AI MỚI LÀ NGƯỜI CHIẾN THẮNG CUỐI CÙNG
Phòng chứa đồ vừa khéo ở góc tường, Bùi Danh Chính và Bùi Duy đứng trước cửa, từ phía phòng khách nhìn sang, hiển nhiên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Bùi Danh Chính quay người, ánh mắt sắc bén giống như chim ưng nhìn lướt qua người Bùi Duy: “Tôi nhắc nhở cậu, đừng có bất kỳ suy nghĩ không nên có nào.”
Đối với anh mà nói, Đường Nhật Khanh mà anh theo đuổi ròng rã suốt sáu năm chính là báu vật. Anh không nỡ, cũng không cho phép bất cứ ai làm hại cô.
Nghe vậy, Bùi Duy bỗng bật cười, ý cười hiện lên nơi đáy mắt mang theo vài phần ngông cuồng và tùy tiện. Điều này hoàn toàn cho thấy anh ta đang coi thường Bùi Danh Chính: “Tôi có thể có suy nghĩ gì cơ chứ? Tôi chỉ cảm thấy, anh trai mình cũng quá lụy tình rồi. Người nhà họ Bùi chúng ta cũng không có ai si tình giống như anh đâu.”
Nghe ra mùi vị châm biếm trong giọng nói của người đàn ông, Bùi Danh Chính tiến lên phía trước, tới gần trước người Bùi Duy, khiến cho khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, bầu không khí càng trở nên lạnh lẽo: “Bùi Duy, chẳng qua cậu cũng chỉ là giành được một chút cổ phần mà thôi, định ngang ngược, phách lối gì cơ chứ?”
Sáu năm nay, bên trong Bùi thị cũng có không ít thay đổi. Đàm Bân bị bắt đi tù, cho nên số cổ phần mà ông ta nắm giữ trong công ty đương nhiên sẽ thuộc về ông lão Bùi. Cách đây không lâu, ông Bùi đã giao một nửa số cổ phần đó cho Bùi Duy rồi.
Số cổ phần mà Bùi Danh Chính và Bùi Duy nắm trong tay hiện giờ là như nhau, một vài lão già khôn khéo đều đã âm thầm đứng vào phe với nhau, ngoài mặt thì tỏ vẻ bình thường, nhưng thực tế bên trong thì lén lút tranh giành nhau.
Bùi Duy khẽ nâng khóe miệng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Anh trai à, tôi còn đang nghĩ xem vì sao mặt anh lại khó coi như vậy, hóa ra là vẫn còn canh cánh chuyện cổ phiếu mà ba cho tôi! Haz, không phải là tôi nói, cơ hội tốt hiện có đều nằm ngay trước mắt anh, nhưng anh không biết quý trọng, nắm bắt, hết lần này đến lần khác đi tìm Đường Nhật Khanh trở về. Nếu như anh nghe lời ba, kết giao với nhà họ Đỗ, thì có lẽ bây giờ cũng sẽ không bị động như vậy?”
Bùi Duy vẫn nghiễm nhiên coi trời bằng vung, những lời nên hay không nên nói cũng đều phơi bày hết ra. Sắc mặt Bùi Danh Chính ảm đạm, bàn tay rũ xuống bên người chầm chập nắm chặt thành quyền.
Nhìn thấy vẻ mặt Bùi Danh Chính thay đổi, Bùi Duy càng đắc ý, anh ta cười nói: “Yêu người đẹp hơn yêu nước, đạo lý này tôi hiểu chứ. Nhưng tôi thấy anh, cho dù có tìm được Đường Nhật Khanh trở về, thì trái tim cô ấy cũng không đặt ở chỗ anh. Trong sáu năm cô ấy biến mất, làm sao anh chắc chắn rằng cô ấy không chàng chàng thi*p thi*p, chung chăn chung gối với người đàn ông khác cơ chứ?”
