CÓ CHUYỆN KHÓ NÓI
Đến cổng lớn khách sạn nơi Đường Nhật Khanh và Tiểu Hạo Trạch ở, Lục Nghiêu đang muốn đẩy cửa xuống xe, một chân vừa bước xuống chợt nghĩ tới cái gì đó.
Anh đóng cửa xe lại, nhìn tài xế ở ghế trước, nhỏ giọng hỏi: “Trên xe có rượu không?”
Mười phút sau, anh bước vào khác sạn, đi đến phòng của Đường Nhật Khanh.
“Cốc cốc.”
Nâng ta gõ cửa, chẳng mấy chốc cửa phòng đã mở, Đường Nhật Khanh đứng trước cửa.
Cô nhẹ giọng nói: “Nói nhỏ một chút, Tiểu Trạch ngủ rồi.”
Người phụ nữ vén tóc dài qua một bên vai, áo len cổ chữ V rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh tinh tế, hơn nữa cô còn cố ý nhỏ giọng nói chuyện, mắt đẹp đảo qua đảo lại, quyến rũ đến đáy lòng Lục Nghiêu ngứa ngáy.
Anh cong khóe môi, đưa tay thuận thế cầm lấy cổ tay Đường Nhật Khanh, nhẹ nhàng kéo người phụ nữ vào lòng.
Đường Nhật Khanh hơi cau mày, khi ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Lục Nghiêu thì hỏi: “Anh uống rượu?”
“Có tiếp khách, cho nên uống một chút.” Lục Nghiêu trả lời, cúi thấp đầu, trong con ngươi một đen tràn đầy thâm tình.
Trong sáu năm nay, sự tốt đẹp anh ta đem lại ngấm từng chút vào cuộc sống của cô, cũng hết lòng yêu thương Tiểu Hạo Trạch, anh đã nói rõ tất cả tấm lòng của mình từ lâu, hết sức chân thành, thẳng thắn, khăng khăng một lòng với cô.
Cô không thể không hiểu được.
Mà lúc này cố lấy can đảm ôm lấy cô, cũng chỉ dựa vào việc mình uống chút rượu mà cố ý mượn rượu làm càn mà thôi.
“Khanh Khanh…” Lục Nghiêu nhỏ giọng gọi tên cô, những điều khác không cần phải nói Đường Nhật Khanh cũng đã hoàn toàn hiểu ý.
Nhưng dù thế nào, cô cũng không thể đáp lại lời kêu gọi nhiệt tình của anh ta, sáu năm nay, cô gần như xem anh ta thành anh trai, người nhà của mình, nhưng chưa từng có tình cảm nam nữ với anh ta.
Mắt thấy Lục Nghiêu muốn cúi đầu hôn lên má mình, Đường Nhật Khanh khẽ tránh đi, vô thức kéo xa khoảng cách của hai người, gần như chạy trốn khỏi vòng ôm của anh ta, hốt hoảng lùi về sau nửa bước: “Em đi xem Tiểu Trạch.”
Lục Nghiêu nhìn bóng dáng chạy trối ૮ɦếƭ của người phụ nữ, ánh mắt tối tăm, cuối cùng nở một nụ cười khổ.
Kết quả như vậy cũng nằm trong dự đoán của anh, nếu Đường Nhật Khanh muốn chấp nhận anh, cho dù anh không chủ động, cô cũng sẽ bước tới, nhưng rõ ràng cảm giác của cô với anh bây giờ còn chưa tới một bước kia.
Lục Nghiêu bước vào phòng, nhìn thấy Đường Nhật Khanh đang ngồi ở bên giường chỉnh chăn cho Tiểu Hạo Trạch, anh nhẹ giọng hỏi: “Lần này định ở Hải Thành thêm mấy ngày?”
Đường Nhật Khanh trả lời: “Ngày mốt bọn em sẽ đi, ngày mai dẫn Tiểu Trạch đi gặp Vãn Vãn, sau đó cũng không còn chuyện gì nữa.”
“Được, vậy ngày mốt anh tiễn hai người, đợi bận xong hạng mục bên này, anh lại về Tương Nam.”
Đường Nhật Khanh gật đầu, không nói nữa.
Qua hơn mười phút, Lục Nghiêu đứng dậy: “Anh nên trở về rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đường Nhật Khanh đứng dậy tiễn anh ta ra ngoài.
Trước khi đi, Lục Nghiêu đột nhiên nhìn cô, thâm tình nói: “Khanh Khanh, sáu năm qua ở bên em và Tiểu Trạch, anh cảm thấy rất hạnh phúc, anh vẫn nói câu đó, nếu em muốn, nửa đời sau để anh chăm sóc hai người.”
Đường Nhật Khanh vô cùng xúc động nhìn người đàn ông trước mặt, sáu năm lâu đến cỡ nào cô hiểu rất rõ, sáu năm qua Lục Nghiêu đối xử với cô và Tiểu Trạch thế nào cô cũng rõ ràng, cô thật sự không có gì báo đáp Lục Nghiêu, cô không thể không thừa nhận Lục Nghiêu là lựa chọn thích hợp nhất làm một nửa còn lại của mình.
Dù sao, Tiểu Hạo Trạch dần trưởng thành, không bao lâu nữa sẽ phải đến trường, cô không muốn thằng bé trở thành người khác loài ở trường học, cô nên tìm một gia đình hoàn chỉnh vì thằng bé.
Dẫu sao cô cũng không thể một mình nuôi Tiểu Hạo Trạch sống cả đời được, và cô cũng không hy vọng Lục Nghiêu cứ chờ đợi như thế, cô không thể vì mình mà lãng phí thanh xuân và năm tháng của người khác.
Trước mặt cô chỉ có hai con đường, một là nhẫn tâm từ chối Lục Nghiêu, hai người không qua lại nữa, cô cũng sẽ không làm anh ta chậm trễ, hai chính là chấp nhận anh ta.
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, cố lấy can đảm nâng mắt nhìn về phía Lục Nghiêu, nhẹ giọng nói: “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ, nhưng bây giờ em vẫn không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục.”
“Anh hiểu.” Lục Nghiêu cong môi cười với cô, nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
Đường Nhật Khanh nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, tâm trạng phức tạp.
Mấy năm qua, cô vẫn luôn trốn tránh sự lựa chọn này, nhưng bây giờ Tiểu Hạo Trạch đã năm tuổi rồi, cô và Lục Nghiêu đã sớm tới tuổi nói chuyện cưới xin, cô cũng nên suy nghĩ kỹ càng.
Đường Nhật Khanh xoay người trở lại phòng, nhìn cậu nhóc ngủ không yên cứ thích đá chăn trên giường, bất đắc dĩ cười cười, đi tới kéo chăn cho cậu bé.
Tiểu Hạo Trạch trong lúc ngủ mơ đột nhiên nhúc nhích đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ba…”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh như bị dòng điện giật trúng, đáy lòng vô thức chua xót một trận.
Quả nhiên thằng bé vẫn rất cần ba… Vậy cô thật sự phải nghiêm túc suy nghĩ có nên đồng ý với Lục Nghiêu hay không rồi.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhật Khanh vừa thức dậy, mở mắt ra, đã nhìn thấy một người nho nhỏ đứng bên giường: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng thức rồi.”
Trong giọng nói của Tiểu Hạo Trạch mang theo mấy phần bất đắc dĩ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, khuôn mặt đỏ hồng cực kỳ đáng yêu.
Đường Nhật Khanh tỉnh táo hơn một chút, vội vàng ngồi dậy, đêm qua cô mất ngủ suy nghĩ rất lâu, hôm nay mới vô thức dậy muộn.
Đường Nhật Khanh nâng tay véo má cậu bé: “Xin lỗi Tiểu Trạch! Vì mẹ buồn ngủ quá, con không được ghét bỏ mẹ đâu!”
Tiểu Hạo Trạch lắc đầu, nghiêm túc nói: “Con không có ghét bỏ mẹ, nhưng con sợ bữa sáng được đưa tới bị nguội, sợ mẹ ăn vào sẽ đau bụng.”
Đường Nhật Khanh nâng mắt nhìn toa ăn bên cạnh, lúc này mới chợt hiểu ra, trong lòng cô ấm áp, ôm Tiểu Hạo Trạch vào lòng: “Con thật đúng là cậu bé ấm áp của mẹ mà…”
Cục cưng nho nhỏ mới năm tuổi đã biết quan tâm săn sóc như vậy, tính cách thật không giống ba của thằng bé chút nào.
Trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, Đường Nhật Khanh ngẩn người, sau đó vội vàng lắc đầu, ôm Tiểu Hạo Trạch đến phòng rửa mặt.
Đợi chuẩn bị xong mọi thứ, Đường Nhật Khanh kéo Tiểu Hạo Trạch rời khỏi phòng khách sạn, vừa ra tới đại sảnh, bất thình lình có một bóng người xông tới.
Đường Nhật Khanh còn chưa nhìn rõ người đến, đã thấy một bóng dáng màu hồng nhào tới chỗ Tiểu Hảo Trạch, sau đó giọng nói đặc biệt của Vãn Vãn vang lên: “Tiểu Trạch bảo bối! Làm dì nhớ muốn ૮ɦếƭ! Mau cho Dì út ôm một cái nào!”
“Dì Vãn Vãn…”
Tiểu Hạo Trạch bị Giang Vãn Vãn ôm lấy hôn không ngừng, cậu bé cười khanh khách, Đường Nhật Khanh ở một bên nhìn hai người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Mỗi lần cô dẫn Tiểu Hạo Trạch ra ngoài với Giang Vãn Vãn, đều cảm thấy mình như dẫn theo hai đứa con, cực kỳ mệt tim.
Giang Vãn Vãn mặt mày hớn hở nói: “Thật ngoan quá! Hôm nay Dì dẫn cháu đến công viên trò chơi, có muốn đi không?”
Tiểu Hạo Trạch nghe vậy thì phì cười một tiếng, tràn đầy tự tin nói: “Bây giờ cháu lớn rồi! Không đi công viên trò chơi!”
Nghe cậu bé nói thế, Giang Vãn Vãn vội vàng hỏi: “Vậy Tiểu Trạch muốn đi đâu? Dì út dẫn cháu đi!”
“Bảo tàng thiên văn học!”
“Được!”
Nhìn thấy hai người nhanh chóng thỏa thuận xong đi ra cửa lớn, Đường Nhật Khanh ngơ ngác, không ngờ cô lại không có cảm giác tồn tại như vậy!
Đường Nhật Khanh bước nhanh đuổi theo, vừa định kéo Giang Vãn Vãn lại dạy dỗ một trận thì điện thoại chợt rung lên.
Nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thì ra là mẹ Đường gọi đến.
Sắc mặt Đường Nhật Khanh hơi cứng đờ, chần chừ một lát, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.
“A lô, mẹ.”
Giọng nói của mẹ Đường vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Khanh à, con đi chưa? Mẹ đang đợi con ở nhà đây!”
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, kiên quyết nói: “Mẹ, không phải con đã nói rồi sao? Con không cần nhà.”
“Khanh à…” Giọng nói của mẹ Đường hơi run rẩy: “Con có biết vì sao mẹ gấp gáp sang tên căn nhà cho con như vậy không? Mẹ… mẹ cũng là có chuyện khó nói…”