Chàng CEO Của Tôi - Chương 392

Tác giả: Đinh Thiến

BIẾN MẤT ĐÃ SÁU NĂM
Vành tai cô tê dại, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới như có dòng điện lướt qua.
Không đợi cô phản ứng, Bùi Danh Chính đã dắt tay cô ra ngoài rồi lên xe, lúc này cô mới hiểu được những lời anh vừa nói.
Ý của anh là trong một tháng này, Bùi Danh Chính có thể sẽ cùng cô làm một số chuyện mà những đôi tình nhân vẫn làm, cũng bao gồm……
“Không được!” Đường Nhật Khanh bỗng nhiên đưa tay đẩy cửa muốn xuống xe: “Tôi hối hận rồi!”
Còn chưa dứt lời, tay của cô đã bị người đàn ông cầm chặt, cả người bị kéo lại vào trong xe rồi rơi vào vòng ôm ấm áp.
Bùi Danh Chính rất nhanh đem hai tay cô đẩy ra sau lưng, dùng thân ép chặt người cô, mặt đối mặt: “Bây giờ mới hối hận thì muộn rồi.”
Đường Nhật Khanh không động đậy được, hoàn toàn bị khuất phục với trạng thái này, cô bỗng muốn khóc mà không khóc nổi.
Toàn bộ những phẫn nộ ấy cô chỉ đành nhịn, Đường Nhật Khanh cắn răng tức giận nói: “Anh…… Bùi Danh Chính, anh đúng là đồ khốn nạn!”
Nhưng người đàn ông chả tức giận chút nào, ngược lại còn cong môi cười nhẹ, gật đầu nói: “Ừm, anh thừa nhận.”
Nói xong anh hơi nâng cằm, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cô.
Nếu đã mang danh khốn nạn, anh không ngại khốn nạn hơn nữa đâu.
Đường Nhật Khanh tức ૮ɦếƭ rồi, thân thì bị đè đến không động đậy đuộc, hai tay bị ép phía sau chỉ có thể mở miệng cắn lấy môi người đàn ông.
Người đàn ông cau mày, cùng lúc ấy từ khoé môi phát ra âm thanh ái muội…..
Ánh mắt Bùi Danh Chính loé lên tia tức giận: “Em……tuổi chó à?”
Đường Nhật Khanh cũng bực mình bật lại: “Anh mới tuổi chó ấy!”
Thường Hiện ngồi phía trước nhìn hai người náo loạn đến độ không thể nào làm hoà được, không dám nhìn nhiều sợ không nhịn được mà cười mất.
Cuối cùng khi đi được một nửa đường, cuộc “chiến tranh” của hai người mới gọi là kết thúc.
Đường Nhật Khanh không thèm nhìn mà quay ra phía cửa xe, trong đầu có rất nhiều cảm xúc khác nhau, tai cũng đỏ hết cả lên.
Bùi Danh Chính hơi nghiêng đầu quan sát cô, nhìn gương góc mặt người phụ nữ lại nghĩ tới dáng vẻ cô không chịu nhận thua, ý cười ở đuôi mắt càng đậm.
Nếu cô có thể cứ thế này ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy.
Không bao lâu sau đã đến nơi, Đường Nhật Khanh mở cửa xuống xe, nhìn biệt thự vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng bỗng có chút thương cảm.
Bùi Danh Chính đi đến cạnh cô hơi đưa cánh tay, Đường Nhật Khanh do dự một lát rồi cũng ôm lấy khuỷu tay anh.
Hai người chầm chậm đi vào biệt thự, vừa mới đến cửa Đường Nhật Khanh nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng khách.
Đi theo Bùi Danh Chính từng bước từng bước vào phòng, lúc cô ngửa mặt lên nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sofa, không kìm được có chút căng thẳng.
Ngoài ông Bùi, Bùi Duy và Chương Tú Tú ra, còn có Dương Thu Dung, trong khoảnh khoắc ấy, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn bên này.
Thời gian như ngưng đọng lại, tay của Đường Nhật Khanh cũng vô thức siết chặt.
“Tiểu Đường?” Ông Bùi vô cùng kinh ngạc, ông chầm chậm đứng dậy, thân thể có chút run run.
“Cháu……”
Đường Nhật Khanh nhếch môi nói: “Bác trai, lâu lắm không gặp bác ạ.”
Ánh mắt ông Bùi loé lên tia vui mừng, kinh ngạc, ông nhanh chóng đến đón: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Ba người ngồi như “hoá đá” ở một bên bây giờ mới chở lại bình thường, Dương Thu Dung thấy thế cũng đứng dậy tiếp đón: “Cô Đường, đúng là lâu mới gặp lại cô đấy.”
Đối diện với lời hỏi thăm lạnh nhạt của bọn họ, có thể là thật lòng, cũng có thể là giả dối, Đường Nhật Khanh đều cười cười đáp lại.
