bị kéo lại, vừa nhìn thì thấy Bùi Danh Chính đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Đường Nhật Khanh do dự chốc lát, xoay người cười với tiểu Trạch: “Tiểu Trạch, ở trên xe đợi mẹ một lát.”
Nói xong, cô đóng cửa xe lại, mở miệng hỏi Bùi Danh Chính: “Nói đi, có chuyện gì?”
Bùi Danh Chính nghiêm túc nói: “Sau này, chuyện của mẹ em, em đừng nhúng tay vào nữa.”
Trái tim Đường Nhật Khanh căng thẳng, nhíu mày hỏi: “Có ý gì?”
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Bà ấy hiện giờ có gia đình và cuộc sống riêng của mình, em cũng vậy, em không cần phải vì bà ấy mà chịu ủy khuất như vậy.”
“Cho nên, ý của anh là, cho dù bà ấy sống không tốt, cho dù bà ấy xảy ra chuyện gì thì em cũng chỉ ngồi nhìn mà không quan tâm?”
Bùi Danh Chính giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô: “Như vậy đều tốt đối với em và tiểu Trạch, nếu như hôm nay anh không đi theo đến thì sẽ xảy ra việc gì rồi, em không nghĩ đến sao?”
Đường Nhật Khanh đẩy tay của anh ra: “Cho dù như thế nào, bà ấy cũng là mẹ của em, em không quan tâm bà ấy thì ai quan tâm?”
Bùi Danh Chính nhíu mày, giọng nói cao lên vài phần: “Đường Nhật Khanh, sáu năm em không ở đây, bà ấy không phải vẫn sống tốt sao? Cũng không phải ai xa ai thì sẽ không sống được, bà ấy hoàn toàn không cần em vì bà ấy mà bôn ba cực nhọc.”
Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người ta tạt một gáo nước lạnh, từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo, cô biết Bùi Danh Chính là người lãnh khốc, nhưng không ngờ anh lại vô tình đến mức bảo cô không cần quan tâm đến mẹ mình!
“Đúng vậy, ai rời bỏ ai cũng đều sống tốt cả, vậy anh còn hao tổn tâm sức để em và tiểu Trạch ở bên cạnh anh làm gì?” Cô nhìn thật sâu vào ánh mắt của người đàn ông, đè giọng nói :”Bùi Danh Chính, tôi không lạnh lùng vô tình như anh được.”
Nói xong, cô sải bước muốn lên xe, lại bị anh kéo lại lần nữa: “Đường Nhật Khanh, anh như vậy là đều muốn tốt cho em!”
Đường Nhật Khanh hất tay của anh ra, đang muốn nói gì đó, đột nhiên điện thoại trong tay vang lên.
Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, lúc nhìn thấy phía trên nhảy ra hai chữ “Lục Nghiêu”, động tác của Đường Nhật Khanh ngừng lại.
Bùi Danh Chính bên cạnh cũng nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, anh vẫn chưa kịp mở miệng thì Đường Nhật Khanh đã ấn nút nghe: “Alo?”
Giọng nói dịu dàng của Lục Nghiêu ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến: “Khanh Khanh, hôm nay rảnh không?”
Nắm chặt điện thoại trong tay, Đường Nhật Khanh cố ý nở nụ cười, khẽ nói: “Rảnh ạ.”
“Vậy lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, dẫn theo tiểu Trạch nữa nhé, được không?”
Ngay trước mặt Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh cười nói: “Được, anh gửi địa chỉ qua cho em, em dẫn tiểu Trạch theo nữa.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh sải bước muốn rời đi, vừa mở cửa xe, Bùi Danh Chính đã mang khuôn mặt âm trầm đóng cửa xe lại.
Khuôn mặt của Bùi Danh Chính đã âm trầm cực điểm: “Em muốn đi gặp Lục Nghiêu?”
Tim của Đường Nhật Khanh đập nhanh, trả lời vô cùng dứt khoát: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Bùi Danh Chính sải bước tiến lên trước, lại gần cô trầm giọng nói: “Chúng ta hiện tại là quan hệ yêu đương.”
Đường Nhật Khanh hỏi ngược lại vô cùng hợp tình hợp lý: “Nhưng trong thỏa thuận cũng không nói em không thể đi gặp bạn bè, không phải sao?”
Bùi Danh Chính nhất thời bị á khẩu, quả thật chính là như vậy.
Đường Nhật Khanh thấy anh im lặng, đi vòng qua anh, mở cửa ngồi vào xe.
Khuôn mặt của tiểu Hạo Trạch mang theo vài tia ủy khuất: “Mẹ, con đợi lâu lắm rồi đó…”
Đường Nhật Khanh cười cười, cố ý nâng cao giọng nói: “Chúng ta đi thôi, đi gặp chú Lục.”
Nói xong, cô đóng cửa xe lại.
Khuôn mặt của người đàn ông đứng ngoài xe đã khó coi vô cùng, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói gì, cuối cùng anh sải bước đi về chiếc xe cách đó không xa, sau khi lên xe, dặn Thường Hiện: “Đi theo xe của Đường Nhật Khanh.”
Lúc làm ra thỏa thuận, anh cũng không nghĩ đến sẽ có chuyện ngoài ý muốn như vậy, nhưng lúc này, anh cũng đã nghĩ ra cách.
Dọc đường đuổi theo, chiếc xe phía trước đi đến nhà hàng Tinh Quang giữa trung tâm thành phố mới ngừng lại, Bùi Danh Chính ngồi ở trong xe, nhìn Đường Nhật Khanh và tiểu Trạch xuống xe, mà Lục Nghiêu thì đã đứng ở bên đường đang chờ họ.
Bọn họ cười cười nói nói với nhau đi vào nhà hàng, giống như một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Bùi Danh Chính nhíu chặt, anh lập tức đẩy cửa xe ra, đi theo vào trong.
“Tiểu Trạch, nhìn xem chú mang quà gì đến cho cháu nè!”
Đi vào nhà hàng, vừa mới ngồi xuống, Lục Nghiêu lấy món quà mà mình đã chuẩn bị ra.
Mắt Tiểu Hạo Trạch sáng lên: “Robot đại chiến!”
Nhìn thấy cậu nhóc vô cùng vui vẻ, Đường Nhật Khanh cười oán trách Lục Nghiêu: “Đồ chơi của nó đã quá nhiều rồi, anh còn mua làm gì chứ?”
Lục Nghiêu cười cười, đưa tay lên vuốt vuốt đầu của tiểu Trạch: “Không nhiều, cũng không phải mỗi ngày đều mua.”
Nói xong, anh nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Chúng ta gọi thức ăn đi?”
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh gật đầu, Lục Nghiêu quay đầu nhìn bên cạnh, đang muốn gọi phục vụ tới, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi đến bên này, sắc mặt của anh ta tái đi.
“Sao vậy?” Đường Nhật Khanh thuận theo tầm mắt của Lục Nghiêu nhìn sang thì thấy Bùi Danh Chính đang đi về phía bọn họ.
Sắc mặt người đàn ông có chút lạnh lẽo, làm cho trái tim Đường Nhật Khanh không tự giác mà căng thẳng, có chút bất an.
Anh không phải là muốn…
Bùi Danh Chính đi tới, ánh mắt lướt qua trên người của Lục Nghiêu, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, cười như không cười mở miệng: “Thật trùng hợp, tổng giám đốc Lục cũng ăn cơm ở đây à?”
Đường Nhật Khanh nhìn ánh mắt hơi trầm xuống của người đàn ông, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn lại.
Anh đây là… muốn dùng thủ đoạn gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc