CẦN MỘT NGƯỜI BA
Bùi Danh Chính vọt vào trong đám đông, mở ra một con đường ngay trong dòng người nhộn nhịp, những người bên cạnh vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, chỉ chốc lát tiếng ồn ào vang lên khắp nơi.
Nghe thấy tiếng động vang lên từ phía sau cách đó không xa, Đường Nhật Khanh kinh hãi, gần như tăng tốc theo bản năng, chẳng biết vì sao, nhưng cô hồi hộp khó hiểu, bàn tay siết chặt lại với nhau, thậm chí đổ mồ hôi.
Đám đông chen chúc, đợi đến lúc Bùi Danh Chính đi ra khỏi đoàn người đó, bóng dáng quen thuộc mang áo khoác màu kem lại không thấy đâu nữa.
Anh nhíu mày, bước chân vừa dài vừa gấp gáp, quay đầu nhìn quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng kia nữa. Tay siết chặt, một cảm giác bất lực khốn cùng không nói rõ được trào lên não.
Rõ ràng anh đã thấy cô! Rõ ràng cảm thấy chính là cô! Sao hết lần này đến lần khác cứ để cô chạy trốn ngay dưới mí mắt cơ chứ!
Trương Phó nhanh chân đuổi kịp, đè thấp giọng hỏi bên người Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi, sao rồi?”
Im lặng mấy giây, Bùi Danh Chính kiềm chế cơn giận trong lòng, giọng nói nặng nề: “Không sao, cậu ở lại, hoạt động cứ tiếp tục tiến hành.”
Nói xong, anh xoay người, nhanh chóng bước vào tòa nhà Bùi Thị, để lại mọi người với một đầu óc mơ hồ.
Đỗ Nhã Thanh đứng trên bục nhìn người đàn ông không hề quay đầu lại mà đi thẳng, để lại một mình cô ta đối mặt với sự bàn luận sôi nổi của mọi người ở dưới sân khâu, nhất thời, cô ta cảm thấy gò má như bị ai đánh đến mức nóng hừng hực.
Cô ta không tự chủ được mà siết tay, tủi thân và chua xót bốc lên từ đáy lòng.
Người chủ trì đứng bên cạnh hơi lúng túng nở nụ cười, bày trò điều đình, sau đó mời Đỗ Nhã Thanh nói mấy câu, rồi mời cô ta xuống sân khấu.
Tiết mục rút thưởng làm cho toàn trường nóng lên, hơn nữa còn có mấy người nổi tiếng ở đó, chỉ chốc lát hoạt động ở hiện trường lại náo nhiệt trở lại, chuyện vừa xảy ra chỉ như một bước đệm bé nhỏ, mọi người nhanh chóng quên mất.
Nhưng Đỗ Nhã Thanh đã quay lại xe lại nghiến răng nghiến lợi, căm hận không thôi.
Nói thế nào thì cô cũng là một trong những đối tác của thương hiệu trang sức Inlove, hồi đó Bùi Danh Chính muốn mời nhà thiết kế trang sức độc lập nọ, là cô hao tâm tốn sức bay ra nước ngoài mời mấy lần gặp mặt mấy lần mới bàn luận được, không ngờ hôm nay bên cạnh Bùi Danh Chính không có người phụ nữ nào, mà còn lạnh nhạt với cô như thế…
Cắn môi dưới, Đỗ Nhã Thanh cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại.
“A lô, ba à, lúc này Bùi Danh Chính để lại con một mình đứng trên sân khấu rồi đi mất, vốn không để ý tới cảm nhận của con…”
Đỗ Lăng Phong ở đầu bên kia nghe vậy, mày nhíu lại, sau đó an ủi nói: “Được rồi, không phải ngày mai là ngày cuối cùng của hoạt động sao? Con kiên trì một chút, hôm khác ba bảo cậu ta tới nhà ăn cơm, thuận tiện nói với cậu ta!”
Nghe ba nói vậy, lúc này Đỗ Nhã Thanh mới coi là hết giận: “Vậy… Ba sẽ nói chuyện đó với anh ấy sao?”
“Tất nhiên! Lần này ba nghĩ xong xuôi rồi, gọi luôn cả ông Bùi tới, ngay trước mặt ba nó, nói đến chuyện cưới xin của hai đứa, dù cho Bùi Danh Chính có vô tình thế nào đi nữa cũng sẽ không từ chối trước mặt đúng không?”
Trong lòng Đỗ Nhã Thanh vẫn không nắm chắc, do dự hỏi: “Vậy lỡ như anh ấy không đồng ý thì sao?”
“Hừ!” Đỗ Lăng Phong hừ lạnh: “Không đồng ý thì ba sẽ đoạn tuyệt với ông Bùi, con gái ba dành cả thanh xuân cho cậu ta, Bùi Danh Chính cậu ta sẽ không bị mù chứ!”
Đỗ Nhã Thanh nghe vậy, bật cười “hì hì”.
Sự không vui bị nghẹn trong lòng tan biến đi nhiều, Đỗ Nhã Thanh cúp điện thoại, giương mắt nhìn Bùi Danh Chính trong tòa nhà Bùi Thị ở bên ngoài cửa xe, môi nhếch lên.
Rồi cũng có một ngày, cô ta sẽ làm cho Bùi Danh Chính tiếp nhận cô ta!
Ở bên kia, Đường Nhật Khanh đi ra khỏi cửa hiệu bán báo nhỏ ở bên cạnh, quay đầu nhìn ra sau, không nhìn thấy bóng dáng của Bùi Danh Chính, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy cô thấy được hình ảnh phản chiếu trên cửa kính bên cạnh, thấy Bùi Danh Chính đuổi theo cô, sợ đến mức cô lập tức trốn vào cửa hiệu bán báo nhỏ này, trốn rất lâu mới dám ra.