Ông Bùi thành khẩn nói: “Tiểu Đường à! Đừng trách bác nói nhiều, lúc cháu không ở đây, Danh Chính như biến thành một người khác vậy, bây giờ cháu trở về thì tốt rồi, cả nhà chúng ta đều rất vui!”
Chương Tú Tú ngồi bên cạnh nghe thấy ông Bùi nói vậy thì bĩu môi, ngước mắt nhìn lên trời.
Đường Nhật Khanh cũng cười theo, không nói gì cả, ông Bùi vui vẻ bảo bọn họ ngồi xuống bàn ăn, sau đó nhìn về phía Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh cười nói: “Nếu bây giờ hai đứa đã trở về bên nhau, định lúc nào kết hôn đây?”
Câu hỏi đường đột này như một chiếc gậy đánh xuống, Đường Nhật Khanh hơi quay đầu nhìn sang Bùi Danh Chính rồi gấp gáp nói: “Bọn cháu tạm thời chưa có ý định kết hôn ạ.”
Nghe thấy cô nói thế, nụ cười trên mặt ông Bùi đông cứng lại nhưng rồi cũng không nói gì nhiều cả: “Con bé này, ý cháu là bất kể lúc nào, nhà Bùi chúng ta đều có thể đón cháu về đúng chứ! Đợi đến lúc cháu kết hôn với Danh Chính, bác nhất định sẽ chuẩn bị một phần đại lễ!”
Ông vừa dứt lời, Chương Tố Tố và Dương Thu Dung ngồi ở bàn ăn trầm mặt xuống nhìn nhau, tâm trạng mỗi người một khác.
Bùi Danh Chính ngồi bên cạnh im lặng bỗng mở lời: “Ba, ăn cơm trước đã.”
“Đúng rồi! Ăn cơm cái đã!” Ông Bùi vừa nói xong thì ho khan vài tiếng, ông quay đầu đi ho càng kịch liệt, cả người cũng vì thế mà run theo.
Đường Nhật Khanh nhíu mày cảm thấy nghi ngờ.
Cô nhớ rõ ràng sáu năm trước sức khoẻ của ông Bùi rất tốt, bây giờ gặp lại, cô lại có cảm giác ông già yếu.
Bùi Danh Chính trau mày mở lời khuyên ông: “Ba, thuốc bác sĩ An kê cho ba, ba vẫn uống đúng giờ chứ ạ?”
Ông Bùi gật đầu, còn chưa nói đã bị Dương Thu Dung ngồi bên nói trước: “Vẫn uống thuốc đúng giờ, một ngày ba lần, mẹ đều tự tay đun nóng cho ông ấy, bác sĩ An nói thuốc trung y tác dụng chậm, phải uống mấy liệu trình mới được!”
“Đúng thế.” Ông bùi gật đầu: “Con đừng lo linh tinh, ăn cơm đi.”
Nghe thấy thế, Bùi Danh Chính mới thôi không nghĩ nhiều.
Đường Nhật Khanh lại nghĩ có chút kỳ quái, cô vô thức ngước mắt lên thì nhìn thấy Dương Thu Dung thở phào một hơi.
Cô trau mày chưa kịp phản ứng đã cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm cô ở phía bên cạnh.
Cô ngước nhìn thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Bùi Duy, vài giây sau, người đàn ông nhếch môi với cô, khẽ cười nói: “Cô Đường biến mất đã sáu năm rồi nhỉ, không biết trong sáu năm này, cô đã làm những gì?”
Vừa nãy lúc cô nói chuyện với ông Bùi và Dương Thu Dung, Bùi Duy và Chương Tố Tố không hề nói chen vào lời nào, cô còn đang cảm thấy kỳ lạ, không ngờ Bùi Duy mới thế mà đã không nhẫn nại được rồi.
Đường Nhật Khanh cong môi cười, nhẹ giọng trả lời: “Cũng không làm gì cả, chỉ là muốn rời đi một thời gian thôi.”
“Rời đi một thời gian?” Bùi Duy cười, giọng điệu có chút hứng thú: “Thế thì thời gian này của cô cũng lâu quá nhỉ?”
Ông Bùi nhíu mày, trầm giọng nói: “Bùi Duy! Ăn cơm đi!”
Đáy mắt Buì Duy ánh lên tia bất mãn, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Bữa cơm không chút vui vẻ, không khí cũng ngượng ngùng, Đường Nhật Khanh ngồi ở đấy chỉ cảm thấy cả người không được thoải mái.
Bữa cơm mãi mới kết thúc, ông Bùi bỗng nhiên hỏi: “Bé Đường mau qua xem bức tranh chữ này bác viết thế nào?”
Đường Nhật Khanh cùng ông Bùi đi đến bàn làm việc bên cạnh, còn Bùi Danh Chính đi tới chỗ Bùi Duy, sắc mặt thâm trầm nói: “Ra đây với tôi.”
Bùi Duy nhếch môi, chầm chậm đi theo Bùi Danh Chính sang phòng khác, giễu cợt nói: “Không phải em chỉ hỏi cô ấy vài câu thôi à? Anh cả, có cần nghiêm túc thế không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc