ĐI HẸN HÒ SAO?
Quan hệ hiện tại giữa cô và Bùi Danh Chính chỉ là quan hệ hợp tác, một tháng sau cô sẽ mang Tiểu Hạo Trạch rời đi, từ nay về sau không còn liên quan gì tới Bùi Danh Chính nữa, bây giờ đương nhiên nên ít gặp gỡ người nhà Bùi thì hơn.
Bùi Danh Chính nhếch lông mày, không chút lúng túng nói: “Điều khoản của hợp đồng em chưa xem sao?”
Đường Nhật Khanh lập tức mở văn kiện, lúc nhìn thấy điều khoản tương ứng mặt cô trở nên trắng bệch.
“Đôi bên duy trì trạng thái yêu đương sáu năm, không được từ chối yêu cầu hợp lí của đối phương.” Bùi Danh Chính nhẹ nhàng thuật lại điều khoản: “Mà việc đưa em về nhà cũng được xem là yêu cầu hợp lí.”
Tay cô gắt gao cầm văn kiện, nửa ngày sau cũng không nói một câu, nhìn chữ kí ở phía cuối cô chỉ muốn tát cho mình một cái.
Chữ là cô kí, hợp đồng cô cũng đồng ý, bây giờ cho dù cô có hối hận có lẽ cũng chả kịp nữa rồi.
Bùi Danh Chính nhìn nét mặt người phụ nữ ánh mắt loé lên ý cười, anh thoải mái ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Em muốn từ chối cũng được, mỗi lần từ chối một yêu cầu hợp lí thì quan hệ chúng ta lại kéo dài thêm mười ngày, em tự mình lựa chọn đi.”
“Anh!” Đường Nhật Khanh tức đến nỗi không nói lên lời.
Bây giờ đã bị ép lên thuyền giặc rồi thì hối hận cũng chỉ đến thế thôi, chỉ có thể cắn răng mà chịu.
Đường Nhật Khanh cuộn bàn tay, cắn môi dưới gắt gao, cuối cùng cũng đành gật đầu đồng ý: “Được thôi, tôi về cùng anh.”
Cô có thể về cùng anh nhưng cô có phối hợp hay không thì anh không quan tâm.
Thấy cô đồng ý, khoé môi giương lên: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong anh đi ra ngoài.
Đường Nhật Khanh cuộn chặt nắm tay bỗng nhiên gọi: “Tôi còn một yêu cầu nữa, những chuyện này không liên quan gì tới Tiểu Trạch, tôi sẽ không để thằng bé trở thành quân cờ của hợp đồng này.”
Bùi Danh Chính dừng bước nhìn về phía Đường Nhật Khanh, nói với giọng điệu chắc chắn: “Yên tâm, thằng bé cũng là con trai của tôi, tôi sẽ không lợi dụng nó.”
Tới khi thân ảnh của người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt Đường Nhật Khanh mới thở phù một hơi.
Cho dù thế nào, hôm nay cô bị ép tới bước này thì tuỳ cơ ứng biến thôi, cô cũng không có gì phải sợ cả.
Đường Nhật Khanh mở điện thoại xem những tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ, đa số là của Lục Nghiêu.
Hít sâu một hơi, Đường Nhật Khanh gọi lại cho anh ta, điện thoại vừa kết nối đối phương đã nhấc máy: “Alo, Khanh Khanh! Em có sao không?”
“Lục Nghiêu em không sao, anh yên tâm.” Đường Nhật Khanh bỗng trở nên căng thẳng, nghĩ tới lúc nãy cô vừa mới kí hợp đồng đó với Bùi Danh Chính, cô chột dạ, không biết nên nói chuyện này với Lục Nghiêu thế nào.
“Em đang ở đâu, anh đi đón em và Tiểu Trạch, Bùi Danh Chính không làm gì hai mẹ con chứ?”
“Lục Nghiêu.” Đường Nhật Khanh ngập ngừng: “Em đã quyết định rồi, một tháng này em sẽ ở cùng Bùi Danh Chính.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi: “Vì sao? Khanh Khanh, em……”
“Em biết có lẽ anh không hiểu được, nhưng bây giờ Bùi Danh Chính đã phát hiện Tiểu Trạch là con trai mình, anh nghĩ xem, bây giờ hai mẹ con em ở bên anh ta một tháng rồi về sau sẽ buông tha cho em, em đồng ý rồi.”
“Sao em có thể đồng ý được!” Lục Nghiêu cao giọng nói: “Bây giờ anh ta không buông tay em được, đừng nói là đến một tháng sau! Khanh Khanh em nói cho anh biết, hai người đang ở đâu? Anh đi nói chuyện với anh ta!”
Đường Nhật Khanh cắn môi tiếp lời: “Lục Nghiêu, mọi chuyện đã được quyết định rồi, em lựa chọn như vậy là có lí do của em, anh đừng tham gia vào chuyện này.”
Câu nói này vô cùng tuyệt tình, Lục Nghiêu trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Nếu em đã quyết định thế thì anh sẽ không nói nhiều nữa, nhưng nếu em cần anh giúp đỡ gì thì hãy nói cho anh biết.”
Nghe thấy lời này, đáy lòng Đường Nhật Khanh bỗng có chút hổ thẹn, cô hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, cô vô thức nghĩ đến những gì Lục Nghiêu đã làm cho cô, từng tí từng tí một trong suốt sáu năm qua, cô cũng từng nghĩ phải bù đắp cho anh ta, cũng từng cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đối với cô tốt hơn cô đối với anh ta rất nhiều, cứ như vậy cho đến khi cô không cách nào đền đáp được.