Một câu nói, cứng rắn đâm thẳng vào chỗ mềm yếu của Bùi Danh Chính, ánh mắt anh có vài phần ảm đạm, lạnh giọng đáp trả: “Cậu thì có gì tốt đẹp hơn tôi chứ? Hôn nhân sụp đổ, ngay đến cả việc ly hôn hay không cũng không thể tự mình quyết định được, thì lấy tư cách gì nói tôi?”
Nói xong, Bùi Danh Chính quay người.
Đường Nhật Khanh đứng ở chỗ ngoặt sững sờ, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng phản ứng xoay người nhanh chóng muốn rời đi, nhưng vì quá căng thẳng, cho nên làm rơi nghiên mực trong tay xuống thảm trải nền.
Khi nãy, ông lão bảo cô đi lấy chút nước mài mực cho ông ta, cho nên cô mới đi đến nhà vệ sinh bên này, trong lúc lơ đãng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Bùi Danh Chính và Bùi Duy…
Cô bối rối quay người lại nhặt nghiên mực, nhưng vừa ngẩng đầu lên chạm ngay vào đôi mắt thâm sâu, không nhìn thấy đáy của Bùi Danh Chính. Trong nháy mắt, cô có chút chột dạ, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh nói: “Em… Em đến lấy chút nước.”
“Nghe thấy hết rồi?” Bùi Danh Chính khẽ cau mày, đi lên phía trước.
Đường Nhật Khanh không biết có nên thừa nhận hay không, nhưng chuyện đã đến nước này thì không thể không thừa nhận được, cô hơi ngẩng đầu: “Em không phải cố ý…”
Lời còn chưa nói xong, Bùi Danh Chính đã đưa tay ra cầm lấy nghiên mực trong tay cô, tự nhiên dắt tay cô, bước nhanh về phía phòng bếp.
Nhìn thấy chậu rửa trong bếp, Bùi Danh Chính mở vòi nước sạch, nhẹ giọng nói: “Lấy nước cho ba mài mực phải là nước sạch, như vậy mực mài ra mới đều được.”
Đường Nhật Khanh sững sờ, nhìn gò má tinh tế của anh, do dự hỏi: “Những lời ban nãy Bùi Duy nói là thật sao?”
Sáu năm nay, mặc dù cô ở phía Tương Nam xa xôi, nhưng đối với những chuyện trong công ty, cô vẫn khá hiểu. Cùng với ngày hôm nay, cô nhìn thấy trạng thái cơ thể của ông Bùi, trong lòng cô cũng đã hiểu. Bây giờ, nhà họ Bùi sắp đổi chủ nhân, sức khỏe của ông Bùi càng ngày càng tệ, nhất định sẽ chọn một trong hai anh em họ trở thành người đứng đầu cục diện công ty. Đường Nhật Khanh đã đoán ra, mức độ yêu thích của ông Bùi dành cho Bùi Duy không thua kém gì dành cho Bùi Danh Chính.
Cuối cùng, trong hai người họ, anh mới là người chiến thắng sau cùng, điều này rất khó nói.
“Chuyện này, em đừng nghĩ quá nhiều.” Bùi Danh Chính nhàn nhạt mở miệng, đặt nghiên mực trở lại tay cô, nhấc ánh mắt nhìn cô: “Em có thể ở bên cạnh anh một tháng, trong lòng anh đã mãn nguyện lắm rồi.”
Nghe vậy, trái tim Đường Nhật Khanh khẽ run rẩy, một loạt cảm xúc không nói rõ được tràn ngập đáy lòng cô, khiến tâm trạng cô trở nên hỗn loạn, không yên.
Nhưng cuối cùng, lời nói đã lên đến khóe miệng rồi nhưng lại không thể nói ra được. Hôm nay ở khu nhà cổ, bí mật rồi cũng sẽ bị lộ, cô không tiện hỏi nhiều, tốt hơn hết vẫn nên đợi hai người họ rời khỏi đây rồi hãy hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Đường Nhật Khanh cầm nghiên mực, chậm dãi bước đi, trở lại góc bàn đọc sách trong phòng khách, nhẫn nại mài mực thay ông Bùi.