Cô cứ tưởng mình đã ăn mặc kín đáo, hơn nữa cũng đã lâu chưa gặp lại Bùi Danh Chính, anh sẽ không nhận ra cô, nhưng không ngờ rằng…
Hít một hơi thật sâu, tâm trạng bình phục lại một chút, Đường Nhật Khanh đi qua giao lộ trước mặt, tiện tay gọi một chiếc xe, đi tới Bảo tàng thiên văn học .
Sau khi ngồi lên xe, Đường Nhật Khanh nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, sau lưng vẫn lạnh run.
Mấy năm nay cô nghe Lục Nghiêu nói Bùi Danh Chính tìm cô, nhưng sao anh lại tìm cô, cô không dám đoán, là yêu hay hận, cô không có cách nào tưởng tượng được, thế nên cũng không dám gặp mặt anh.
Vẫn chưa gặp mặt cũng tốt, dù sao ngày mai cô phải đi rồi.
Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Đường Nhật Khanh uống một ngụm nước, cho đỡ sợ, chỉ trong chốc lát, xe taxi đã chạy tới cửa Bảo tàng thiên văn học , cô gọi điện thoại đi vào tìm Giang Vãn Vãn bọn họ.
Lượn quanh theo các đường đi trong Bảo tàng thiên văn học, cuối cùng Đường Nhật Khanh cũng tìm được nơi gọi là Starry Sky.
Đi vào không bao xa cô đã thấy Tiểu Hạo Trạch ngồi bên cạnh một mô hình hành tinh, đôi mắt to cười híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, còn Giang Vãn Vãn đang đứng bên cạnh chụp hình cho thằng bé.
Nhìn Tiểu Hạo Trạch, Đường Nhật Khanh bất giác nở nụ cười.
Tuy cô và Bùi Danh Chính đã kết thúc, nhưng ít nhất trời cao đã mang tới cho cô một thiên thần nhỏ, đời này của cô coi như là viên mãn rồi.
“Mẹ…”
Tiểu Hạo Trạch thấy Đường Nhật Khanh đứng cách đó không xa, xúc động khoa tay múa chân, ngồi ở trên bục cao còn không thành thật, đôi chân nhỏ đạp tới đạp lui.
Trong lòng Đường Nhật Khanh ấm áp, lập tức tiến tới bế thằng bé lên, cười hỏi: “Nhớ mẹ sao?”
“Tất nhiên nhớ rồi!” Tiểu Hạo Trạch dang tay ra dấu: “Nhớ như thế này này!”
Giang Vãn Vãn cầm điện thoại, đột nhiên nhắm ngay hai người họ, mỉm cười nói: “Này! Nhìn đây!”
Đường Nhật Khanh và Tiểu Hạo Trạch đồng thời quay đầu lại, hai người cũng nở nụ cười rạng rỡ: “tách tách”, hình ảnh được chụp lại, ghi lại cảnh tượng đẹp đẽ nhất.
“Quá đẹp!” Giang Vãn Vãn vui vẻ bước mấy bước vọt tới bên cạnh Đường Nhật Khanh, đưa ảnh cho hai người xem.
Tiểu Hạo Trạch cúi đầu xem ảnh, đột nhiên thở dài nói: “Nếu có ba thì tốt rồi…”
Cậu vừa nói xong, cả Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn đều sửng sốt.
Bầu không khí đột nhiên hơi lúng túng, Giang Vãn Vãn vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ vào thiết bị quan trắc bên cạnh rồi vui vẻ nói: “Tiểu Trạch cháu xem này! Có vẻ món này chơi vui lắm đây! Đi nào, dì út dẫn cháu đi!”
Sự chú ý bị phân tán, Tiểu Hạo Trạch chạy tới tiếp tục chơi vui vẻ, còn Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh sắc mặt lại hơi chìm xuống.
Kéo Giang Vãn Vãn qua một bên, sắc mặt Đường Nhật Khanh nghiêm túc hỏi: “Hôm nay cậu nói gì với thằng bé thế?”
“Có nói gì đâu.” Giang Vãn Vãn hơi hoảng: “Tớ cũng không biết tại sao thằng bé lại nhắc tới ba nữa.”
Vừa nghe cô nói vậy, Đường Nhật Khanh lại nhớ tới tối qua lúc Tiểu Hạo Trạch ngủ thì nói mớ, chân mày nhíu chặt hơn.
Đường Nhật Khanh thở dài: “Xem ra thằng bé thật sự cần một người ba.”
Gương mặt Giang Vãn Vãn tràn đầy sự ngạc nhiên, cầm tay Đường Nhật Khanh khỏi: “Nhật Khanh, có phải cậu định tìm Bùi Danh Chính không?”
“Sao có thể?” Đường Nhật Khanh cau mày, cô hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Tớ đang nghĩ xem có nên đồng ý với Lục Nghiêu hay không.”
Nghe vậy, Giang Vãn Vãn nhiều chuyện mắt trợn to, nhìn cô không chớp mắt: “Anh ấy đối xử với cậu tốt như thế, nếu tớ là cậu tớ đã đồng ý rồi!”
Nghe ra ý vui đùa trong giọng nói của cô, Đường Nhật Khanh cười, không nhìn đi nơi khác, trong đầu cũng không nghĩ tới Lục Nghiêu, mà là Bùi Danh Chính ban nãy gặp ở tòa nhà Bùi Thị.
Dù cô có cố gắng thế nào, bóng người kia vẫn không biến mất khỏi đầu cô.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, chấm dứt tất cả suy nghĩ của cô.
Là mẹ Đường gọi tới, Đường Nhật Khanh nhíu mày, mấy giây sau, cô cúp điện thoại.