Nhưng chuyện tình cảm vốn không thể ૮ưỡɳɠ éρ được, nếu chỉ vì muốn đền đáp mà tiếp nhận Lục Nghiêu, đến cuối cùng hai người sẽ bị tổn thương sâu sắc mà thôi.
Chớp mắt đã đến buổi chiều ngày thứ hai, Đường Nhật Khanh đang chuẩn bị thay quần áo để đi ra ngoài với Bùi Danh Chính, nhưng không ngờ Trương Phó lại đem quần áo mới cho cô.
“Cô Đường, lâu lắm không gặp.” Trương Phó nhìn cô cười cười, thuận tiện đưa quần áo trên tay cho cô: “Đây là đồ tổng giác đốc Bùi đặc biệt chọn cho cô, buổi tối cô nhớ mặc nhé.”
Đường Nhật Khanh cười với anh ta rồi nhận lấy quần áo, quay người đi về phòng.
Là một bộ quần áo của hãng Chanel màu vàng nhạt, vừa tao nhã lại có khí chất, là lựa chọn tốt nhất để đi gặp các vị trưởng bối.
Nhưng hôm nay là ngày cô đi gặp người lớn trong nhà, từng li từng tí một đều sẽ bị trưởng bối nhà họ Bùi để ý, Đường Nhật Khanh vốn không muốn trang điểm nhưng lại nhớ tới điều khoản của hợp đồng 30 ngày ấy, cô bỗng mất hết cả dũng khí.
Cuối cùng vẫn phải mặc bộ đồ, tiện tay trang điểm nhè nhẹ rồi đi ra ngoài.
Đến phòng khách nhìn thấy Bùi Danh Chính đang ngồi cùng Tiểu Trạch trên ghế sofa, tay lật tờ tạp chí, cô còn chưa kịp lên tiếng, một lớn một nhỏ đã đồng thời quay ra nhìn cô.
“Oa!” Tiểu Trạch rời ghế sofa chạy về phía cô: “Mẹ đẹp quá mẹ ơi!”
Đối diện với lời khen gợi đầy nhiệt tình của Tiểu Trạch, tim Đường Nhật Khanh bỗng mềm nhũn, khom lưng bế cậu bé lên: “Miệng nhỏ ngọt thế này, con vừa mới ăn mật ong à?”
Tiểu Trạch vười haha, bỗng nhiên ôm chặt cổ Đường Nhật Khanh áp sát vào, nhỏ giọng thần thần bí bí nói: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ đi hẹn hò với chú ‘cháo yến mạch’ ạ?”
Nghe xong cô dở khóc dở cười, không ngờ đứa nhóc năm, sáu tuổi này sẽ nói những lời này, cô giơ tay bẹo hai má cậu bé, muốn sửa lại lời nói của cậu: “Không phải hẹn hò đâu, đừng có nói linh tinh nhé!”
Cô vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên một giọng nói trầm: “Ai bảo không phải?”
Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn thấy Bùi Danh Chính đang đứng bên cạnh, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn cô.
Hai bên má người phụ nữ xuất hiện một lớp hồng hồng, vội vàng nói: “Anh đừng có mà nói linh tinh…..”
Bùi Danh Chính cười cười quyết định tự động bỏ qua lời nói của cô, quay sang nhìn Tiểu Hạo Trạch: “Tiểu Trạch, ba mẹ phải đi rồi, vừa rồi ba nói gì con đều nhớ phải không?”
Tiểu Hạo Trạch lập tức gật đầu, quay người muốn Đường Nhất Khanh bỏ cậu bé xuống.
Đường Nhật Khanh mơ hồ nhìn hai người: “Hai ba con nói gì thế?”
Tiểu Hạo Trạch chớp mắt thần bí nới: “Bí mật ạ.”
Nói xong chạy đi như bay.
Còn chưa đợi Đường Nhật Khanh phản ứng cô đã cảm thấy trên vai hơi nặng, cả người rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Đường Nhật Khanh giật mình phát hiện ra giơ tay muốn đẩy người đàn ông nhưng lại bị một tay người đàn ông nhanh chóng giữ lấy, Bùi Danh Chính nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đường Nhật Khanh vô thức cảm thấy căng thẳng: “Anh…… bỏ tay ra!”
Bùi Danh Chính hơi nhướn mày nhưng không hề buồn tay: “Lẽ nào đợi đến lúc đứng trước mặt bố tôi, cô vẫn muốn tôi buông tay?”
Đường Nhật Khanh tức giận nói: “Chúng ta chỉ là kí hợp đồng một tháng….. cần gì phải động chân động tay.”
Nhìn bộ dáng cô gấp gáp, Bùi Danh Chính nhếch miệng cười, đột nhiên cúi thấp xuống, không chút phòng bị hôn lên má cô.
Nụ hôn ngắn ngủi kết thúc nhưng Đường Nhật Khanh vẫn đơ người ra, không chút phản ứng: “Anh……”
Bùi Danh Chính ghé sát tai cô, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng: “Em nói đừng có động chân động tay, thế này cũng được, hợp đồng có viết quan hệ của chúng ta là quan hệ yêu đương, những việc này đều nên làm mà?”