Nhìn thấy Đường Nhật Khanh, trên mặt ông Bùi lập tức hiện lên ý cười, ông ta cười nói: “Nha đầu Đường à, cô là một cô gái tốt, nếu có thể gả cho Danh Chính nhà chúng tôi, thì nhà họ Bùi quả thật là có phúc!”
Đường Nhật Khanh khẽ cười, khiêm tốn nói: “Bác trai, bác quá khen rồi ạ.”
Cô vừa nói xong, Chương Tú Tú ngồi trên sofa bên cạnh đột nhiên “hừm” một tiếng lạnh lẽo, đáy mắt nhìn Đường Nhật Khanh tràn ngập ý thù địch.
Ngay sau đó, cô ta cố tình đặt tờ tạp chí lên bàn và đứng dậy, đi về phía cầu thang.
Rất rõ ràng, cô ta đang tỏ rõ mình không hài lòng.
Sắc mặt ông Bùi nặng nề: “Mặc kệ cô ta! Chúng ta tiếp tục viết chữ!”
Đừng Nhật Khanh gật đầu, vâng lời tiếp tục mài mực.
Ông Bùi tức đến nỗi mắng thầm: “Cũng đã vào nhà họ Bùi sáu năm rồi, nhưng bụng vẫn chưa có chút động tĩnh nào. Tính tình lại khó coi như vậy, thật sự càng ngày càng không ra gì!”
Ông ta vừa dứt lời, Dương Thu Dung ở bên cạnh đột nhiên bưng cốc trà đem qua, mỉm cười khuyên: “Ông so đo với nó làm gì cơ chứ! Không phải ông không biết cơ thể của Tú Tú rất yếu, gần đây đã bảo bác sĩ An đến kiểm tra rồi.”
Ông Bùi quay mặt đi, hừm một tiếng, không nói nữa.
Đường Nhật Khanh ở bên cạnh nhìn thấy hết mọi thứ, cũng đã phần nào đoán ra sáu năm nay, Chương Tú Tú ở nhà họ Bùi không hề nhận được sự chào đón của ông Bùi, nhưng Dương Thu Dung lại rất quan tâm đến cô ta…
“Khụ khụ!” Ông Bùi cầm lấy 乃út lông, đột nhiên ho một tiếng, ngòi 乃út rơi xuống, tạo nên một chấm đen to trên tờ giấy Tuyên Thành. Chữ vốn dĩ sắp hoàn thành đột nhiên bị hỏng.
“Ôi!” Ông Bùi cau mày, vẻ mặt thay đổi: “Haz, thật đáng tiếc!”
Nói xong, ông ta lại ho kịch liệt.
Đường Nhật Khanh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, lập tức tiến lên, đưa tay ra vỗ nhẹ lưng cho ông Bùi, giúp ông ta điều hòa khí: “Bác trai, bác không sao chứ?”
Dương Thu Dung nhìn thấy vậy, đột nhiên mở miệng: “Để tôi đi lấy thuốc có tính nhiệt cho ông.”
Nói xong, bà ta nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Đường Nhật Khanh đỡ ông Bùi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cô nhịn không được hỏi: “Bác trai, rốt cuộc bác bị bệnh gì vậy?”
Ông Bùi khoát tay: “Cũng không có gì, chỉ là nhiễm lạnh, có chút nghiêm trọng, bệnh cũ chưa dứt, cho nên khi gặp khí lạnh sẽ ho không ngừng.”
Nghe ông Bùi nói như vậy, Đường Nhật Khanh lập tức cầm tấm thảm ở bên cạnh qua, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, cô bước nhanh vào phòng bếp, nhìn thử xem thuốc có tính nhiệt là loại thuốc như thế nào.
Khi cô vừa mới đi đến cửa, còn chưa kịp mở miệng, Dương Dung Thu đã hoảng sợ xoay người lại, đồng thời giấu cánh tay phải ra sau lưng.